Đào Khê bắt đầu tập luyện khẩu ngữ mỗi ngày. Lâm Khâm Hòa sẽ ghi âm đọc tài liệu tiếng Anh một lần rồi gửi cho cậu. Cậu dùng điện thoại vừa nghe vừa bắt chước theo phát âm và giọng điệu của Lâm Khâm Hòa.
Buổi sáng cậu dậy sớm hơn, sau khi ăn sáng thật nhanh ở nhà ăn thì chạy đến sân bóng rổ gần cổng trường, trong tiết trời lành lạnh sáng sớm của tháng 12 luyện khẩu ngữ nửa tiếng.
Đào Khê nhìn đồng hồ, cầm sách từ vựng tiếng Anh đi từ sân bóng rổ đến cổng trường, khoảng mấy phút nữa Lâm Khâm Hòa sẽ đến. Cậu đứng ở một góc gần phòng bảo vệ, cúi đầu học thuộc từ vựng.
Đang lúc học đến một từ rất phức tạp, đột nhiên Đào Khê thấy trước mắt tối sầm lại, gương mặt được một thứ gì đó mềm mại trùm lên. Cậu kéo vật kia xuống, lộ ra đôi mắt, Lâm Khâm Hòa đang mỉm cười cúi đầu nhìn cậu.
Cậu cúi đầu xuống nhìn thử, trên cổ là một chiếc khăn quàng lông dê màu đen, còn lưu lại nhiệt độ thuộc về Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa giơ tay sửa sang lại khăn quàng, quấn kín cổ Đào Khê, nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu nói: “Sau này buổi sáng đừng chờ anh, thời tiết lạnh lắm.”
Đào Khê cổ quấn chiếc khăng quàng mềm mại ấm áp lắc đầu một cái: “Dù sao em cũng phải ra đây luyện khẩu ngữ, lạnh một chút sẽ tỉnh táo hơn.”
Lâm Khâm Hòa nhìn ngón tay Đào Khê đỏ ửng vì lạnh cóng, nhíu mày không bằng lòng nhưng không nói gì cả.
Hai người cùng nhau đi trên con đường Hương Chương dẫn đến tòa nhà lớp học. Dạo gần đây tối nào Đào Khê cũng chuẩn bị sẵn sàng tư liệu để luyện nói, buổi sáng trên đường đi cùng Lâm Khâm Hòa sẽ luyện nói tiếng Anh với anh luôn.
Lâm Khâm Hòa sẽ uốn nắn những chỗ cậu phát âm không đúng, sau đó ngẫu nhiên ra đề bài để cậu triển khai tại chỗ.
Đào Khê vắt hết cả óc để trả lời câu hỏi của Lâm Khâm Hòa, trả lời xong mới phát hiện Lâm Khâm Hòa đã dẫn cậu đi lệch hướng đường đến tòa nhà lớp học, đi đến cửa hàng tiện lợi.
“Anh muốn mua đồ ăn sáng à?”
Lâm Khâm Hòa không nói gì, đi thẳng vào trong cửa hàng tiện lợi. Đào Khê cũng vào theo, thấy Lâm Khâm Hòa cầm một đôi găng tay nhung màu xám tro, sau đó ra thẳng quầy thu ngân thanh toán.
Lâm Khâm Hòa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, xé vỏ bao bì, cầm tay Đào Khê đeo găng vào cho cậu.
Đào Khê sững sờ nhận lấy đôi găng tay, hai chiếc găng bằng nhung xù lên, mu bàn tay còn có hình con gấu, nhìn rất giống con gấu mà bọn họ từng gắp được trước đây.
Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê ngẩn người nhìn đôi găng, tưởng cậu không thích bèn nói: “Đeo tạm trước.”
Đào Khê ngước mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, đưa một chiếc cho anh, cười tít mắt nói: “Chúng ta mỗi người một chiếc.”
Lâm Khâm Hòa từ chối: “Anh không cần.”
Đào Khê lại đeo găng vào tay, cúi đầu ngắm nghía mười ngón tay duỗi ra trong đôi găng.
Buổi trưa sau khi tan lớp, Đào Khê và Lâm Khâm Hòa cùng nhau đến ăn cơm ở nhà ăn. Đây là một trong những hành động cậu thường làm trước đây, bây giờ cậu đi theo Lâm Khâm Hòa đến nhà ăn lấy cơm, cảm thấy mấy bác gái ở nhà ăn ai cũng trở nên xinh đẹp như hoa, tay nghề nấu nướng ổn định ngon ơi là ngon.
