Mặt Trăng Đến Bên Em

Chương 59: Chương 59




Đào Khê được Lâm Khâm Hòa dắt ra khỏi cổng trường nhưng cũng không trở về chỗ ở của hai người mà đến một quầy hoành thánh ở trong khu phố cổ.

Do nằm ngay gần Đại học Văn Hoa, trong phố cổ có không ít sinh viên qua lại. Chợ đêm có rất nhiều gian hàng bày ở ven đường, trong không khí giá lạnh khắp nơi ngập tràn hương thơm ngào ngạt của quầy thịt nướng.

Trong quầy hàng có mái che treo một tấm biển nhựa màu đỏ có ghi bốn chữ “Hoành thánh Lão Tôn“, một ông lão tóc hoa râm đang lăn bột hoành thánh trước nồi nước lớn bốc hơi, thấy Lâm Khâm Hòa dẫn một cậu trai đi vào thì dừng động tác tay lại, mỉm cười hỏi: “Lại trốn học đấy à?”

“Không trốn học, tối nay cháu được nghỉ.” Lâm Khâm Hòa nói, để cho Đào Khê ngồi góc trong của bàn ăn tránh gió, còn mình thì dùng nước sôi rửa lại chén đũa.

“Sạch lắm rồi, còn rửa cái gì nữa, thằng nhóc cháu cẩn thận quá rồi đấy!” Ông lão nhìn Lâm Khâm Hòa cẩn thận rửa lại, không nhịn được trách.

Đào Khê ngồi trên ghế nhựa, tò mò lắng nghe hai bọn họ nói chuyện. Cậu không ngờ Lâm Khâm Hòa cũng đến những góc phường chợ như thế này, dáng vẻ nói chuyện với ông lão được gọi là lão Tôn này cũng rõ là thân quen.

Lão Tôn chú ý tới ánh mắt Đào Khê, mỉm cười hòa nhã với cậu, còn tỉ mỉ quan sát cậu. Không biết cậu nói gì với Lâm Khâm Hòa, Lâm Khâm Hòa mỉm cười hời hợt một cái, như vậy đã có đáp án rồi.

Cũng không lâu lắm, Lâm Khâm Hòa đặt một bát đầy hoành thánh trước mặt cậu, nói: “Hoành thánh chỗ này ăn rất ngon, em ăn thử xem.”

Đào Khê bưng bát lên ngửi, trong nháy mắt hương thơm ngập tràn khoang mũi. Cậu dùng cái muỗng mà Lâm Khâm Hòa đưa cho tập trung ăn liền tù tì mấy miếng, đúng là rất ngon, nước canh ngọt thanh, cả dạ dày ấm áp lên nhiều.

Cậu hỏi Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh: “Anh thường xuyên đến đây sao?”

Lâm Khâm Hòa cũng đang ăn một bát hoành thánh, đang định trả lời lại nghe thấy lão Tôn bán hoành thánh cười ha hả nói: “Năm sáu bảy tuổi nó bỏ nhà đi thì đến chỗ ông đấy!”

Đào Khê nhất thời ngơ ngác nhìn Lâm Khâm Hòa: “Bỏ nhà đi?” Tuổi còn nhỏ thế cơ mà.

Lâm Khâm Hòa vẻ mặt có chút mất tự nhiên, hơi ngoảnh mặt sang một bên, nói: “Chỉ là đi từ nhà đến đây, ăn một bát hoành thánh rồi về, không tính là bỏ nhà đi.”

Lão Tôn nghe vậy cười nói: “Bát hoành thánh đó vẫn là ông mời nó ăn. Nó còn nói với ông, sau này nhất định sẽ báo đáp ông cơ.”

Đào Khê không nhịn được mỉm cười, dưới ánh đèn sợi đốt đang treo trên không trung, tròng mắt tối thẫm lóe lên nụ cười, cậu hỏi Lâm Khâm Hòa: “Tại sao lúc ấy anh phải bỏ nhà đi?”

Lâm Khâm Hòa lạnh nhạt nói: “Không nhớ lắm, có lẽ là cãi nhau với người nhà.”

