“Đào Khê, bức tranh của em lọt vào vòng sơ khảo của CAC rồi!”
Thời điểm Đào Khê nhận được điện thoại của Kiều Dĩ Đường, cậu đang cùng Lâm Khâm Hòa thu xếp hành lý để anh tham gia thi đấu hai ngày ở Bắc Kinh. Cậu ngồi chồm hỗm dưới đất cầm điện thoại, còn chưa kịp mở miệng nói gì, lỗ tai đã bị giọng nói đầy kích động của Kiều Dĩ Đường tiếp tục nhồi nhét:
“Chị đã bảo em rồi, trường chúng ta năm nay chỉ có một mình em vào vòng trong. Chị đoán em sẽ trở thành kẻ thù số một của lớp Mỹ thuật cho mà xem ha ha!”
“Nhưng mà người tức giận nhất kiểu gì cũng là nữ quỷ Khương Lôi, không có học sinh nào của bà ấy lọt vào được vòng trong cả!”
“Nếu em mà được giải phải mời chị ăn một bữa thật ngon vào đấy, dẫu sao chị cũng được coi là thần trợ công của em có đúng không?”
…
Đào Khê đứng lên từ dưới đất, chờ Kiều Dĩ Đường hưng phấn nói xong thì nghiêm túc cảm ơn cô. Kiều Dĩ Đường nghe thấy giọng cậu bình thản, chậc một tiếng nói: “Sao em càng ngày càng giống Lâm Khâm Hòa thế? Tin siêu vui như vậy mà vẫn còn bình tĩnh được, không biết giả vờ xíu à?”
Đào Khê nghĩ đến dáng vẻ lúc nào cũng vô cảm của Lâm Khâm Hòa, không nhịn được vui vẻ, nói xong vài câu với Kiều Dĩ Đường thì cúp máy.
Lâm Khâm Hòa đặt hành lý đã thu dọn xong xuôi, đi đến hỏi: “Vào vòng sơ khảo rồi à?”
Đào Khê gật đầu, trên gương mặt cũng không có vẻ hớn hở vui mừng, cậu nói: “Để giành được giải thưởng vẫn còn xa lắm, dù sao sau vòng sơ khảo vẫn còn nhiều vòng khác.”
Cuộc thi CAC chia làm hai đợt. Do lượng người gửi tác phẩm rất đông đảo, trong vòng đầu tiên, 100 bức tranh sẽ được lựa chọn để đăng công khai trên trang web chính thức của cuộc thi. Quần chúng sẽ tiến hành bỏ phiếu, nhưng thật ra bỏ phiếu chỉ là cách để tăng tương tác cho cuộc thi, kết quả bỏ phiếu không có ảnh hưởng lớn. Kết quả trao giải cuối cùng vẫn do các giám khảo chuyên nghiệp nhất quyết định, phần lớn những giám khảo này đều là những nhà nghệ thuật có tên tuổi lớn.
Đào Khê vào trang web của CAC, thấy tác phẩm của mình được đăng ở số 82, sau 0 giờ tối nay sẽ chính thức mở cổng vote.
Cậu tắt máy tính, đi đến cạnh vali đen vừa được Lâm Khâm Hòa thu dọn, kéo cần lên rồi ngồi lên phía trên, hai chân trượt một cái đến trước mặt Lâm Khâm Hòa. Cậu ngẩng đầu lên tha thiết nhìn Lâm Khâm Hòa, nói: “Em không đi học đâu, ngày mai anh bỏ em vào túi mang đi cùng đi.”
Lâm Khâm Hòa nghĩ ngợi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh xin nghỉ cho em, bây giờ mua vé máy bay vẫn còn kịp.” Nói xong thật sự lấy điện thoại ra, làm bộ muốn mua vé.
Đào Khê kinh ngạc, vội vàng kéo tay Lâm Khâm Hòa, trợn to hai mắt nói: “Em đùa thôi mà, em không muốn nghỉ học đâu.”
Nhưng mà Lâm Khâm Hòa tưởng thật, anh nhướng mày nhìn Đào Khê, đột nhiên đẩy vali một cái. Đào Khê bị dọa sợ ôm chặt cần kéo, nhưng Lâm Khâm Hòa chỉ đẩy cậu đi một vòng quanh phòng khách, giống như đẩy xe của trẻ con.
Đào Khê nhất thời cảm thấy rất thú vị bèn quấn lấy Lâm Khâm Hòa đòi anh đẩy mình nhiều vòng hơn.
Ngày hôm sau, Đào Khê một mình đón xe đến trường, bởi vì sáng sớm nay Lâm Khâm Hòa phải đến sân bay, hai người chỉ kịp cùng nhau ăn bữa sáng.
