Đào Khê nhanh chóng nhận được hai chục ngàn tiền bán tranh, sau đó chuyển mười ngàn về cho Đào Lạc.
Hôm chủ nhật lúc học vẽ, cậu nghe ngóng được người mua tranh từ Kiều Hạc Niên, biết được đó là một họa sĩ nghiệp dư, chỉ đặc biệt mua tranh của phần ít những người chưa nổi tiếng nhưng tranh có tiềm năng, đợi sau này sẽ bán lại với giá cao.
Nhưng thật ra thông qua cháu gái mình, Kiều Hạc Niên đã biết hoàn cảnh gia đình nhà Đào Khê không tốt nên mới đặc biệt nhờ người ta mua tranh học trò mình bán ra, muốn bù đắp ít nhiều cho cuộc sống và chi phí cá nhân của cậu. Nhưng ông sợ Đào Khê mắt chỉ nhìn thấy tiền, nghiêm túc tận tâm chỉ bảo nói:
“Sau này con vẽ càng ngày càng thuần thục, sẽ có nhiều bức tranh tiến vào thị trường hơn. Nhưng con phải biết, con đường theo đuổi nghệ thuật tuyệt đối không thể quá mức thị trường hóa, không thể hoàn toàn bị đồng tiền mua chuộc được, biết không?”
“Con biết rồi, ông nội.”
Đào Khê đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Kiều Hạc Niên là một người thầy rất tốt, trừ lúc dạy cậu vẽ ra còn dạy cậu rất nhiều đạo lý làm người, cậu cũng đổi cách gọi từ thầy sang ông nội.
“Tốt lắm, hôm nay học đến đây thôi. Hiếm khi nào thấy thời tiết đẹp, ta muốn ra ngoài đi câu cá với mấy người bạn cũ. Con cũng ra ngoài chơi thả lỏng chút đi.” Kiều Hạc Niên đặt họa cụ xuống nói.
Đào Khê mừng thầm trong lòng, vốn cậu có hẹn Lâm Khâm Hòa buổi tối, bây giờ lại xong sớm mấy tiếng, cậu vội vàng nhắn WeChat cho Lâm Khâm Hòa, sau đó giúp Kiều Hạc Niên dọn dẹp phòng vẽ.
“Đi ra ngoài chơi thôi cũng vui vậy hả?” Kiều Hạc Niên buồn cười nhìn Đào Khê vô cùng vui vẻ, trong lòng nghĩ trẻ con có khôn khéo ngoan ngoãn thế nào cũng thích ham chơi cả.
Đào Khê lại miệng lưỡi ngọt xớt dỗ Kiều Hạc Niên mấy câu, giúp ông chuẩn bị nón che nắng dùng khi đi câu và ly nước, khăng khăng tiễn Kiều Hạc Niên ra cửa sân, sau đó ở trong sân chờ Lâm Khâm Hòa đến đón.
Thời tiết hôm nay thật sự quá đẹp, dương phòng gạch đỏ ngói xanh đang uể oải biếng nhác phơi mình trong ánh nắng ấm áp mùa đông. Cây ngô đồng cao lớn chỉ còn trơ trọi những thân và cành màu muối tiêu, con đường nhựa trải đầy lá ngô đồng trầm lặng như nước, xen lẫn những tia nắng nhỏ vụn đang nhảy nhót.
Gió và nắng đều rất tĩnh lặng, giống như tâm trạng của cậu khi đợi Lâm Khâm Hòa vậy.
Không đến nửa tiếng Lâm Khâm Hòa đã đến, lúc ấy Đào Khê đang nhàm chán ngồi trên ghế dài cầm lá ngô đồng nghịch chơi. Cậu thấy Lâm Khâm Hòa đi vào cửa sân, vội vàng đứng dậy nhảy qua, dâng bảo vật lá ngô đồng của mình cho Lâm Khâm Hòa xem:
“Anh nhìn đi, lá cây này đẹp quá, hơn nữa còn rõ to.”
Đào Khê dùng lá ngô đồng che mặt mình, cười hỏi: “Có phải to hơn cả mặt em không?”