Lão Tôn nghe Lâm Khâm Hòa nói như vậy, chỉ lắc đầu mỉm cười.

Có mấy sinh viên Đại học nhanh chóng tiến vào quầy hàng, lão Tôn vội đi làm đồ ăn. Gió rét bên ngoài tấm rèm nhựa tràn vào, ấy vậy mà bên trong vẫn ấm áp vì hơi nước dồi dào của nồi nước không ngừng bốc lên.

“Thế sau đó anh tự về à? Hay là người nhà tìm được anh?” Đào Khê tò mò hỏi.

Lâm Khâm Hòa suy nghĩ, nói: “Người nhà đón anh về.”

“Tốt quá.” Đào Khê chống cằm bằng một tay, nhớ lại nói: “Thật ra em cũng từng bỏ nhà đi, quên mất lý do rồi, còn đi sang ngọn núi bên cạnh, nhưng đến khi trời tối em phải tự chạy về.”

Lâm Khâm Hòa hỏi: “Trên đường về có sợ không?”

Đào Khê gật đầu, nói: “Buổi tối trong núi vừa tối vừa yên tĩnh, em lại nhát gan sợ bóng tối nữa, nghe thấy tiếng chó sủa cũng bị dọa giật mình. Khi đó em đã nghĩ, nếu qua một đêm lá gan có thể lớn hơn thì tốt quá, em không sợ đến mức phải rời khỏi nơi đó nữa.”

Khi cậu đang nói thì cảm nhận được ngón tay mình được Lâm Khâm Hòa cẩn thận áp vào lòng bàn tay anh.

Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, hơi nhướng mày nói: “Từ trước đến giờ anh chưa từng thấy dáng vẻ nhút nhát của em bao giờ.”

Đào Khê ngẩn ra, nhớ lại hồi mình mới chân ướt chân ráo đến Nhất Trung Văn Hoa cứ dám lượn lờ xung quanh Lâm Khâm Hòa, đúng là hồi đấy gan lớn thật.

“Không giống nhau.” Cậu mỉm cười.

Chạy về phía Lâm Khâm Hòa là chuyện dũng cảm nhất cậu từng làm.

Nhưng trở về một gia đình hoàn toàn xa lạ cũng vẫn đáng sợ, giống như khi còn bé bỏ nhà đi, trên đường về nhà sợ người thân sẽ vì chuyện này mà đánh chửi mình, cũng sợ bọn họ không đánh chửi mình, trong lòng có mâu thuẫn nên cứ thấp tha thấp thỏm.

Đào Khê nhìn chăm chú bát canh đang bốc hơi, Lâm Khâm Hòa nắm tay cậu, im lặng ở bên cậu. Một lát sau cậu mở miệng nói, giọng rất trầm thấp, giống như đang nói cho Lâm Khâm Hòa nghe, cũng giống như là nói cho bản thân mình nghe:

“Khi trước anh hỏi em tại sao không nói với anh sớm hơn, em nói là vì Quách Bình. Thật ra không chỉ có như vậy.”

“Bởi vì em sợ, em sợ tưởng tượng của em quá đỗi tốt đẹp, nhưng cuối cùng mọi chuyện không hề tốt đẹp như em nghĩ, sợ bọn họ thất vọng với em, không muốn chấp nhận em, cũng sợ bọn họ đối xử tốt với em chỉ vì áy náy, trăm phương nghìn kế đối xử tốt với em, sợ bọn họ rơi vào tình thế khó xử vì em và Dương Đa Lạc…”

Những suy nghĩ mâu thuẫn phức tạp này cậu vẫn chưa bao giờ nói với Lâm Khâm Hòa, đây là một mặt yếu đuối nhút nhát mà cậu không muốn thể hiện ra bên ngoài.

Ánh mắt Lâm Khâm Hòa vẫn luôn dính chặt vào cậu, anh dịu dàng nói: “Anh biết.”

