Mặt Trăng Đến Bên Em

Chương 24: Chương 24




Đào Khê vẽ xong bốn bức tranh, thành công nhận được 1200 đồng tiền thù lao, trong đó có một cậu trai vì quá hài lòng mà còn trả thêm 200 tiền boa.

Nếu như Đào Kiên lại đến tìm cậu, cậu định sẽ đưa số tiền này cho Đào Kiên.

Đào Khê không nhịn được mà nghĩ, con đường tắt kiếm tiền này thật ra cũng không tệ lắm. Học sinh nghệ thuật học Mỹ thuật hoàn toàn không thiếu tiền, nếu sau này có việc gấp còn có thể nhận đơn tiếp.

Sau khi hoàn toàn kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, bầu không khí oi bức của mùa hè cuối cùng cũng bị gió thu đến đúng hạn thổi đi.

Buổi trưa Đào Khê và Tất Thành Phi ăn cơm xong ở nhà ăn lại quay về lớp. Ban đầu Tất Thành Phi muốn đi chơi bóng rổ nhưng nhìn ứng dụng thời tiết trên điện thoại xong thì từ bỏ: “Dự báo thời tiết nói trưa nay có mưa, nhìn trời thế này chắc sắp mưa rồi.”

Đào Khê ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen vần vũ trên bầu trời mù mịt, chỉ một chút nữa thôi là có thể dội nước xuống.

Hai người vội vàng nhân lúc trời còn chưa mưa nhanh chân chạy về lớp, vừa chạy đến tầng một tòa nhà lớp học đã bị Phan Ngạn chạy ngược lại chặn đường.

Phan Ngạn vừa gấp vừa xấu hổ, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Đào Khê: “Đại Khê! Tôi có lỗi với cậu! Cô Khương nhìn ra mấy bức tranh đều do một người vẽ. Bọn tôi không trụ được khai ra cậu mất rồi, vừa bị quát đến tận trưa. Bây giờ cô bảo cậu qua…”

Cậu ta càng nói càng lí nhí, dè dặt nhìn biểu cảm của Đào Khê. Nhưng Đào Khê không hề có chút hoảng hốt nào, cau mày lẩm bẩm: “Thế mà cũng nhìn ra được?”

Đã là lúc nào rồi còn bận tâm đến vấn đề này, Phan Ngạn sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi.

Tất Thành Phi không biết chuyện Đào Khê vẽ bài tập giúp học sinh lớp Mỹ thuật, nhưng uy danh của cô Khương Lôi có ai ở Nhất Trung Văn Hoa mà không biết. Nữ Ma Vương này có thể quát học sinh liên tục ba tiếng mà không hề thở gấp tẹo nào.

“Anh Khê, cậu quá thảm. Đắc tội ai lại đi đắc tội Khương Lôi.” Tất Thành Phi lực bất tòng tâm vỗ vai Đào Khê một cái, ánh mắt bi tráng, giọng nói xót xa.

“Được, tôi qua.” Đào Khê bình tĩnh, hồi học cấp 2 cậu còn đấu trí so dũng khí với hiệu trưởng ba năm, không sợ lắm.

Trước ánh mắt “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn”* của Tất Thành Phi, cậu đi cùng Phan Ngạn đến tòa nhà làm việc của tổ Nghệ thuật. Người vẫn còn ở tầng một đã nghe thấy giọng nữ cao vút vang dội vọng lại từ trên tầng ba, vừa dừng lại ở tầng ba màng nhĩ đã phát ra cảnh báo.

*Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê: Câu thơ do Kinh Kha – người nổi tiếng vì ám sát bất thành Tần Thủy Hoàng nói với những người đi tiễn mình khi chuẩn bị sang nước Tần ám sát mục tiêu.

Đào Khê vừa bước một chân vào, tiếng gào thét đã đập thẳng vào mặt cậu: “Cút sang bên kia!”

Ngoài ban công phòng làm việc có bốn người anh em cùng hội cùng thuyền tìm cậu nhờ vẽ hộ đang đứng. Mỗi người đều quay về phía chậu hoa, cúi thấp đầu ủ rũ như cậu bé Hồ Lô*. Phan Ngạn vừa vào phòng làm việc, tự giác khom lưng đứng trước chậu hoa thứ năm.

*Nhân vật chính trong phim hoạt hình Anh em Hồ Lô được rất nhiều trẻ em yêu thích vào thập niên 80, 90.