Lâm Khâm Hòa nắm bàn tay đang cầm phiến lá của Đào Khê, nhẹ nhàng đẩy sang để lộ gương mặt cậu, nhìn vào đôi mắt đang mở to, con ngươi trong veo như ngọc lưu ly dưới ánh mặt trời vàng ươm. Anh cong môi cười, nói:
“Rất đẹp.”
Đào Khê ngẩn người, bối rối nghĩ rõ ràng cậu không nói đến vấn đề này mà.
Cậu đặt lá ngô đồng lên mặt bàn đá trong sân, cùng lên xe với Lâm Khâm Hòa. Kế hoạch ban đầu là mời Lâm Khâm Hòa ăn cơm, nhưng đột nhiên hôm nay được tan học sớm, cậu muốn thay đổi kế hoạch một chút.
“Trước hết em mời anh đi chơi công viên giải trí được không? Em chưa từng đến.” Đào Khê hỏi.
“Được.” Lâm Khâm Hòa đáp ứng, thật ra anh cũng gần như chưa bao giờ đến chỗ này, chỉ có một hai lần đi là vì đi cùng Dương Đa Lạc.
Do hôm nay là cuối tuần lẫn thời tiết quá đẹp, có rất nhiều người xếp hàng bên ngoài công viên, hai hàng người xấp xỉ phải mất hai mươi phút đợi mới vào được.
Đào Khê rất muốn nắm tay Lâm Khâm Hòa nhưng ngại ngùng vì xung quanh đông người, không thể làm gì khác hơn là theo sát bên cạnh anh, nhìn trò nào cũng thấy mới mẻ muốn chơi.
“Em muốn chơi cái đó.” Đào Khê chỉ một nhà ma cách đó không xa. Cậu đã tính cả rồi, chơi trong bóng tối sẽ không phải kiêng kị gì cả nắm tay Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa nhìn nhà ma đằng kia, gật đầu đồng ý.
Hai người mua vé đi vào. Đào Khê mới phát hiện ra nhà ma này chẳng hề kinh khủng đáng sợ như cậu nghĩ, cũng không cần đi mà ngồi một đoàn tàu nhỏ đi vào. Có rất nhiều trẻ con và bố mẹ cùng ngồi một toa tàu, trên thành tàu còn trang trí rất nhiều nhân vật hoạt hình trẻ con.
Đào Khê thấy trên tàu toàn trẻ con, có chút lúng túng nói với Lâm Khâm Hòa: “Nhà ma này không giống lắm với tưởng tượng của em.”
Cậu phát hiện ra trừ phụ huynh đi kèm thì chỉ có bọn họ là hơn 12 tuổi, có một vài người lớn và nhân viên làm việc ở đây buồn cười quan sát bọn họ.
“Hay là chúng ta đổi trò khác ha?” Cậu hỏi.
“Không cần.”
Tay phải của Đào Khê đột nhiên bị Lâm Khâm Hòa nắm. Cậu giật thót trong lòng, nghiêng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa. Anh kéo cậu ngồi vào một góc chật hẹp của toa cuối cùng, khẽ giọng nói với cậu:
“Bây giờ có thể nắm tay rồi.”
Đào Khê lông mi khẽ run, nhìn góc nghiêng của Lâm Khâm Hòa, cảm nhận được anh đan chặt năm ngón tay vào kẽ tay cậu, lòng bàn tay hai người áp sát nóng ấm, chặt đến mức có thể thông qua lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim đập của nhau.
Tiếng chuông khởi hành vang lên, đoàn tàu nhỏ chậm rãi chuyển động, mang theo tiếng trẻ con ríu ra ríu rít vào trong nhà ma âm u.
Có lẽ đây nên được gọi là căn phòng yêu tinh, trong tiếng nhạc linh hoạt kỳ ảo, ánh sáng và bóng tối nhịp nhàng tạo nên những yêu tinh và ma quỷ đang xoay tròn và nhảy múa, biểu diễn những câu chuyện khó đoán gần trong gang tấc bên trong làn sương mờ ảo.
Mặc dù không hề sợ hãi, thậm chí là có chút duy mỹ nhưng vẫn có nhiều trẻ con sợ hãi nhào vào trong ngực bố mẹ khóc um lên, phá hỏng mộng ảo đẹp đẽ này.
