Từ nhỏ Đào Khê đã rất sợ bị ốm, bởi vì em gái mắc bệnh nên gia đình luôn trong tình trạng nghèo rớt mồng tơi. Vì vậy cho dù cậu có không thoải mái ở đâu cũng sẽ không nói cho Quách Bình biết, giống như cảm mạo này, cứ kéo dài một tuần là sẽ khỏi thôi.
Cũng rất may cậu chưa bao giờ mặc bệnh gì nghiêm trọng, chỉ có trận ốm nặng duy nhất năm ấy, Quách Bình bị dọa sợ, đặc biệt ở lại bệnh viện chăm sóc cậu nằm viện mấy ngày liền.
Sau đó có những lúc cậu nghĩ bị ốm cũng không tệ, bởi vì ốm rồi Quách Bình sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn một chút, còn ninh cho cậu một bát cháo gà thơm ngon vô cùng. Đây là điều duy nhất cậu khao khát từ nhỏ, nhất là khi mùa đông đến.
Lúc Đào Khê tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là con gấu nhỏ đang thành khẩn nhìn chằm chằm cậu khiến cậu giật cả mình.
Ngay sau đó cậu phát hiện ra ánh sáng trong phòng mờ tối, không bật đèn. Cậu ngồi phắt dậy khỏi giường, nhoài người đến bên mép giường tìm Lâm Khâm Hòa.
Nhưng trong phòng không có ai cả.
Cậu nhìn chiếc áo khoác được đắp trên chăn, biết có lẽ Lâm Khâm Hòa chỉ tạm thời ra ngoài thôi nhưng trong lòng vẫn trống vắng. Bởi vì ngủ một giấc đến khi tỉnh lại lúc hoàng hôn có cảm giác không tốt lắm, giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Đào Khê ngồi ngây người trên giường, chợt nghe thấy tiếng cửa mở. Cậu ngoảnh đầu lại, thấy Lâm Khâm Hòa xách một cái túi đi vào, anh hơi ngửa đầu nhìn cậu, cau mày nói: “Mặc áo vào.”
Trong nháy mắt, hai mắt Đào Khê sáng bừng, cậu nhanh nhẹn mặc áo khoác vừa nặng vừa dày vào, bò xuống giường, giống như cái đuôi nhỏ bám theo Lâm Khâm Hòa.
Lâm Khâm Hòa bật đèn, đặt túi đựng đồ ăn trong tay lên bàn, giơ tay sờ lên trán Đào Khê một cái. Dù không còn nóng nữa nhưng anh vẫn không yên tâm lắm, lấy nhiệt kế mua ở phòng y tế đưa cho Đào Khê, nói: “Đo nhiệt độ cơ thể đi.”
Đào Khê nhận lấy, kẹp bên dưới cánh tay, đi vòng quanh cái bàn đặt đồ ăn, vẫn không nhịn được nhoài người lên bàn, đến gần cái túi cẩn thận ngửi một cái.
Cậu đã ngửi được mùi thơm!
“Trước đây em từng nói sau này phải nuôi một chú cún nhỏ, còn nhớ không?” Lâm Khâm Hòa lót tờ báo tiếng Anh đã bỏ đi lên mặt bàn, lần lượt xếp đồ ăn trong túi ra, vừa làm vừa nói.
Đào Khê ngẩn người: “Đúng.”
Lâm Khâm Hòa lấy chén canh cuối cùng ra, thờ ơ nói: “Anh cảm thấy khỏi cần nuôi, chẳng phải có sẵn rồi sao?”
“…”
Được lắm, vòng vo Tam quốc như thế chỉ muốn nói cậu giống cún con.
Đào Khê vờ như không nghe thấy, rút nhiệt kế ra đưa cho Lâm Khâm Hòa, hỏi: “Anh ăn chưa?”
Lâm Khâm Hòa rồi một tiếng, cầm nhiệt kế giơ về phía ánh đèn nhìn một lúc, chân mày giãn ra: “Hạ sốt rồi.”