Đào Khê nhìn Khương Lôi đang chống nạnh tức giận ngút trời, cười nói: “Em chào cô!” Sau đó chậm rãi đi tới trước chậu hoa thứ sáu, cúi đầu nhìn thử, trong chậu là một cây tiên nhân cầu*.

*Loại cây dễ sống, không cần tưới nước liên tục. Thân cây nhân cầu to và dài, xung quanh đầy gai, bài trí những cây này có thể hóa giải hình sát của bên ngoài.

Khương Lôi ngẩn ra, “xạ thủ*” khu vực năm này rõ ràng là một kẻ tái phạm kỷ luật nhiều lần, chọc cho bà cười lạnh một tiếng. Năm học sinh lớp Mỹ thuật không mắng nữa, bắt đầu phát tín hiệu sóng âm với Đào Khê:

*枪手 vừa có nghĩa là xạ thủ (qiāngshǒu), vừa có nghĩa là người thi hộ/làm bài hộ (qiāng·shou).

“Anh chính là Đào Khê lớp 11-1 đúng không? Đúng là sống lâu trên đời chuyện gì cũng thấy được. Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy học sinh lớp 1 chạy đến làm bài tập hộ lớp Mỹ thuật, chê bài tập ít quá nên ngứa tay đúng không?”

“Anh tưởng tôi mù không nhìn ra được do một người vẽ sao? Lúc tôi tổ chức triển lãm thậm chí anh còn chưa được thụ tinh thành bào thai, anh tưởng anh lừa được tôi sao?”

“Có phải tò mò vì sao tôi nhìn ra được đúng không? Tôi nói cho anh biết, vẽ tranh cũng giống viết chữ vậy, chữ của một người dù có giả vờ bắt chước theo thế nào đi chăng nữa cũng nhận ra được. Thói quen viết chữ cả đời không đổi được, vẽ tranh cũng thế! Chỉ bằng khả năng này của anh mà cũng dám giở trò bịp bợm trước mặt tôi sao?!”

“Bây giờ anh vẽ hộ chúng nó tạm thời, thế lúc thi nghệ thuật anh có thi hộ chúng nó được không? Anh có chịu trách nhiệm thi vào Học viện Mỹ thuật giúp chúng nó được không?!”

“Tôi phải gọi điện hỏi Chu Cường xem thế nào, tại sao học sinh lớp mũi nhọn lại chạy đến kiếm chác ở lớp Mỹ thuật. Hoặc là để tôi thay thầy ấy dạy bảo kỹ cho anh!”



Từ đầu đến cuối Đào Khê gật đầu thể hiện sự tán thành, thái độ tích cực nhận sai rất đàng hoàng.

Nhưng thật ra Khương Lôi mắng cậu không khác gì đàn gảy tai trâu. Mưa tích tụ lâu ngày trên bầu trời trút xuống một cách tuyệt vọng như muốn thanh tẩy môi trường xung quanh. Tiếng mưa rơi ồn ào dày đặc đập vào lan can ngoài ban công, chậu tiên nhân cầu trước mặt đã hoàn toàn ướt đẫm.

Cậu đang suy nghĩ không mang ô theo lát nữa phải về kiểu gì.

Khương Lôi gào xong một trận, thấy Đào Khê nhìn chăm chú chậu tiên nhân cầu ngẩn người ra, nhất thời giận mà không có chỗ phát tiết, lại cao giọng lên mắng tiếp: “Tôi thấy tìm chủ nhiệm lớp hoàn toàn chưa đủ, phải gọi cả phụ huynh anh đến trường cho tôi. Con trai ở trường không học hành cho tử tế lại dám đi đường ngang ngõ tắt. Anh mồ côi cha mẹ hay gì mà phải tự túc đi làm bài hộ ở trường để kiếm tiền? Tiền này còn không biết thương cha thương mẹ rồi lại nạp vào trò này trò kia, tôi thấy anh chính là thiếu gia giáo!”

Bà vừa dứt lời thì thấy Đào Khê vẫn luôn cúi đầu thật thấp bỗng nhiên ngẩng lên nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nói: “Xin lỗi, đúng là em thiếu gia giáo.”

Khương Lôi ngẩn ra. Nam sinh trắng trẻo xinh đẹp này đứng bên ngoài ban công dưới bầu trời u ám, trong đôi mắt long lanh ẩn chứa đầy sự phiền muộn nặng trĩu, cả người đầy gai nhọn giống như chậu tiên nhân cầu trước mặt cậu.