Đào Khê cảm thụ nhiệt độ nắm tay của Lâm Khâm Hòa, đột nhiên dựa sang bên người anh, nghiêng người áp sát ngực lên cánh tay anh.
“Sợ à?” Lâm Khâm Hòa nhận ra được động tác ỷ lại của Đào Khê, nghiêng đầu thì thầm bên tai cậu.
Đoàn tàu nhỏ chạy vào con đường thẳng hẹp, Đào Khê mượn ánh sáng mờ ảo ảm đạm, chợt hơi đứng dậy hời hợt chạm nhẹ lên môi Lâm Khâm Hòa một cái, lần này không xảy ra sai sót gì nữa. Con ngươi cậu lóe sáng, cậu đắc ý nhỏ giọng nói với Lâm Khâm Hòa:
“Em học được rồi!”
Bàn tay Lâm Khâm Hòa đang nắm lấy tay cậu chợt siết chặt thêm, Đào Khê còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã bị đẩy đến sát vách của thành tàu, ngay sau đó nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trên môi.
Lâm Khâm Hòa không trực tiếp tiến vào khoang miệng cậu mà chỉ ngậm môi cậu, không nhẹ không nặng mút vào gặm cắn, qua quýt một chốc rồi rời đi, chừa lại cho cậu không gian để thở.
Tay phải đang được nắm cũng được xoa nắn theo sự triền miên, lòng bàn tay ma sát được vuốt ve nóng đến mức muốn toát mồ hôi. Lý trí của cậu nhất thời không biết nên tập trung vào môi hay vào tay, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng.
Như nhận ra được cậu đang thất thần, Lâm Khâm Hòa xâm nhập vào khoang miệng cậu, hai cái lưỡi quấn lấy nhau, anh ngậm lấy lưỡi cậu nhẹ nhàng mút vào. Đầu óc Đào Khê đang ong ong, lại có phần nghẹt thở không thở nổi.
Hôn xong, Đào Khê dựa lên thành tàu thở gấp, vô cùng căng thẳng nhìn ra xung quanh, đoàn tàu nhỏ chỉ vừa mới lái ra khỏi con đường hẹp, tiến vào một căn phòng khiêu vũ rộng rãi.
Cô bé ngồi ở toa tàu trước mặt đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ, Đào Khê nheo mắt, chột dạ cúi đầu xuống.
Lúc hai người đi ra khỏi nhà ma, Đào Khê đột nhiên từ bóng tối trở lại ánh nắng sáng ngời ấm áp còn chưa kịp quen, phải híp mắt lại thích ứng với ánh sáng.
Lâm Khâm Hòa vẫn nắm tay cậu ra khỏi toa tàu.
“Người khác sẽ thấy đấy.” Đào Khê để mặc Lâm Khâm Hòa nắm tay mình nhưng ngoài miệng vẫn nhắc nhở.
“Em nhìn xem, mỗi bạn nhỏ ở đây đều được dắt tay.” Lâm Khâm Hòa lơ đễnh nói.
Đào Khê sửng sốt, nhìn những đứa trẻ đang xuống khỏi toa tàu, đúng là tay bạn nào cũng được bố mẹ dắt lấy. Có đứa trẻ con bị dọa sợ phát khóc cả đường, gương mặt đẫm nước mắt như một chú mèo Dragon Li* nhỏ xinh. Còn cậu thì…
Hay còn gọi là Mèo cáo hoa, được tôn vinh là “quốc mèo” của Trung Hoa
Đào Khê liếm cánh môi đang sưng sưng, lại chột dạ rời ánh mắt đi.
Bỗng nhiên Đào Khê ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Khâm Hòa, híp mắt hỏi: “Sao em cảm giác anh thành thạo như thể rất dày dạn kinh nghiệm thế nhỉ? Đừng bảo trước đây anh từng yêu rồi nhé?”
Lâm Khâm Hòa nhét tay Đào Khê vào trong túi áo khoác của mình, dẫn cậu ra ngoài, sắc mặt bình tĩnh nói:
“Không có đâu.”
“Vậy sao em lại…” Đào Khê lẩm bẩm một nửa thì dừng lại.
“Làm sao gì cơ?” Lâm Khâm Hòa quay đầu nhìn cậu, hơi nhướng mày lên.