“Em đã bảo sức khỏe em rất tốt mà.”
“Ăn cơm đi.”
Đào Khê không ngồi xuống ngay mà bê một cái ghế khác đặt cạnh ghế mình, sau đó mắt nhìn Lâm Khâm Hòa với vẻ tha thiết mong chờ.
Lâm Khâm Hòa đã biết khi Đào Khê bị ốm sẽ rất bám người. Anh ngồi xuống ghế, Đào Khê mới ngồi xuống bên cạnh anh.
Đào Khê cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt. Có lẽ Lâm Khâm Hòa đặt mua đồ ăn ở nhà hàng, còn có cả một chén cháo gà vàng sánh, hương thơm quyến rũ xộc vào mũi.
Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê cứ ngẩn người nhìn chăm chú chén cháo gà, nhỏ giọng hỏi: “Em không thích sao?”
Đào Khê cụp mắt lắc đầu, dùng muỗng múc một thìa cháo nhỏ, nói: “Em thích nhất là ăn cháo gà.”
Buổi tối Đào Khê và Lâm Khâm Hòa cùng tự học buổi tối, nhanh chóng bổ sung kiến thức trên lớp chiều nay. Bệnh của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng sau khi tan học Lâm Khâm Hòa cứ nhìn chằm chằm cậu uống thuốc xong mới chịu đi.
Sau khi Đào Khê về phòng, cậu tiếp tục vẽ bản thảo chuẩn bị cho cuộc thi. Do đã bỏ bản phác thảo cũ, thời hạn nộp tác phẩm cũng rất gấp nên cậu nhất thời áp lực với thời gian.
Phan Ngạn đã biết trước Đào Khê muốn tham gia cuộc thi CAC. Cậu ta đứng bên cạnh giá vẽ một lúc, thấy Từ Tử Kỳ cũng lại gần nhìn, châm chọc nói: “Cậu xem hiểu không? Đừng có đứng đây ngáng đường.”
Từ Tử Kỳ thu hồi ánh mắt, về chỗ ngồi của mình, hừ lạnh nói: “Vẽ cái kiểu lập dị quái gở như thế, ai mà hiểu được.”
Phan Ngạn lại phấn khởi châm ngòi: “Đây là khái niệm trừu tượng, nói chuyện với cái loại không có tế bào nghệ thuật như cậu đúng là khó phổ cập kiến thức cho được.”
Ngòi nổ đã châm ngòi xong, hai người lại bắt đầu cãi vã.
Đào Khê liếc Từ Tử Kỳ, thu dọn xong họa cụ thì đặt giá vẽ vào trong góc phòng, dùng một tấm vải trắng cẩn thận trùm lên.
Sau khi tắt đèn, Phan Ngạn nằm trên giường chơi điện thoại, miệng không ngừng thở dài nói: “Dự báo thời tiết nói hầu hết các khu vực trong nước đều sẽ giảm nhiệt vào tuần tới. Chỗ bọn mình có thể còn có tuyết rơi, cảm ơn cuộc đời đã phát minh ra điều hòa cho loài người, nếu không rét chết tôi rồi.”
Từ Tử Kỳ chế giễu nói: “Mỡ của cậu dày như thế chỉ dùng để trưng thôi sao?”
Hai người lại đấu võ mồm, cho đến khi quản lý ký túc xá gõ cửa mấy tiếng mới chịu thu binh.
Đào Khê nằm trên giường không lên tiếng. Cậu lấy điện thoại dưới gối ra, sau khi lướt xem dự báo thời tiết thì mở một ứng dụng mua sắm mình chưa từng mở ra dùng, lần mò tìm một đống thứ. Sau khi cân nhắc so sánh và đọc các bình luận, cậu chọn được hai cái máy sưởi, hai cái chăn điện, hai cái chăn dày, hai cái áo khoác, hai cái khăn quàng cổ, hai đôi găng tay, một vài cái áo len, mấy đôi tất nhung…
Thao tác đặt mua khá nhanh, tiền còn dư cũng không nhiều, cậu kiểm tra lại một lượt từ đầu đến cuối đơn hàng, sau đó đặt thêm một vài cái kẹp tóc và một chiếc mũ len nhỏ màu đỏ.