Tim bà không khỏi thắt lại nhưng sự tức giận lại nhanh chóng lấn át. Đang lúc bà tiếp tục quát mắng Đào Khê, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.

Khương Lôi khựng lại, cao giọng nói: “Vào đi.”

Cửa được mở ra, một nam sinh cao gầy anh tuấn cầm một cây dù đi mưa màu đen bước vào. Trong phòng làm việc không bật đèn nên rất tối, Khương Lôi nhất thời chưa thấy rõ là ai, không nhịn được hỏi: “Đến có việc gì?”

Nam sinh kia dựng cây dù cạnh cửa, đi ra ngoài ban công, nhìn người đang đứng trước chậu tiên nhân cầu thứ sáu, giọng lạnh nhạt:

“Đến dẫn cậu ấy về.”

Khương Lôi nhờ ánh sáng bên ngoài cẩn thận quan sát, hóa ra người bước vào là Lâm Khâm Hòa. Mặc dù bà chỉ dạy học sinh Mỹ thuật nhưng không thể nào không biết Lâm Khâm Hòa. Trừ thành tích ra cũng còn vì nhà họ Lâm có liên quan sâu sắc với Nhất Trung Văn Hoa. Lấy ví dụ như tòa Thu Thực, đây là do ông lão Lâm Duy Lương – thư ký Thành ủy đặt tên lấy từ tên hai con trai của mình là Lâm Trạch Thu và Lâm Trạch Thực.

Lâm Khâm Hòa là người quyên tặng tòa Thu Thực, là con trai độc nhất của chủ tịch Lâm Trạch Thực của tập đoàn Thụy Trạch.

Mà chồng bà đang công tác trong tập đoàn Thụy Trạch, lăn lộn gần nửa đời người còn không biết phân cao thấp sao?

Sắc mặt Khương Lôi lập tức hòa hoãn, thậm chí còn hé môi cười, khách sáo hỏi: “Đón ai về?”

Rõ ràng là một câu hỏi vô nghĩa, bởi vì Đào Khê đã nhảy đến trước mặt Lâm Khâm Hòa, trên mặt làm gì còn vẻ phiền muộn lúc trước. Đôi mắt cậu nhìn Lâm Khâm Hòa sáng ngời như ngàn ánh sao xa.

Thật ra Đào Khê không có nhảy, chỉ là không hiểu sao Khương Lôi cứ cảm thấy sức lực tung tăng của Đào Khê rất giống trẻ con ở nhà trẻ khi thấy phụ huynh đến đón mình về nhà.

Đúng, tìm phụ huynh. Bỗng nhiên Khương Lôi nhớ ra đang muốn nói gì với Đào Khê. Lâm Khâm Hòa cứ nhìn bà, hỏi: “Thưa cô, em dẫn cậu ấy đi được chưa?”

Rõ ràng là một câu hỏi nhưng giọng điệu không phải dùng để trưng cầu ý kiến.

Phan Ngạn lẫn bốn thanh niên lớp Mỹ thuật vẫn còn tiếp tục phải đứng phạt nhất thời nhìn Đào Khê được tha với ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ.

Khương Lôi ngẩn ra, thật ra bà không có ý định dễ dàng bỏ qua cho Đào Khê như vậy. Nhưng bà càng không muốn đắc tội với cậu ấm nhà họ Lâm có bối cảnh vững chắc như thế, cũng không muốn bản thân mất mặt trước học sinh khác, chỉ có thể sa sầm nét mặt nói với Đào Khê:

“Có thể về được, nhưng phải nhận ra sai lầm, xin lỗi vì hành động của mình.”

Đào Khê cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thưa cô, em xin lỗi.”

Sắc mặt Khương Lôi đã bớt giận. Thằng nhóc này từ sau khi Lâm Khâm Hòa bước vào vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn không hề cãi lại như vừa nãy. Bà định cho Đào Khê đi lại nghe thấy Lâm Khâm Hòa chậm rãi nói:

“Nếu Đào Khê đã nói xin lỗi cô, có phải cô cũng nên xin lỗi cậu ấy vì những lời vừa nói không?”

Cả phòng làm việc nhanh chóng yên lặng như tờ.

Sắc mặt Khương Lôi cứng đờ, bà nghe thấy Lâm Khâm Hòa tiếp tục nói: “Cho dù là cấp trên đối với nhân viên hay giáo viên đối với học sinh cũng không nên tùy ý làm tổn thương người khác rằng họ không có gia giáo, không phải sao?”