Đào Khê gật đầu, từ sau khi ra khỏi trường cậu vẫn không nói gì, dường như giờ khắc này mở ra một chiếc hộp, giống như muốn đổ hết mọi thứ trong hộp ra, tiếp tục nói:

“Hôm nay em gặp…bọn họ, nhưng thật ra cũng biết bọn họ đến tìm em vì chuyện gì. Mặc dù tờ Thư thông cảm khiến em hơi bất ngờ nhưng cũng có thể hiểu được cách bọn họ làm. Nếu như đổi thành em, em nghĩ bọn họ cũng làm như vậy vì em.”

Cậu cảm thụ nhiệt độ ấm áp bàn tay của Lâm Khâm Hòa, sự ấm áp này tựa như đang tiếp thêm dũng khí để cậu giãi bày lòng mình:

“Nhưng tiếc là em vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cũng không hiểu tại sao giây phút ấy bỗng dưng, bỗng dưng em cảm thấy tủi thân, rõ ràng muốn lớn tiếng nói rõ sự thật cho mọi người nhưng lại không thể nói thành lời được.”

Đào Khê cảm giác khi mình vừa nói đến từ “tủi thân“, người bên cạnh lại nắm tay cậu chặt hơn. Cậu vừa nói vừa cảm thấy hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu lên chớp mắt rồi quay sang nhìn Lâm Khâm Hòa, trong hai mắt ngập tràn ý cười trong veo sáng ngời.

Cậu nói: “Nhưng mà bây giờ em thật sự không sợ nữa.”

Tất cả sự lo lắng bất an đều bắt nguồn từ hi vọng. Hi vọng này còn lớn hơn khi cậu ở trong phòng họp nhìn thấy Lâm Khâm Hòa, cậu chợt nhận ra, hi vọng của mình càng ngày càng lớn hơn, cậu mong đợi vào tương lai và cuộc sống của mình sau này.

“Thật sự không sợ nữa à?” Lâm Khâm Hòa nhìn cậu hỏi.

Đào Khê gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Cùng lắm em vẫn ở với anh mà? Cũng đâu phải cứ mãi ở trong nhà được, sau này còn phải du học làm việc, sớm hay muộn cũng phải chuyển ra ngoài ở.”

Lâm Khâm Hòa nghe vậy nhướng mày, nói: “Cùng lắm ở với anh? Em có đoàn tụ với gia đình cũng phải tiếp tục ở cùng anh.”

Đào Khê hơi buồn cười, hỏi: “Vậy nhỡ đâu bọn họ cứ khăng khăng muốn em ở nhà thì sao?”

“Chỗ của anh không phải nhà của em sao?” Lâm Khâm Hòa hỏi ngược lại.

Đào Khê ngẩn người, ánh mắt đăm đăm nhìn Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa cũng nhìn thẳng vào mắt cậu, tiếp tục nói: “Có lẽ một khoảng thời gian dài sau này cũng chưa chắc đã được công nhận, nhưng từ đầu đến cuối điều này sẽ không bao giờ thay đổi, cũng không cần công nhận, hiểu không?”

Quan hệ của bọn họ không thể nào được luật pháp trong nước công nhận, cũng không thể đăng ký lên hộ khẩu, nhưng nếu không thì sao?

Gia đình vốn là thứ không cần phải chứng minh.

Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa thật lâu mới lấy lại được tinh thần, cậu hơi cụp mắt xuống nhưng lại nhoẻn miệng cười, nói: “Em biết rồi.”

Cậu nắm ngược lại bàn tay Lâm Khâm Hòa, gãi gãi vào lòng bàn tay anh, nghiêng đầu thì thầm nói: “Vậy anh cũng đừng tức giận nữa, được không?”

Rõ ràng hôm nay Lâm Khâm Hòa dắt cậu đi trước mặt tất cả những người lớn là có phần thất lễ. Sau khi dẫn cậu đi, Lâm Khâm Hòa đã thu lại mọi cảm xúc nhưng cậu biết, trong lòng anh có lẽ vẫn còn khó chịu.

Lâm Khâm Hòa im lặng một hồi, mở miệng nói: “Anh không tức giận.”

Anh chỉ cảm thấy quá thất vọng với chính mình trong chuyện này, Đào Khê làm sao có thể không cần người thân được? So với Đào Khê, anh càng hi vọng cậu có được tình thân trọn vẹn nhất.