Hôm nay có một nhóm học sinh lớp 9 đến tham quan trường, cả nhà ăn đông nghịt người. Đào Khê bưng khay ăn cùng Lâm Khâm Hòa tìm chỗ ngồi, dọc đường đi có không ít người âm thầm quan sát hai người bọn họ, chủ yếu là nữ sinh. Đào Khê không biết mấy cô gái cứ xì xào bàn tán cái gì, cũng không muốn quan tâm lắm.
“Anh Khâm Hòa!”
Đào Khê nghe thấy ba chữ này thì trái tim chìm xuống. Cậu quay đầu nhìn, thấy Dương Đa Lạc đang bưng khay ăn, hình như cũng đang tìm chỗ ngồi. Bên cạnh cậu ta còn có Từ Tử Kỳ cùng phòng với cậu, đang nhìn qua nhìn lại giữa cậu và Lâm Khâm Hòa, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Ánh mắt Dương Đa Lạc lướt qua chiếc khăn quàng lông dê đen trên cổ Đào Khê vài giây, cậu ta mím môi, đi đến trước mặt Lâm Khâm Hòa cười hỏi: “Hai người cũng đang định tìm chỗ ngồi sao?”
Lâm Khâm Hòa gật đầu, nhìn sang Đào Khê bên cạnh.
Vẻ mặt Đào Khê không có gì thay đổi, thậm chí cậu còn lên tiếng chào hỏi Dương Đa Lạc và Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ nhìn sang phía Lâm Khâm Hòa, chần chừ mãi mới chỉ một cái bàn cách đó không xa, đề nghị với Lâm Khâm Hòa: “Tôi thấy mấy người kia sắp ăn xong rồi, chúng ta có thể ngồi cùng chỗ đó.”
Đào Khê không thể cau mày ra mặt, trong lòng dâng lên sự khó chịu.
Dương Đa Lạc cũng nhìn sang chiếc bàn đó, nói với Lâm Khâm Hòa: “Chỗ đó ổn đấy, vừa vặn bốn người chúng ta ngồi.”
Lâm Khâm Hòa lạnh lùng nói: “Không cần, chúng tôi tìm chỗ khác.” Anh hơi dừng lại, nhìn sang Đào Khê nói: “Đi thôi.”
Đào Khê âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi theo Lâm Khâm Hòa, trước khi xoay người cậu còn nhìn thấy Dương Đa Lạc đang nhìn cậu chằm chằm.
Sau khi ngồi xuống với Dương Đa Lạc, Từ Tử Kỳ nhìn sắc mặt Dương Đa Lạc, nói: “Thằng đó chỉ ở đây một năm thôi, lớp 12 phải quay về vùng núi hẻo lánh, sau này không liên quan đến các cậu nữa.”
Cậu ta biết Dương Đa Lạc giống mình, đều không thích Đào Khê, càng thấy không quen khi quan hệ giữa Lâm Khâm Hòa và Đào Khê tốt.
Dương Đa Lạc rũ mắt không rõ biểu cảm, chỉ nói: “Bây giờ cậu ta cũng không có quan hệ gì với bọn tôi cả.”
Từ Tử Kỳ chớp thời cơ phụ họa theo, nói: “Đúng, nó không phải người cùng thế giới với chúng ta.”
Theo đợt không khí lạnh ập đến trong tháng 12, nhiệt độ của thành phố Văn Hoa giảm liên tục. Đào Khê đã đổi sang đồng phục mùa đông từ lâu, sáng nào cũng dậy sớm đi học. Cậu cảm thấy yêu sớm ảnh hưởng đến học tập đúng là một quan điểm sai lầm, ít nhất với cậu thì không đúng, thậm chí cậu còn học tập tốt hơn.
Trong thời gian này, cậu thành công gia nhập Hiệp hội nghệ thuật thanh thiếu niên, được kéo vào trong một nhóm WeChat có hơn 100 người. Lúc phó hội trưởng Quan Phàm Vận chủ động thêm WeChat của cậu, cậu mới nhớ ra người phụ nữ này là tình nhân của Dương Tranh Minh mình gặp được ở triển lãm tranh.