Anh hơi dừng lại nhìn Khương Lôi, môi hơi nhếch lên nhưng trong mắt không hề có ý cười:

“Huống hồ, cô hiểu được bao nhiêu về cậu ấy?”

Ánh mắt Lâm Khâm Hòa rất bình tĩnh nhưng Khương Lỗi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được sự chèn ép trong cái nhìn của anh.

Đào Khê nhìn sang Lâm Khâm Hòa, lông mi run lên.

Khương Lôi cứng họng không trả lời được, gương mặt xanh đỏ biến hóa không dừng. Bà dạy học ở đây bao nhiêu năm như vậy chưa từng phải áy náy xin lỗi học sinh.

Nhưng rõ ràng Lâm Khâm Hòa đang muốn bao che, Khương Lôi không khỏi hoài nghi rốt cuộc học sinh Đào Khê này có phải có quan hệ gì với nhà họ Lâm không. Nếu thật là như vậy, đúng là bà không thể đắc tội nổi.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên nói vậy với em.” Cuối cùng Khương Lôi vẫn nói xin lỗi Đào Khê, giọng nói còn uyển chuyển khen vài câu: “Nhưng mà tôi nhìn ra em rất có thiên phú hội họa. Hệ thống huấn luyện để thi đỗ vào các Học viện Mỹ thuật trong nước tuyệt đối không có vấn đề gì, hay là em thử cân nhắc chuyển từ lớp 1 sang lớp Mỹ thuật chúng tôi xem?”

Lâm Khâm Hòa cau mày, ngắt lời nói: “Không cần.” Sau đó anh giơ tay nhìn thời gian, lạnh lùng nói: “Cô còn việc gì không?”

Khương Lôi nhận ra được Lâm Khâm Hòa đang không vui và mất kiên nhẫn, vội nói: “Không còn không còn, các em về trước đi.”

Bà quan sát Lâm Khâm Hòa mang dù dẫn theo Đào Khê ra khỏi phòng làm việc, chợt nghĩ đến từng nghe chồng nói chuyện. Ông từng nhìn thấy cậu ấm nhà họ Lâm ở công ty vài lần, cái kiểu trầm tĩnh ít nói không sợ một ai đó giống như khuôn đúc với chủ tịch.

Đào Khê vừa ra khỏi phòng làm việc, nín cười hỏi Lâm Khâm Hòa: “Sao cậu biết mà đến? Là Tất Thành Phi nói với cậu sao?”

Lúc ấy cậu ở phòng làm việc thấy Lâm Khâm Hòa đi vào, suýt chút nữa tưởng mình gặp ảo giác. Cậu không thể nào ngờ được Lâm Khâm Hòa sẽ đi trong mưa cả một quãng đường xa như vậy đến dẫn cậu về.

Cảm giác ngạc nhiên, mừng rỡ và hạnh phúc như thể cả thế giới bừng sáng, đã lâu rồi Đào Khê không cảm nhận được. Đến mức bị Khương Lôi chỉ tận mặt quát mắng nửa ngày cũng không để tâm.

Nhưng Lâm Khâm Hòa không phản ứng cậu, gương mặt vẫn lạnh lùng bền vững, không nói một lời đi xuống dưới tầng, bước đi rất nhanh.

Đào Khê bước nhanh đuổi theo, nhận ra hình như Lâm Khâm Hòa lại đang tức giận, nghĩ lại đều do bản thân gây phiền toái cho anh, cậu mím môi dè dặt nói: “Xin lỗi, vất vả cho cậu đi xa như vậy.”

Nhưng Lâm Khâm Hòa không quan tâm đến cậu, cậu không thể làm gì khác hơn là cả đường cứ thấp tha thấp thỏm đi theo Lâm Khâm Hòa xuống đến tầng một tòa làm việc.

Đào Khê nghĩ, Lâm Khâm Hòa chỉ có một cái dù.

Cậu ngó nghiêng xung quanh đại sảnh tầng một, hi vọng có thể tìm được một cây dù công cộng.

Ngoài cửa màn mưa dày đặc như đan cửi. Lâm Khâm Hòa đứng ở cửa, giơ cây dù đen trong tay lên trên đầu, sau đó nhìn về phía Đào Khê, cau mày nói: “Qua đây.”

Đào Khê ngây ngẩn.

Ý Lâm Khâm Hòa là muốn cậu đi cùng dù sao?

Nhưng mà mưa lớn như vậy, hai người kiểu gì cũng bị ướt.