Lão Tôn tiễn xong một bàn khách, đi đến hỏi có muốn ăn thêm ít hoành thánh nữa không, Đào Khê gật đầu nói cảm ơn, lại ăn thêm nửa bát nhỏ, cuối cùng no đến mức không đứng lên nổi.

Hai người ăn xong hoành thánh vốn phải đi, nhưng đột nhiên Đào Khê ngửi thấy hương thơm của quầy thịt nướng bên ngoài, cậu bèn giục Lâm Khâm Hòa ra ngoài mua cho cậu.

“Em vẫn còn ăn được nữa à?” Lâm Khâm Hòa hỏi một câu nhưng vẫn đi ra ngoài mua thịt nướng cho Đào Khê. Buổi tối quầy thịt nướng kinh doanh rất tốt, anh phải xếp hàng đợi một lúc mới nướng xong. Lúc quay về thấy Đào Khê đang nghe lão Tôn kể chuyện gì, thấy anh bước vào hai người đều dừng nói chuyện.

Đào Khê thấy vẻ mặt Lâm Khâm Hòa nghiêm trọng, đang định hỏi sao thế, Lâm Khâm Hòa đi đến khẽ giọng nói với cậu chuyện Phương Tổ Thanh bất tỉnh.

Lúc Lâm Khâm Hòa đang chờ thịt nướng thì nhận được điện thoại của Tô Vân, biết được sau khi Phương Tổ Thanh té xỉu đã được đưa đến bệnh viện Hán Nam. May mắn là ông lão không có gì đáng ngại, chỉ là tâm lý nhất thời chấn động nên ngất xỉu, bác sĩ nói rất nhanh sẽ tỉnh lại được.

Đào Khê nghe được tin này trái tim lập tức đập dồn dập, ngay sau đó sự hoảng sợ dâng lên trong lòng. Cậu không thể tưởng tượng nổi nhỡ Phương Tổ Thanh thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.

Lâm Khâm Hòa giữ cánh tay cậu, trấn an nói: “Ông ngoại em sẽ không sao đâu.”

Lúc này điện thoại của Lâm Khâm Hòa lại rung lên, anh lấy ra nhìn, là cuộc gọi của Dương Tranh Minh.

Dương Tranh Minh rất hiếm khi liên lạc với Lâm Khâm Hòa, quan hệ giữa hắn và La Chinh Âm rất tệ, nhưng vì con trai nên thi thoảng cũng sẽ gọi cho Lâm Khâm Hòa. Lần này gọi cho Lâm Khâm Hòa lại là vì con trai chân chính, Lâm Khâm Hòa không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.

Trong điện thoại giọng Dương Tranh Minh khàn khàn, vòng vo Tam quốc chán chê mới uyển chuyển hỏi Lâm Khâm Hòa, có thể nói chuyện với Đào Khê được không.

Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê bên cạnh, Đào Khê khẽ nói với Lâm Khâm Hòa: “Anh bảo với chú ấy, ngày mai em sẽ đến bệnh viện Hán Nam.”

Phương Tổ Thanh ngã bệnh, cậu nên đi thăm, chuyện này sớm hay muộn cũng phải nói cho rõ ràng, không cần phải né tránh.

Sau khi Lâm Khâm Hòa nói với Dương Tranh Minh, hình như hắn có chút ngoài ý muốn. Sau khi lắp ba lắp bắp liên tục nói “Được” mới cặn kẽ nói cho Lâm Khâm Hòa số phòng bệnh, lại hỏi ngày mai có cần hắn đến đón Đào Khê không, Lâm Khâm Hòa từ chối.

Sau khi cúp điện thoại, anh nói với Đào Khê: “Ngày mai anh đưa em đi.”

Đào Khê gật đầu đồng ý.

Đêm hôm đó sau khi trở về, khi Đào Khê đang tắm, Lâm Khâm Hòa gọi cho ba mình Lâm Trạch Thực. Trước khi Dương Tranh Minh cúp máy vẫn kịp nói với anh, mẹ anh La Chinh Âm trạng thái đang không ổn lắm, đã được Lâm Trạch Thực đón về.