Thời điểm giờ nghỉ trưa, Lâm Khâm Hòa đến điểm trường tổ chức thi đấu huấn luyện chạy nước rút, Đào Khê không nhịn được mở vòng bạn bè WeChat của Quan Phàm Vận ra xem.
Phần lớn vòng bạn bè của Quan Phàm Vận đều toàn ảnh tự sướng, nếu không cũng là khoe quà cáp hoặc mấy nội dung sến sẩm tình cảm này nọ, nhưng không hề có hình của Dương Tranh Minh, ngoài ra cũng có mấy bức tranh cô ta vẽ. Đào Khê xem kỹ mới phát hiện ra, trình độ này không thể so được với Phương Tuệ, không biết làm sao mà lên được chức phó hội trưởng, cũng không hiểu tại sao Dương Tranh Minh coi cô ta là thế thân của Phương Tuệ.
Đào Khê cảm thấy vô vị, thoát khỏi WeChat tắt điện thoại, cầm bút lên bắt đầu đọc đề TOEFL, không bao lâu sau có một nam sinh đến nói với cậu:
“Đào Khê, lúc tôi ra phòng bảo vệ nhận đồ ship thì gặp ba cậu, gọi cậu ra đấy.”
Đào Khê siết chặt bút trong tay: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
“Nhưng mà tôi đi đi lại lại mất thời gian quá, có thể khiến ba cậu đợi lâu rồi, xin lỗi nhé.” Nam sinh áy náy nói. ngôn tình sủng
“Không sao đâu.”
Đào Khê nói xong với cậu nam sinh kia, lấy từ trong ngăn phụ của balo ra một cuộn tiền được buộc bằng dây chun. Đây là số tiền cậu đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ chờ một ngày Đào Kiên đến tìm cậu đòi tiền.
Có lẽ Đào Kiên thật sự tìm được công việc, nhưng kiểu gì cũng đánh bạc rồi thua sạch nên mới đến tìm cậu lấy tiền, cậu quá hiểu rõ người “ba” này của mình rồi.
Mặc dù cậu biết đây là một cái hố không đáy nhưng cậu nhất định phải lấp vào, cho dù chỉ là tạm thời.
Cậu không cho phép bất kỳ ai phá hỏng cuộc sống của cậu ở đây và Lâm Khâm Hòa, tuyệt đối không cho phép.
Đào Khê cầm tiền nhanh chóng ra phòng bảo vệ, kết quả không thấy bóng dáng Đào Kiên đâu. Bảo vệ đã quen mặt cậu vì cậu thường xuyên đứng đọc tiếng Anh ở cổng trường, vẫy tay với cậu:
“Nửa tiếng trước đúng là ba cậu đến đấy, nhưng mà đi rồi.”
Đào Khê cau mày, chẳng hiểu sao trong lòng nảy sinh dự cảm xấu.
Cậu im lặng một hồi, hỏi bảo vệ: “Ông ấy có nói gì không?”
Bảo vệ thở dài, nhìn thấy sắc mặt Đào Khê nghiêm trọng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Chưa nói gì cả, cậu mau trở về lên lớp đi.”
Trong lòng Đào Khê liên tục nảy ra những nghi ngờ, cậu gật đầu, trước khi đi bảo vệ còn nói nhỏ với cậu: “Sau này cố gắng đừng để ba cậu đến trường nữa.”
Đào Khê mím môi, cụp mắt xuống nói: “Xin lỗi, làm phiền anh quá.”
Cậu nghĩ có lẽ Đào Kiên lại giống như lần trước, đại náo một trận ở phòng bảo vệ, bảo vệ có rộng lượng thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy chán ghét mà thôi.
Bảo vệ khua tay, khéo léo nói: “Không sao cả, anh không có ý gì khác. Chỉ là hình như ba cậu rất dễ kích động, anh lo ảnh hưởng đến trạng thái học tập của cậu.”
Đào Khê nói cảm ơn anh bảo vệ, sau đó xoay người rời đi.
Bảo vệ thấy Đào Khê đi xa, đi vào đổi ca với đồng nghiệp, thở dài nói: “Cậu bạn này nhìn là biết một đứa trẻ ngoan, vậy mà bố cậu ấy lại không tốt được như thế.”