Gần đến cuối kỳ, không khí cả trường đều khẩn trương, tất cả các bài kiểm tra lớn nhỏ đều tra tấn học sinh đến choáng váng. Trừ những học sinh lớp Mỹ thuật đang đau khổ bóp cổ tay vì không vào được vòng trong CAC, nhiều lớp cũng giống như lớp 1, không phải là những lớp nghệ thuật thì hoàn toàn chưa từng nghe nhắc đến CAC là gì. Ngược lại chủ nhiệm lớp Chu Cường sau khi biết được tin từ giáo viên lớp Mỹ thuật, buổi trưa còn đặc biệt đến tìm Đào Khê, chúc mừng cổ vũ cậu một phen.
Đào Khê bụng đói ùng ục bị Chu Cường lôi kéo nói đến hai mươi phút, hai tai ngập tràn toàn là “Em rất giỏi“, “Cậu bé ngoan“, “Có tiền đồ“. Mãi đến khi bụng đói réo thành tiếng, Chu Cường mới nhận ra Đào Khê chưa ăn cơm, vội vàng thả người.
Đào Khê nhanh chóng chạy đến nhà ăn, lúc vào thì chạm mặt Dương Đa Lạc và Từ Tử Kỳ đang đi ra ngoài. Dương Đa Lạc nhìn cậu một cái, mặt không có biểu cảm gì. Ánh mắt Từ Tử Kỳ có phần tránh né, hai người bọn họ nhanh chóng đi ngang qua cậu.
Đào Khê quay đầu nhìn hai bóng lưng kia, cầm thẻ mua cơm, sau khi ăn xong thì nhanh chóng về lớp, đi thẳng xuống chỗ ngồi hàng cuối cùng như mọi khi. Nhưng cậu nhạy bén nhận ra không khí trong lớp không bình thường———-
Vài bạn học đang lặng lẽ quan sát cậu, sau khi chạm phải ánh mắt cậu thì nhanh chóng cúi đầu xuống. Mấy người bạn thân thiết như Lý Tiểu Nguyên và Tất Thành Phi thấy cậu, gương mặt ngập tràn sự lo lắng.
“Anh Khê, cuộc thi CAC mà cậu tham gia có chuyện gì vậy?” Tất Thành Phi đi tới kéo Đào Khê ra hành lang bên ngoài lớp học, không còn vẻ cười đùa cợt nhả như mọi khi nữa, hai hàng lông mày cau lại.
“Sao thế?” Đào Khê bị Tất Thành Phi kéo đi lảo đảo cả người, cậu nhíu mày lại.
Lý Tiểu Nguyên xác nhận xung quanh không có ai mới lấy điện thoại của mình ra đưa cho Đào Khê, nhỏ giọng nói: “Cậu xem bài Weibo này đi, bây giờ đã được share nhiều lắm rồi.”
Đào Khê nhận điện thoại xem.
Đây là một bài đăng dài trên Weibo, thời gian đăng lên khoảng mấy chục phút trước. Tài khoản đăng lên có kèm chữ V vàng*, ID là “Chuyện về Học viện Mỹ thuật Văn Hoa“, rõ ràng là một tài khoản Weibo đã được xác thực cá nhân.
Tựa đề Weibo vô cùng dễ thấy: “Tác phẩm sơ khảo số 82 của cuộc thi CAC sao chép tác phẩm đạt giải nhất cuộc thi cúp Kim Thái.”
Tương tự như dấu tích xanh của Facebook hoặc Instagram, là biểu tượng xác thực tài khoản Weibo
Đào Khê nheo mắt lại, tiếp tục đọc xuống dưới. Bài đăng so sánh tác phẩm cậu nộp lên với tác phẩm đạt giải nhất cúp Kim Thái mà cậu chưa từng nghe đến, kèm hai bức tranh, trừ màu sắc có hơi khác biệt ra thì bố cục đường nét và ý tưởng sáng tạo gần như giống nhau. Nếu như không phải bối cảnh tham gia cuộc thi của hai bức tranh khác nhau, phỏng đoán rất nhiều người không am hiểu về hội họa sẽ cho rằng hai bức tranh này là được dùng ứng dụng thay đổi màu sắc để chỉnh sửa.
Người gửi ẩn danh không nói rõ tên tác giả hai bức tranh là ai, chỉ dùng hai cụm ký tự viết tắt là TX và FYD. Ngoài ra còn công khai cả thời gian và nền tảng hai bức tranh ra đời để so sánh, rõ ràng tuần trước cúp Kim Thái đã công bố kết quả đạt giải, mà CAC hôm qua mới công bố kết quả vòng sơ khảo. Dựa vào thời gian công bố tác phẩm mà nói, rõ ràng hai bức tranh có khoảng thời gian chênh lệch trước sau rất lớn.
*TX là Đào Khê, vì pinyin tên cậu là [táoxī].