Vậy mà một giây tiếp theo, cánh tay Đào Khê bị một bàn tay túm lấy, kéo cậu xuống dưới tán ô đen kia. Đột nhiên khoảng cách quá gần, dường như cậu ngửi thấy mùi hương rất thanh mát, không biết là mùi trên người Lâm Khâm Hòa hay là mùi vị của cỏ xanh trong mưa.

Tim cậu nảy lên, hốt hoảng đi sát bên cạnh Lâm Khâm Hòa. Họ cùng nhau bước vào cơn mưa thu khí thế dưới cùng một tán ô, âm thanh của mưa từ mọi hướng ngay lập tức bao vây họ trong một không gian nhỏ.

Nước mưa rơi ồ ạt xuống những phiến đá lát đường, làm tung tóe những vũng nước đọng sẵn trên mặt đất. Đào Khê cúi đầu bước từng bước thật nhẹ, sợ giày làm bắn nước lên đùi Lâm Khâm Hòa.

Cứ im lặng đi cùng nhau một lúc, cuối cùng cậu cũng nghe thấy Lâm Khâm Hòa mở miệng, trầm giọng hỏi cậu: “Cậu thích đi vẽ hộ cho người khác thế sao?”

Đào Khê ngẩn người, không hiểu rõ lắm ý Lâm Khâm Hòa, nhưng cậu có thể nhận ra Lâm Khâm Hòa hỏi câu này rất không vui. Cậu nghĩ ngợi, dò xét trả lời:

“Tôi rất thích vẽ, chỉ là vẽ cho bọn họ không phải vì thích mà để kiếm tiền. Một bản vẽ có thể kiếm được 300 đồng lận.”

Lâm Khâm Hòa im lặng hồi lâu, hỏi: “Nhà trường không phải còn phát tiền tài trợ cho cậu sao? Không đủ dùng ư?”

Đào Khê mặt lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ ngay cả chuyện này Lâm Khâm Hòa cũng biết, cậu do dự rồi nói: “Thật ra vẫn đủ, nhưng chắc do tôi vung tay quá trán. Cậu xem tôi còn mua điện thoại di động, trước đây ở huyện Thanh Thủy tôi chưa bao giờ nghĩ đến.”

“Cho dù thế nào đi chăng nữa, sau này cậu không được vẽ hộ người khác nữa. Chuyện quan trọng nhất của cậu bây giờ là nâng cao thành tích.”

Đào Khê nghe ra được sự không cho phép thương lượng trong giọng Lâm Khâm Hòa, nhưng cậu vẫn hơi khó xử, dừng lại một chút rồi hỏi: “Nghỉ học cũng không được vẽ sao? Trước mắt vẽ tranh là đường tắt kiếm tiền duy nhất của tôi, nếu không sao tôi nuôi sống bản thân mình được?”

Cậu quay đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, không nhịn được mở miệng đùa giỡn: “Chẳng lẽ cậu nuôi tôi?”

Nói xong hối hận muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Nhưng Lâm Khâm Hòa đột nhiên dừng bước, xoay người dưới tán ô nhìn vào mắt cậu.

Đào Khê không thể không dừng bước, thấy ánh mắt Lâm Khâm Hòa mà ngơ ngẩn cả người.

Cậu chưa từng thấy ánh mắt Lâm Khâm Hòa như thế. Có lẽ trong thời tiết mưa gió bão bùng khiến cả không gian chìm trong hơi nước dày đặc, cái nhìn của Lâm Khâm Hòa vẫn luôn lạnh lùng dường như đã trở nên mông lung và chân thành tha thiết.

Giống như…thật giống như Lâm Khâm Hòa sẽ đồng ý câu hỏi kia của cậu vậy.

Nước mưa ào ạt đập xuống dù, giống như nhịp đập trái tim cậu chợt đánh trống ầm ĩ.

Đào Khê nhéo ngón tay, xua đuổi suy nghĩ hoang đường của mình đi, mỉm cười nói: “Tôi đùa thôi! Tương lai tôi vẫn phải dựa vào bản thân để tự kiếm được thật nhiều tiền.” Cậu chớp mắt: “Khi nào nhiều tiền mỗi ngày đều có thể mời cậu ăn cơm được.”

Cậu cũng muốn giống như người khác, không có gánh nặng gì, chỉ cần tập trung học tập. Kỳ nghỉ thì đi ra nước ngoài du lịch cùng bạn bè, dọc đường chụp ảnh phong cảnh đẹp, chia sẻ trên vòng bạn bè rồi like cho nhau.