Anh biết, sau khi chân tướng bại lộ ngoại trừ hai ông bà nhà họ Phương suy sụp, còn có mẹ anh. Bỏ tâm huyết mười mấy năm nuôi lớn một đứa trẻ, hóa ra cũng không phải con ruột của Phương Tuệ. Chuyện này đối với La Chinh Âm mà nói, nếu so với Dương Tranh Minh thì càng khó chấp nhận hơn, cũng đau khổ hơn.

Rõ ràng Lâm Trạch Thực đã biết chuyện của Đào Khê qua Tô Vân. Anh ta nói cho Lâm Khâm Hòa, quả thật chứng trầm cảm của La Chinh Âm lại tái phát, bây giờ đang chăm sóc cô ở viện điều dưỡng, bảo Lâm Khâm Hòa không cần lo lắng.

Đào Khê tắm xong đi ra, dùng khăn lông lau khô tóc về phòng ngủ, thấy Lâm Khâm Hòa đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra ánh sáng bên ngoài đường, vẻ mặt trầm tĩnh như đang suy nghĩ chuyện gì.

Nhận ra tiếng bước chân của Đào Khê, Lâm Khâm Hòa lấy lại tinh thần, giơ tay ôm lấy eo cậu, để cậu ngồi lên chân mình, sau đó cầm máy sấy tóc để bên cạnh sấy tóc cho cậu.

Không biết tại sao, hình như Lâm Khâm Hòa rất thích làm chuyện này. Đào Khê ngáp một cái, vô lực cúi thấp đầu, cảm thụ làn gió nóng và những ngón tay thon dài đang vùi trong tóc cậu.

Sấy xong tóc, Đào Khê giơ tay sờ lên đầu, không ngoài ý muốn cảm giác mái tóc mình đang rối tung lên. Cậu yên lặng thở dài, nhắm mắt dựa lên trước ngực Lâm Khâm Hòa, một lát sau hỏi:

“Có phải anh vẫn còn chuyện gì chưa nói cho em không?”

Lâm Khâm Hòa còn đang tính toán dùng tay sửa sang lại mái tóc cậu, nghe vậy dừng động tác tay, đắn đo nói: “Em…Mẹ nuôi em đang nằm viện.”

Khi trước đồng nghiệp của Đào Kiên thấy Đào Kiên xuất hiện ở bệnh viện Hán Nam nên đã báo cho Tô Vân biết, sau đó nhanh chóng tra ra được Đào Kiên ở bệnh viện Hán Nam để chăm sóc Quách Bình nằm viện. Sau khi Lâm Khâm Hòa biết, anh do dự rất lâu vẫn không nói cho Đào Khê.

Trong kế hoạch ban đầu của anh, anh không muốn để Đào Khê tự nói ra chân tướng với người nhà họ Phương, anh không đành lòng.

Sau khi biết Quách Bình đến thành phố Văn Hoa, anh đã định bắt kẻ gây ra tất cả mọi chuyện tự mình tiết lộ, Quách Bình cũng đáp ứng, thậm chí còn chủ động nói nhận tội và xin lỗi người nhà họ Phương. Bởi vì Quách Bình hành động bất tiện trên giường bệnh, cuối cùng chỉ quay lại một video.

Chỉ là không ngờ về sau Dương Đa Lạc lại gây ra chuyện này, làm rối kế hoạch của anh.

Đào Khê nghe tin Quách Bình nằm viện, thân thể cứng ngắc trong chốc lát, qua rất lâu mới bình tĩnh hỏi: “Bà ta bị bệnh gì?”

Lâm Khâm Hòa nói: “Nhiễm trùng đường tiểu*, giai đoạn cuối.”

*Hay còn gọi là chứng Uremia, tình trạng có nồng độ urê cao trong máu, một trong các triệu chứng của bệnh suy thận.

Đào Khê nhắm chặt hai mắt, tựa cằm lên bả vai Lâm Khâm Hòa. Giây phút vừa xong cậu không biết trong lòng mình có cảm giác gì, nặng nề hỗn loạn, rối bời khó tả.