Đồng nghiệp tò mò hỏi: “Lại ầm ĩ với anh một trận à?”
Bảo vệ lắc đầu nói: “Không phải với tôi, là với…” Anh ta hơi dừng lại, thở dài nói: “Ầy thôi kệ đi, chỉ là một người nhà quê không học hành gì, không nói nữa.”
Buổi sáng anh ta trực ở phòng bảo vệ, thấy Đào Kiên đi một đôi giày da đã sứt mẻ vào, do xảy ra chuyện lần trước nên anh không có thiện cảm với người bố này lắm, đang định nói với gã ta không hẹn trước với chủ nhiệm sẽ không thể vào trường thì thấy Dương Đa Lạc đi vào.
Anh ta lập tức cười hỏi: “Dương Đa Lạc, lại xin nghỉ về nhà à?”
Kết quả Dương Đa Lạc vẫn chưa trả lời, Đào Kiên bèn sải mấy bước lớn đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt kỳ quặc lớn tiếng hỏi: “Cháu tên gì? Dương Đa Lạc sao?”
Lúc ấy Dương Đa Lạc trông như bị dọa sợ, trợn mắt nhìn Đào Kiên nói: “Chú là ai?”
Bảo vệ cảm thấy có gì đó bất thường nhưng còn chưa kịp đẩy Dương Đa Lạc ra sau lưng che chắn, Đào Kiên đã túm lấy tay phải Dương Đa Lạc, kéo tay áo cậu lên, lộ ra vết bớt hồng trên cổ tay phải.
Anh ta khó mà miêu tả được biểu cảm của Đào Kiên khi ấy, chỉ nhớ rõ ràng sắc mặt Đào Kiên đỏ lên giống như uống rượu, gắt gao nhìn chòng chọc vết bớt, sau đó nhìn lên gương mặt Dương Đa Lạc, sự quyết liệt trong mắt dần tan biến, trong miệng lẩm bẩm không rõ cái gì mà “Con trai tôi”.
Dương Đa Lạc vốn đang giãy giụa, hình như nghe được Đào Kiên nói, trong nháy mắt sắc mặt sợ hãi trắng bệch, môi cũng run rẩy, ngay cả phản kháng cũng quên mất.
Bảo vệ tưởng gã ta điên rồi, vội vàng tiến lên tách hai người ra. Nhưng Đào Kiên đã nhanh chóng thả tay ra, quan sát Dương Đa Lạc từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên chỉ cậu ta nói: “Cháu đi với chú một lát, chú có chuyện muốn nói với cháu.”
Bảo vệ đẩy Dương Đa Lạc ra che chắn sau lưng mình, cả giận nói với Đào Kiên: “Chẳng phải ông đến tìm con trai Đào Khê sao? Người ta chỉ đi ngang qua thôi, không có quan hệ gì với ông hết!”
Đào Kiên không nhịn được mò ra một điếu thuốc, sang sảng nói: “Sao mày biết nó không có quan hệ gì với tao?!” Gã ta châm thuốc, kẹp điếu thuốc trong tay chỉ Dương Đa Lạc, uy hiếp nói: “Cháu không ra, chú nói luôn với cháu ở đây.”
Nói xong đi ra ngoài phòng bảo vệ, đứng ở cửa hút thuốc chờ Dương Đa Lạc ra ngoài.
Bảo vệ xoay người nhìn Dương Đa Lạc, định hỏi rốt cuộc cậu có quen người này không nhưng phát hiện sắc mặt Dương Đa Lạc nhợt nhạt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt trống rỗng vô hồn, tựa như vừa tỉnh lại khỏi ác mộng.
Cậu ta lẩm bẩm nói: “Ông ta đến tìm Đào Khê ư?”
Bảo vệ nhìn với ánh mắt lo âu: “Đúng, là cha của Đào Khê. Nếu cậu không biết ông ta thì đừng ra ngoài, vào trường chờ người nhà đến đón đi.”
Sắc mặt Dương Đa Lạc càng ngày càng tái nhợt, cậu ta đờ đẫn lắc đầu, định ra ngoài nhưng trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên xoay người lại nói với anh: “Chú ơi, chuyện này đừng nói với người khác được không?”
Đôi mắt tối tăm không thấy ánh sáng.