Ngay sau đó người đăng bài lấy thân phận sinh viên học chung trường Đại học với tác giả FYD đạt giải cúp Kim Thái, vô cùng kích động miêu tả xuất thân bần hàn của FYD thế nào, đa tài giỏi giang nhiều mặt ra làm sao, lần này giành được giải nhất cúp Kim Thái có bao nhiêu khó khăn, v.v…
Mấy phần lảm nhảm thừa thãi đằng sau Đào Khê không đọc mà kéo thẳng tới phần bình luận, đã có hơn một nghìn bình luận. Có người đã nhanh nhẹn moi ra được tin tức, viết thẳng tên thật của hai tác giả được nhắc đến lên, tên thật của FYD là Phùng Á Đông.
*Pinyin của Phùng Á Đông là [féngyàdōng].
“Là mắt tôi nhìn nhầm rồi hay sao? Đây không phải là đạo tranh, đây phải gọi là copy-paste.”
“Cuộc thi CAC lớn như vậy sao lại để tác phẩm này lọt vào vòng trong chứ? Đầu óc giám khảo bị chó gặm rồi à? Tôi sẽ đi gửi đơn khiếu nại tố cáo.”
“Bức tranh này đẹp thật, mặc dù tôi xem không hiểu lắm nhưng tại sao tác giả lại tham gia một cuộc thi nhỏ như cúp Kim Thái chứ, thi CAC chả tốt hơn à?”
“Tôi điều tra ra rồi, người sao chép là một học sinh cấp ba ở Nhất Trung Văn Hoa. Trường học siêu đẳng thế này mà lại có loại người như vậy sao?”
“Nhưng mà học được ở Nhất Trung Văn Hoa thì gia đình cũng không đơn giản. Ai biết có phải cha mẹ nhờ ai thi hộ cho không, kết quả người ta không làm cho tử tế mà đi chép thẳng tranh của người khác.”
…
Những bình luận này có thể coi như khá lịch sự, bởi vì vẫn còn rất nhiều bình luận nhục mạ khác đập vào mắt, tất cả sự chỉ trích và công kích đều nhằm thẳng vào một mình Đào Khê. Thậm chí đã có tin vịt nói Đào Khê có chỗ dựa vững chắc, đặt điều rất chi tiết và cụ thể.
Một sinh viên nghèo khó bị một học sinh cấp ba của một trường trung học nổi tiếng, xuất thân từ gia đình quyền quý sao chép tranh, còn dựa vào nó để vào được vòng trong của một cuộc thi đẳng cấp cao hơn. Kết hợp với những tin tức từng dấy lên dư luận trước đây về việc cha mẹ giúp con cái ngụy tạo luận văn nghiên cứu, hoàn toàn có thể dễ dàng chạm vào điểm nhạy cảm của công chúng.
Cho dù mọi chuyện chỉ là sự suy đoán vô căn cứ nhưng làm gì có ai quan tâm thật giả. Ác ý trên Internet rất điên rồ và rẻ rúng, bọn họ chỉ cần một mục tiêu để tận hưởng niềm vui phỉ báng và hạ gục, sự thật không còn quan trọng nữa.
Đào Khê mặt không cảm xúc mở phần chia sẻ, thấy đã có ba bốn tài khoản V lớn share bài đăng Weibo này, lời nói gay gắt nồng nặc mùi thuốc súng. Sự việc còn chưa đưa ra kết luận đã lan truyền đủ điều, chỉ sợ không thể khuấy động được dư luận.
“Anh Khê, bọn tôi nhất định luôn tin tưởng cậu, chắc chắn là có người hãm hại cậu.” Tất Thành Phi sắc mặt căm phẫn nói, cậu ta biết Đào Khê tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.
Lý Tiểu Nguyên sợ Đào Khê đọc được quá nhiều bình luận tiêu cực, vội vàng lấy điện thoại từ trong tay Đào Khê về. Thật ra cậu ta không hiểu lắm rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể an ủi những lời chung chung: “Đúng, tất cả mọi người lớp 1 chúng ta đều đứng về phía cậu.”
Hai người vây xung quanh Đào Khê, cậu một câu tôi một câu khuyên nhủ trấn an cậu, rất sợ Đào Khê không chịu nổi cú sốc nhưng lại phát hiện ra, sắc mặt người trong cuộc từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, chỉ có lúc đang đọc Weibo là nhíu mày lại.
Điện thoại di động của Đào Khê rung lên, cậu lấy ra nhìn, là điện thoại của Lâm Khâm Hòa. Cậu nói cảm ơn hai người họ rồi đi ra xa nhận điện thoại.
“Đào Khê, anh đã xin nghỉ cho em rồi. Bây giờ em đón xe về thẳng nhà, sau khi về đừng mở điện thoại di động ra xem, ở nhà chờ anh. Chiều nay anh sẽ về nhanh thôi, anh biết đại khái chuyện này rồi, em đừng sợ, sẽ được giải quyết ổn thỏa sớm.”