Dự báo thời tiết nói không sai, lại có thêm đợt không khí lạnh tăng cường tràn vào Trung Quốc. Nhiệt độ tuần tiếp theo bỗng nhiên tụt xuống ngấp nghé 0 độ, thế nhưng gió rét có lạnh hơn nữa cũng không dập tắt được tinh thần mong mỏi đón Giáng Sinh của các chàng trai cô gái.
Năm nay lễ Giáng Sinh vừa hay vào chủ nhật. Con gái đã lên kế hoạch hẹn hò nhau đi dạo phố vào chủ nhật, con trai thì không có nhiều hứng thú với lễ Giáng Sinh như thế, nhưng đồ chơi và các game nước ngoài nhất định sẽ giảm giá vào dịp này, cho nên cũng có phần mong đợi.
Một số người lớp 11-1 muốn tụ tập chiều chủ nhật, giờ nghỉ trưa thứ bảy, mấy người được mời cũng túm năm tụm ba bàn bạc xem nên mua quà gì tặng nhau.
“Nghe nói năm nay cô La lại chuẩn bị cho chúng ta mỗi người một phần quà Giáng Sinh. Quà năm ngoái tặng rất đắt khiến bọn mình ngại quá. Năm nay mà mời nhiều người hơn, kiểu gì cũng tiêu xài tốn kém hơn.” Một nữ sinh nói.
“Tôi còn nhớ bánh sinh nhật năm ngoái được làm theo kiểu fondant* dựa theo Dương Đa Lạc cao đến một mét rưỡi, trông dễ thương y như thật, nhìn một cái là biết không hề ít tiền.”
Fondant hoặc đường fondant là loại hỗn hợp kẹo mềm dẻo làm từ đường bột để trang trí hoặc tạo hình cho bánh kem và bánh ngọt. Từ này trong tiếng Pháp có nghĩa là “kẹo mềm”, bắt nguồn từ “foundry” (kỹ thuật đúc khuôn) trong tiếng Anh.
Một nữ sinh liếc ra đằng sau, chắc chắn Lâm Khâm Hòa không có ở đây mới nói: “Nhưng mà nhà Lâm Khâm Hòa đầy tiền như thế, đối với bọn họ mà nói chẳng thấm vào đâu cả.”
“Hâm mộ quá, sinh nhật năm nào của tôi, mẹ tôi cũng nấu một bữa ngon tuyệt cho tôi.” Một nam sinh nói bằng giọng ngưỡng mộ.
“Dù sao cũng nuôi từ nhỏ đến lớn, khác gì con ruột đâu.” Nữ sinh nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà không hiểu sao tôi thấy còn thân hơn cả con ruột.”
Tất Thành Phi vừa vào phòng học, thấy có người tán nhảm với nhau không nhịn được cũng sáp vô nhập hội, lại chia sẻ dự đoán năm xưa của mình xong mới thỏa mãn về chỗ ngồi, hỏi Đào Khê vẫn luôn cúi đầu làm bài thi:
“Anh Khê, chiều mai cậu muốn đi với tôi không?” Cậu ta tưởng Đào Khê cũng được mời, dẫu sao quan hệ giữa Đào Khê và Lâm Khâm Hòa tốt như thế.
Đào Khê dừng bút, xoay bút một vòng, giọng không để tâm nói: “Chiều mai tôi phải đi học vẽ.”
Cho dù không đi học vẽ, cậu cũng không thể đi được, đến gây sự hả?
Mới tưởng tượng đến cảnh đó thôi đã khiến cậu buồn cười.
Tất Thành Phi hết sức tiếc nuối nói: “Nhà học thần cực kỳ có hơi thở nghệ thuật, năm nay tiệc kiểu gì cũng chơi lớn. Cậu không đi tiếc quá mà.”