Bảo vệ ngẩn người, theo bản năng gật đầu nói “Được”, nhưng vẫn còn quan tâm hỏi thăm: “Thật sự không có chuyện gì chứ?”
Dương Đa Lạc nhếch đôi môi không có tí sắc hồng nào, không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Bảo vệ bất an nhìn Dương Đa Lạc và Đào Kiên đi xa. Hình như Dương Đa Lạc cứ luôn trốn tránh đề phòng Đào Kiên như tránh rắn rết, thế nhưng cũng không hoàn toàn mặc kệ được gã ta. Hai người đi được nửa đường bắt đầu cãi vã kịch liệt.
Anh ta đoán mãi cũng không đoán ra được, muốn gọi điện cho tổng giám đốc Dương, nhưng nghĩ đến lời mình đáp ứng Dương Đa Lạc nên không thể làm gì khác hơn là hủy bỏ cuộc gọi.
Đào Khê cất cuộn tiền đi, mặt mũi sa sầm trở về phòng học. Lúc ấy Lâm Khâm Hòa đã ngồi ở chỗ, cậu điều chỉnh lại sắc mặt của mình, về chỗ mình nhẹ nhàng hỏi Lâm Khâm Hòa: “Huấn luyện xong nhanh vậy?”
Lâm Khâm Hòa không trả lời, tròng mắt nhìn thẳng vào mắt Đào Khê, giơ tay nắm cằm cậu, ngón tay vuốt lấy khóe miệng cậu hỏi:
“Tại sao không vui?”
Đào Khê ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là ngó nghiêng ra xung quanh, chắc chắn không có ai đi ngang qua mới yên tâm. Cậu né tránh bàn tay Lâm Khâm Hòa, đặt quyển đề luyện TOEFL lên mặt bàn anh, nói:
“Sai nhiều câu hỏi bài đọc quá đi.”
Lâm Khâm Hòa không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu giảng bài đọc cho Đào Khê.
Trừ giờ nghỉ trưa, thời gian nghỉ ngơi trước giờ tự học buổi tối Đào Khê cũng cố định thời gian luyện tập tiếng Anh. Lâm Khâm Hòa chỉ cần rảnh cũng sẽ ở bên cạnh kèm cậu học.
“Hình như anh có điện thoại.” Lúc trời nhá nhem, Đào Khê gõ vào cánh tay Lâm Khâm Hòa, cậu nghe thấy điện thoại của anh đang rung.
Lâm Khâm Hòa đặt bút máy trong tay xuống, lấy điện thoại ra nhìn, là điện thoại của La Chinh Âm. Anh khẽ nhíu mày, nói với Đào Khê “Là mẹ anh” rồi mới nhận điện thoại.
Đào Khê đang nghĩ mình có nên tránh ra chỗ khác không nhưng một tay còn lại của Lâm Khâm Hòa cứ sờ nắn ngón tay cậu dưới ngăn bàn, cứ niết qua niết lại khiến tay cậu ngứa ngáy.
“Được, con sẽ về ngay.”
Lâm Khâm Hòa càng chau mày sâu hơn, anh suy nghĩ rồi nói với Đào Khê: “Trong nhà có chút chuyện, tối nay anh muốn xin nghỉ về nhà.”
Trái tim Đào Khê giật thót, hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Lâm Khâm Hòa lắc đầu, siết chặt bàn tay Đào Khê, thấp giọng nói: “Chuyện thi TOEFL không phải gấp, thi một lần không đạt cũng không sao cả, có thể thi rất nhiều lần.”
Đào Khê không ngờ Lâm Khâm Hòa vẫn còn nhớ chuyện buổi trưa cậu nói vì làm sai bài đọc nên không vui, cậu gãi lòng bàn tay của Lâm Khâm Hòa, cười nói: “Em không căng thẳng.”
Lâm Khâm Hòa đứng dậy thu dọn cặp sách, nói “Ngày mai gặp”, sau đó xoay người rời khỏi phòng học.
Đào Khê nhìn bóng lưng anh hoàn toàn biến mất, bỏ cuộn tiền vào trong balo.
Rốt cuộc tại sao Đào Kiên đã đến cổng trường rồi giữa chừng lại quay về?
Cậu không tin Đào Kiên vì lương tâm thức tỉnh nên mới thế.
Đào Khê ngẫm nghĩ một hồi nhưng mãi không thể nghĩ ra được nguyên nhân.