Diệu diệu không khỏi quay đầu lại nhìn, ngay lập tức thấy một cô gái xinh xắn, khí chất thanh thuần đeo cặp xách đi đến trước mặt Bạch Lập Nhân.
Cô gái trên má có hai lúm đồng tiền nhạt nhạt, mặc đồng phục trắng, tôn lên dáng người mảnh khảnh yểu điệu.
Thực ra Diệu Diệu cũng có hai lúm đồng tiền, cười rộ lên nhìn rất đẹp, nhưng lại mang vẻ quyến rũ.
Diệu Diệu nhận ra cô gái đó, là hoa hậu học đường – Đỗ San San.
Đỗ San San này là học sinh năm hai, nghe nói là thiên kim một xí nghiệp nổi danh, lúc mới vào học đã gây ra một làn sóng chấn động dữ dội.
Cô ấy không chỉ xinh đẹp, có khí chất, mà thành tích học tập cũng tốt, được đám nam sinh nhất trí gọi là “công chúa Bạch Tuyết”.
“Không sao, do thầy giáo dạy lố giờ mà.” Bạch Lập Nhân đứng dậy trả tiền. “Chúng ta ra chỗ khác ngồi đi.” Hiếm khi cậu ta nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, bình thường đều trưng ra bản mặt như cô hồn.
Bạch Lập Nhân ôm vai Đỗ San san, nơi này không khí bị “ô nhiễm”, anh không muốn ở lại lâu.