Đào Khê không lên tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục làm đề.
Nhà Lâm Khâm Hòa ư?
Đột nhiên cậu nghĩ đến giấc mơ rất lâu trước đây, trong mơ Lâm Khâm Hòa dẫn cậu về nhà anh, cuối cùng xe lại chạy đến Đào Khê Loan. Cậu mời Lâm Khâm Hòa đến nhà cậu nhưng anh xoay người bỏ đi, để mặc cậu đuổi theo phía sau rất lâu vẫn không đuổi kịp.
Bây giờ cậu đã đuổi kịp Lâm Khâm Hòa nhưng cũng không muốn đến nhà anh, bởi vì nơi đó vẫn có một người cậu không muốn thấy.
Đào Khê làm đề một lúc, sau khi làm sai liên tiếp mấy dạng thức, chợt nhận ra một vấn đề, Lâm Khâm Hòa có biết sinh nhật cậu trùng lễ Giáng Sinh không?
Chỉ là rất lâu trước đây, cậu từng lẩm bẩm trong phòng hòa nhạc nhưng không biết lúc ấy Lâm Khâm Hòa có nghe được không. Cho dù nghe được cũng không biết anh còn nhớ không nữa?
Đào Khê không yên lòng, quyết định đợi Lâm Khâm Hòa quay lại sẽ nói với anh, hẹn Lâm Khâm Hòa ra ngoài tối mai.
Kết quả phải chờ đến tận khi giờ học buổi chiều kết thúc, Lâm Khâm Hòa mới huấn luyện thi đấu xong quay về. Đào Khê đi theo anh đến nhà ăn, trên đường rất tự nhiên nói với anh rằng:
“Dự báo thời tiết nói, lễ Giáng Sinh có thể có tuyết rơi.”
Lâm Khâm Hòa ừ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, dáng vẻ không để tâm.
Đào Khê lập tức nghẹn lời. Cậu gượng gạo chuyển sang đề tài khác, lúc đi ngang qua tiệm trà sữa cạnh nhà ăn, thấy một nhân viên nữ trẻ tuổi đang làm việc ở cửa, phát thẻ cầu nguyện miễn phí cho các học sinh đi ngang qua, sau khi viết xong có thể treo lên cây thông.
Người nhận thẻ phần lớn là con gái, nhưng cô nhân viên của tiệm thấy Đào Khê tò mò nhìn thẻ trong tay mình, lại thấy ngoại hình cậu đẹp mắt nên mỉm cười nhét một tấm thẻ vào tay cậu.
Đào Khê nói “Cảm ơn” với nhân viên. Cậu nhìn thẻ trong tay mình, còn chưa kịp ngắm kỹ, thẻ đã bị một bàn tay lấy đi.
Đào Khê cướp thẻ trong tay Lâm Khâm Hòa, nói: “Của em mà.”
Nhưng Lâm Khâm Hòa nhét thẻ luôn vào trong túi, sau đó lấy điện thoại di động đang rung ra, cúi đầu nhìn màn hình, đi đến nơi vắng người hơn nghe điện thoại.
Đào Khê không thể làm gì khác hơn là cũng dừng bước chờ Lâm Khâm Hòa nghe điện thoại, thấy anh nhíu mày lại, một lát sau trầm giọng nói: “Bây giờ em sẽ đến ngay.”
“Sao thế?” Đào Khê hỏi, cậu cảm thấy Lâm Khâm Hòa vừa nghe điện thoại là vẻ mặt trở nên nghiêm túc trong chớp mắt.
Khoảng thời gian gần đây, Lâm Khâm Hòa hình như bận rộn lên nhiều, thường xuyên ra ngoài nghe điện thoại, có lúc còn nghỉ học nửa ngày. Đào Khê từng hỏi thăm mấy lần nhưng Lâm Khâm Hòa luôn nói là có chuyện trong nhà, cậu cũng không hỏi kỹ nữa.