Đào Khê nghẹn họng, nói: “Không, không sao cả!”
Không phải chỉ là tích lũy kinh nghiệm thực chiến thôi sao? Cậu thông minh như vậy, vừa học là hiểu ngay.
Hai người lại chơi thêm vài trò nữa. Đào Khê đều chơi thử hết những trò mình từng thấy trên ti vi như tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc, xe điện đụng,… với Lâm Khâm Hòa.
Đào Khê phát hiện ra mặc dù Lâm Khâm Hòa ngoài miệng không nói nhưng hình như cũng thích chơi những trò này lắm. Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng niềm vui không nói thành lời của Lâm Khâm Hòa.
Cho nên mỗi khi Đào Khê quan sát được ánh mắt Lâm Khâm Hòa dừng lại ở trò nào lâu, cậu sẽ kéo anh cùng chơi.
Mãi đến khi trời gần tối, sương chiều não nề buông xuống, cuối cùng hai người cũng từ bỏ cuộc chơi, ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.
Đào Khê vào một cửa hàng nhỏ mua hai hộp kem cốc, một vị dâu tây một vị vani, mình và Lâm Khâm Hòa mỗi người một vị. Mặc dù đang mùa đông, hương vị lạnh buốt nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy quá rét.
Đúng lúc ở phía chân trời xa xa, mặt trời lặn đang treo lơ lửng giữa vòng đu quay cao chọc trời, ánh hoàng hôn màu vỏ quýt bao trùm thành phố phản chiếu trong đôi mắt họ. Hai người dựa sát vào nhau, thi thoảng Đào Khê sẽ múc một thìa kem vani trong cốc của Lâm Khâm Hòa, sau đó Lâm Khâm Hòa không ăn, Đào Khê sẽ dứt khoát chiếm luôn.
Có hai bé trai khoảng bảy tám tuổi ngồi xuống băng ghế đối diện. Cậu bé mặc áo đỏ cúi đầu chơi khối rubik trong tay, xoay mãi vẫn không xử lý được.
“Ngốc.” Cậu bé mặc áo lam ở bên cạnh cướp lấy khối rubik nhưng xoay mãi cũng không khả quan hơn.
Hai bạn nhỏ cãi nhau, mắng nhau ngu ngốc các kiểu, ồn ào xong thì bắt đầu khóc.
Đào Khê không nhìn nổi nữa, đi tới giúp hai đứa nhỏ xoay rubik, nhưng cậu xoay mãi cũng không ổn, theo bản năng nhìn sang Lâm Khâm Hòa đã đi tới.
Lâm Khâm Hòa cầm lấy khối rubik, ngón tay thon dài nhanh chóng chuyển động, không đến 15 giây đã khôi phục khối rubik về như cũ.
“Wow———–” Hai bạn nhỏ ngước đầu nhìn Lâm Khâm Hòa bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Đào Khê cũng nhìn bạn trai cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ, wow theo một tiếng: “Sao gì anh cũng biết vậy?”
Lâm Khâm Hòa khom người trả lại khối rubik cho hai bạn nhỏ, khóe miệng nhếch lên, nói: “Lúc bé nhàm chán quá nên hay chơi.”
Làm người tốt xong, hai người trở về chỗ ngồi, sóng vai thưởng thức hoàng hôn thành phố.
Đào Khê nhìn hai bạn nhỏ nắm tay nhau đi xa, chợt hỏi Lâm Khâm Hòa:
“Anh nói xem, nếu như, em chỉ nói là nếu như, em lớn lên từ nhỏ cùng anh, anh sẽ vẫn thích em chứ?”
Cậu quay đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, ánh hoàng hôn rực rỡ dịu dàng ôm lấy gương mặt đẹp trai của anh, giống như một bức tranh sơn dầu nhiều màu sắc.
“Thích.” Lâm Khâm Hòa không do dự trả lời.
Đào Khê ngẩn người, cười tít mắt nói: “Dứt khoát vậy luôn? Nhỡ đâu em bị phụ huynh nuông chiều quá, coi trời bằng vung, ngang ngược thất thường như trẻ con, anh vẫn thích em sao?”
Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê trong ánh hoàng hôn, khẽ nói:
“Anh đã nói rồi, anh sẽ thích tất cả sự tự do tùy hứng của em.”
Anh giơ tay lau vết kem trắng còn dính một ít bên khóe miệng cậu, tiếp tục nói:
“Hơn nữa, em nhất định sẽ không bị chiều hư đâu.”
Đào Khê liếm khóe miệng một cái, không biết tại sao đôi mắt hơi cay cay. Cậu chớp mắt, không hỏi thêm vấn đề này nữa.
Cậu nhìn bên kia đã bị ánh tịch dương nuốt chửng một nửa, chạng vạng chuyển từ vàng đỏ sang vàng cam rồi tím, bầu trời loang lổ vết mực đậm.
Đào Khê không nhịn được nghĩ, không biết khi còn bé Lâm Khâm Hòa thế nào nhỉ? Cũng không thích nói chuyện giống như bây giờ sao?
Nếu vậy, nếu cậu ở bên cạnh trưởng thành cùng Lâm Khâm Hòa, cậu nhất định sẽ quấn lấy Lâm Khâm Hòa nói chuyện cùng anh, chọc anh cười.
Cậu đánh nhau lợi hại như vậy, nhất định sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt Lâm Khâm Hòa, nhất định sẽ cùng nhau chia sẻ đồ ăn ngon và những thứ tốt cho Lâm Khâm Hòa, nhất định sinh nhật Lâm Khâm Hòa hàng năm sẽ tặng anh món quà tốt nhất.
Có lẽ sẽ giống như hai bọn nhỏ ban nãy, cậu xoay khối rubik lộn xộn, Lâm Khâm Hòa sẽ mắng cậu ngốc, nhưng kết quả vẫn sẽ giúp cậu xoay lại như cũ.
Mùa xuân cậu sẽ kéo Lâm Khâm Hòa đi lượn lờ các con phố không có hoa trên đường đến trường. Mùa hè bọn họ sẽ tranh nhau dưa hấu sau khi bơi lội về. Mùa thu bọn họ sẽ cùng nhau trèo lên các rừng phong trên ngọn đồi nhỏ, nhặt hai chiếc lá đỏ làm thành kẹp sách ký tặng lẫn nhau. Mùa đông bọn họ sẽ cùng nhau chơi ném tuyết trong màn tuyết rơi trắng xoá, chơi mệt rồi thì nằm lì ra đất ngọ nguậy tay chân vẽ ra chữ “Đại” (大).
Cuối tuần cậu sẽ cùng Lâm Khâm Hòa đi học chơi nhạc cụ. Lâm Khâm Hòa học dương cầm, cậu học vĩ cầm, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau hợp tấu biểu diễn trong hội diễn văn nghệ của trường.
Trong kỳ nghỉ dài, bọn họ sẽ cùng phụ huynh ngồi chung máy bay ra nước ngoài du lịch. Cậu ngồi vẽ tranh, còn Lâm Khâm Hòa dùng ống kính chụp lại những phong cảnh và cả cậu.
Còn có…còn có rất nhiều, rất nhiều điều nữa.
Bọn họ nhất định sẽ cùng nhau trải qua một thời thơ ấu vui vẻ cùng thanh xuân tươi đẹp.
Đào Khê hít sâu một hơi, hất hết những ảo tưởng trong đầu ra, bất thình lình thò bàn tay lạnh buốt vào trong cổ áo Lâm Khâm Hòa. Quả nhiên Lâm Khâm Hòa bị lạnh giật mình một cái, nhanh chóng túm lấy tay cậu, sau đó nhét vào trong túi áo khoác của mình.
Lâm Khâm Hòa không tức giận vì trò đùa của cậu, trong túi áo dùng bàn tay ấm áp của mình nắm lấy tay cậu, nhìn cậu hỏi:
“Vừa rồi nghĩ gì vậy?”
“Đang suy nghĩ tối nay mời anh ăn ở đâu.”
Đào Khê kéo Lâm Khâm Hòa đứng dậy khỏi ghế dài.
Cậu nghĩ, cuộc đời còn dài như vậy, sau này đều thuộc về cậu và Lâm Khâm Hòa.
Dường như không còn gì để tiếc nuối cả.