Tốc độ nói của Lâm Khâm Hòa hơi nhanh nhưng giọng điệu vẫn trầm ổn như bình thường.
Đào Khê đi đến góc hành lang, nhìn cây cối trơ trụi bên ngoài, nói với Lâm Khâm Hòa:
“Anh đừng về, ngày mai yên tâm thi đi, chuyện này em tự xử lý được.”
Lâm Khâm Hòa dừng lại, không cần suy nghĩ nói: “Anh đã mua vé máy bay rồi.”
Đào Khê hít sâu một hơi, sau khi im lặng một lát thì vẫn kiên quyết như cũ: “Khi trước em muốn sau khi anh thi đấu xong mới nói cho anh là vì không muốn ảnh hưởng đến anh. Nếu bây giờ anh về, mọi dự định trước kia của em đều trở nên uổng phí.”
Cậu nói xong, bả vai đột nhiên bị một bàn tay vỗ nhẹ lên. Cậu quay đầu nhìn thì thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Kiều Dĩ Đường, cô nhỏ giọng nói với cậu: “Ông nội bảo chị đón em về.”
Đào Khê gật đầu, tiếp tục nói với Lâm Khâm Hòa đang im lặng đầu bên kia: “Thật đấy, anh tin tưởng em, em sẽ xử lý thật tốt. Anh hãy yên tâm tập trung thi đấu đi, em còn đang chờ anh giành giải nhất quốc gia đây này.”
Cậu dặn dò Lâm Khâm Hòa rất nhiều lần, sau mấy phút Lâm Khâm Hòa vẫn không đồng ý rõ ràng, chỉ gửi cho cậu một danh thiếp trên WeChat, tên Tô Vân.
Đào Khê mở WeChat ra, phát hiện có rất nhiều tin nhắn mới, đều là bạn học cùng lớp gửi cho cậu, có người nói tin tưởng cậu, có người an ủi cậu, cũng có người tức giận bất bình.
Cậu hơi bất ngờ vì mình chỉ mới học ở đây chưa đến nửa năm, cậu không hi vọng xa vời chuyện nhận được sự tín nhiệm của bạn học.
Sau khi ngồi lên taxi, Đào Khê kết bạn với WeChat của Tô Vân. Tô Vân gửi cho cậu một ít tài liệu, là thông tin cá nhân và tranh vẽ của Phùng Á Đông. Cậu nghiêm túc xem một lượt từ đầu đến cuối, quả nhiên người này xuất thân nghèo khó, là sinh viên năm hai của Học viện Mỹ thuật Văn Hoa, đã tham gia không ít cuộc thi Mỹ thuật, lý lịch nhìn qua cũng không tệ lắm.
Kiều Dĩ Đường ngồi bên cạnh đọc bình luận trên Weibo, lúc này vừa được tải lại, bình luận mới nhất mắng chửi hết sức khó nghe. Cô giận đến nỗi mắt đỏ ửng, hận không thể oanh tạc một trận đáp trả lại, nghĩ lại cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ đành lầm bầm chửi mấy câu thô tục.
Đào Khê nghiêng đầu nhìn Kiều Dĩ Đường, trấn an nói: “Đừng đọc nữa, cứ để bọn họ chửi đi.”
Kiều Dĩ Đường ngẩn người, thấy người vốn dĩ phải tức giận nhất thì vẻ mặt lại trầm tĩnh, không hề có chút hoảng hốt lo sợ gì, cáu bẳn hỏi: “Sao em không tức giận? Vừa rồi chị thấy em lạnh nhạt bình tĩnh nói chuyện điện thoại với Lâm Khâm Hòa còn tưởng em giả vờ cho nó đỡ lo lắng, kết quả em lại bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra thật.”
Một người ngoài như cô đã nôn nóng muốn chết. Việc đạo tác phẩm nghệ thuật nếu không được giải thích rõ ràng, một khi dính vào tai tiếng này sẽ ảnh hưởng đến danh dự cả đời người họa sĩ. Mà Đào Khê còn sắp phải xin vào trường nước ngoài, nếu trong cuộc thi CAC để lại một vết nhơ, tuyệt đối sẽ không có trường nào đồng ý nhận cậu.
“Dù sao em cũng không làm chuyện này.”
Đào Khê mỉm cười với Kiều Dĩ Đường, dựa vào lưng ghế phía sau. Cậu nhấc mí mắt, phóng to bức tranh đạt giải nhất cúp Kim Thái trên điện thoại, sau khi nhìn kỹ một lát, cậu tìm một ID trong danh bạ WeChat, nhấn vào vòng bạn bè, tìm trong số những bức ảnh tự chụp một vài bức tranh rồi mở ra xem.