Ánh mắt Lâm Khâm Hòa trầm tĩnh, anh nói: “Không có gì, anh phải qua xử lý chút việc.”
Trong lòng Đào Khê có phần mất mát, cậu còn muốn nhân tiện khi ăn cơm với Lâm Khâm Hòa nói kế hoạch tối mai cho anh nghe, xem ra chỉ có thể nhắn tin qua WeChat rồi.
Cậu rũ mắt xuống, mím môi, xòe lòng bàn tay ra, nói: “Vậy anh trả thẻ cho em, em phải đi cầu nguyện.”
Lâm Khâm Hòa vẫn không lấy tấm thẻ ra, anh nhẹ nhàng cầm tay Đào Khê rồi nhanh chóng buông ra, khẽ hỏi: “Tối nay anh cùng em ước nguyện sinh nhật không tốt sao?”
Đào Khê chợt ngước mắt lên nhìn Lâm Khâm Hòa, thấy trong mắt anh phảng phất ý cười.
“Anh, anh biết?” Cậu trợn tròn hai mắt, bỗng dưng lên giọng: “Tối nay ư? Nhưng mà chẳng phải mai mới là sinh nhật em sao?”
Cậu cũng đã tính toán rồi, chiều mai sau khi học vẽ xong sẽ cùng Lâm Khâm Hòa ra ngoài ăn một bữa, thuận lợi trải qua sinh nhật, vừa vặn tránh được tiệc sinh nhật mẹ Lâm Khâm Hòa tổ chức cho Dương Đa Lạc, như vậy Lâm Khâm Hòa cũng không cần khó xử.
Giọng Lâm Khâm Hòa có phần không biết làm sao: “Sinh nhật phải qua 0 giờ mới có ý nghĩa, phút cuối cùng của tuổi 16 và phút đầu tiên của tuổi 17 đều rất quan trọng.”
Đào Khê thẫn thờ gật đầu, điều này giống như khi giao thừa bước qua 0 giờ nghĩa là một năm mới bắt đầu. Sinh nhật cũng vậy, bước qua 0 giờ nghĩa là thêm một tuổi mới.
Cậu cười rộ lên, đôi mắt sáng như vì sao: “Đúng, qua 12 giờ đêm nay là em lớn bằng anh rồi!”
Cậu muốn được lên tuổi 17 giống như Lâm Khâm Hòa.
Nhưng Lâm Khâm Hòa vẫn tính toán rành rọt: “Không, anh lớn hơn em mấy tháng liền.”
Đào Khê biết sinh nhật Lâm Khâm Hòa vào tháng 5, cảm thấy Lâm Khâm Hòa tính toán mấy chuyện này có phần trẻ con nhưng vẫn phụ họa theo:
“Vâng vâng vâng, anh lớn hơn em, anh lớn hơn em nhiều.”
Cậu nói xong thấy Lâm Khâm Hòa nhướng mày, ừ một tiếng.
“Sau khi tan học anh qua đón em.” Lâm Khâm Hòa nói.
Đào Khê gật đầu mạnh.
Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa rời đi, một mình hớn hở vào nhà ăn, cầm thẻ quẹt mấy món thịt rất đắt, thỏa mãn ngồi xuống ăn cơm.
Cậu chẳng hâm mộ cái bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt kia của Dương Đa Lạc tí nào.
Nhưng mà cậu lại không nhịn được nghĩ, tương lai sau khi cậu nói ra chân tướng, liệu cậu cũng sẽ có bữa tiệc sinh nhật như vậy không?
Cậu không cần nhiều bạn như vậy, cũng không cần quà cáp đắt đỏ như thế, chỉ muốn một chiếc bánh gato nhỏ thôi, có Lâm Khâm Hòa, có em gái, có ba và ông bà ngoại. Nếu được cũng có thể có cả cha mẹ nuôi của cậu, nói với cậu một câu, sinh nhật vui vẻ.
Như vậy thì hạnh phúc còn gì bằng.