Nhưng cuộc đời cậu thật sự vất vả hơn người khác một chút.

Và cậu không muốn để cho Lâm Khâm Hòa biết.

Lâm Khâm Hòa trầm lặng một lúc, lúc nhấc chân đi tiếp về phía tòa nhà lớp học thì giải thích: “Không phải là tôi nói không cho cậu vẽ nữa. Ý tôi là, cậu không nên vẽ một bức tranh rồi bán vài trăm cho những người không hề quý trọng nó. Chắc chắn nó có giá trị cao hơn, xứng đáng được nhiều người khác thường thức hơn.”

Anh nhìn Đào Khê, hỏi: “Như thế có hiểu không?”

Đào Khê sững sờ vài giây, hai tai bất giác nóng lên.

Cậu không ngờ Lâm Khâm Hòa kỳ vọng nhiều vào khả năng vẽ của cậu như vậy, chuyện này khiến cậu có phần thụ sủng nhược kinh*, lại có hơi mê mang.

*Ý muốn nói được yêu thương, sủng ái nhiều quá thì sinh ra lo sợ.

Đối với cậu mà nói, có thể nhờ một bản vẽ mà kiếm được mấy trăm đồng đã là rất tốt rồi. Ở Đào Khê Loan, người dân khổ cực làm ruộng suốt cả một năm cũng chỉ có thể thu được vài ngàn thôi.

Bức tranh của cậu có thể có giá trị cao hơn sao? Sẽ được nhiều người thường thức hơn sao?

Lúc ấy Đào Khê không tin lời Lâm Khâm Hòa nhưng vẫn khéo léo gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không vẽ tranh giúp bọn họ nữa.”

Quả nhiên sau đó sắc mặt Lâm Khâm Hòa đã khá hơn, Đào Khê yên tâm, bắt đầu lái sang chuyện khác.

“Kỳ thi giữa kỳ vào đầu tháng 11 sao?”

“Đúng, cho nên thời gian của cậu rất eo hẹp.”

Đào Khê phát hiện ra hình như Lâm Khâm Hòa có hơi lo lắng cho thành tích của cậu, mà cậu cũng rất lo lắng: “Tôi đã làm xong hết bài thi thầy Chu đưa lần trước rồi. Đúng rồi, sau khi kiểm tra đáp án vẫn sai rất nhiều câu. Nếu như tôi thi giữa kỳ không vào được top 50 thì phải làm sao?”

Lâm Khâm Hòa nhíu mày, giọng lại trầm xuống: “Ôn tập thật kĩ, hơn nửa tháng còn lại vẫn kịp được.”

Nghe Lâm Khâm Hòa nói như vậy, trong lòng Đào Khê đã ổn định hơn không ít. Sau đó cậu lại được voi đòi tiên: “Vậy nếu tôi thi vào được top 50, cậu có thể thưởng động viên tôi không?”

Khi còn bé, bạn cùng lớp thi vào được top 2 top 3, phụ huynh đều mua kẹo và đồ chơi cho. Nhưng dù cậu thi được hạng nhất, từ trước đến nay Quách Bình không hề để tâm đến.

Đào Khê nhìn gò má Lâm Khâm Hòa, ngón tay căng thẳng siết chặt, nhưng Lâm Khâm Hòa không trả lời cậu ngay: “Thi trước nói sau.”

Đào Khê không cam lòng, kéo lấy ống tay áo cánh tay trái đang cầm dù của Lâm Khâm Hòa, nhẹ nhàng lay lay, đôi mắt mong chờ nhìn Lâm Khâm Hòa trong ánh sáng mờ tối ngập tràn mưa bụi dưới tán ô, giọng dịu dàng nói:

“Không muốn, cậu phải đồng ý với tôi trước cơ.”

Khi đó cậu không ý thức được, cậu đang làm nũng – hành động mà cậu ghét nhất, với Lâm Khâm Hòa.

Càng không ý thức được, hành động làm nũng thường xuất hiện khi bản thân được yêu mến.

“Cậu muốn thưởng động viên gì?” Dường như Lâm Khâm Hòa không có thói quen bị người ta nhìn như thế, hơi quay mặt đi hỏi.

Đào Khê đạt được ý đồ nên cười rộ lên, vui vẻ nói:

“Tôi còn chưa nghĩ ra, nghĩ ra sẽ nói cho cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.