Cậu cố gắng nhớ trong quá khứ Quách Bình có triệu chứng gì không, nhưng hai năm qua cậu rất ít khi về nhà. Trên gương mặt Quách Bình luôn mang vẻ sầu khổ xen lẫn mơ màng.

Cậu hận Quách Bình không? Đương nhiên là hận, nhưng mà.

Đào Khê vùi mặt vào cổ Lâm Khâm Hòa, hít một hơi thật sâu. Lâm Khâm Hòa nâng tay lên vuốt nhẹ gáy cậu, hôn một cái lên mái tóc cậu, khẽ nói: “Ngủ đi.”

Nhưng giấc ngủ này Đào Khê không ngon giấc, cậu nằm mơ một giấc mộng rất dài. Có lúc là Quách Bình, có lúc là Đào Kiên, cuối cùng là Đào Lạc. Cô nhóc ôm cậu khóc lóc, trong miệng nói gì đó nhưng cậu còn chưa kịp nghe rõ đã bị Lâm Khâm Hòa đánh thức.

Buổi sáng Đào Khê và Lâm Khâm Hòa đến bệnh viện Hán Nam. Cậu mua chút trái cây ở gần bệnh viện, giống như bề dưới đi thăm hỏi sức khỏe bề trên vậy.

Chỉ là cậu không ngờ mình sẽ gặp Đào Kiên ở cửa khu nội trú.

Đào Kiên loẹt quẹt đôi dép, râu ria trên mặt có vẻ đã mấy ngày liền không cạo, trông vô cùng lôi thôi luộm thuộm. Đào Khê suýt chút nữa không nhận ra gã.

Người ba nuôi này của cậu đang xách trong tay một túi nilon, bên trong hình như là đồ ăn sáng, lúc chạm mặt Đào Khê gã ta cũng ngây ngẩn, ánh mắt rơi xuống giỏ trái cây trong tay Đào Khê vài giây rồi nhìn sang Lâm Khâm Hòa lạnh lùng ở bên cạnh.

Đào Kiên cười lạnh nói: “Cuối cùng cũng biết đến thăm mẹ mày à?”

Đào Khê nghe vậy cau mày, Đào Kiên phản ứng rất nhanh, nhìn vẻ mặt Đào Khê thế này là biết mình nói sai rồi. Gã ta nhanh chóng nặn ra một nụ cười mỉa mai, nói: “Ô, xem ra là đã nhận cha ruột, vội vàng đến tận hiếu ư?”

Ánh mắt Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Kiên tối sầm lại.

Đào Khê không có phản ứng gì với lời của Đào Kiên, chỉ bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi không có thời gian ồn ào với ông.”

Nói xong cậu và Lâm Khâm Hòa xoay người tiếp tục đi đến hướng thang máy nhưng còn chưa đi được mấy bước, Đào Khê nghe thấy tiếng dép loẹt quẹt đuổi theo sau lưng, cậu dừng bước.

Đào Kiên giơ tay muốn túm lấy cánh tay Đào Khê nhưng cậu được Lâm Khâm Hòa ôm lùi về phía sau một bước, để cho cánh tay gã ta rơi vào khoảng không.

Gã không động thủ nữa, chỉ dựng lông mày hỏi Đào Khê: “Mày có biết thằng nhãi Dương Đa Lạc giờ đang ở đâu không?” Ba chữ Dương Đa Lạc bị gã ta gằn từng tiếng rất nặng nề, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.

Đào Khê hỏi ngược lại: “Không phải ông luôn tìm cậu ta đòi tiền sao? Sao giờ lại không biết?”

Sắc mặt Đào Kiên đột nhiên trở nên xanh mét, cổ họng như bốc lửa: “Tao là cha nó, mẹ nó ốm, bỏ tiền để chữa bệnh cho mẹ nó là sai sao?!”

Đào Khê nhíu mày, nói: “Tôi không biết, ông tự đi tìm cậu ta đi.”

Đào Kiên im lặng, giây phút ấy Đào Khê như nhìn thấy trên người đàn ông mà cậu đã gọi tiếng ba nhiều năm qua sự mệt mỏi tột độ và tinh thần sa sút.

Cuối cùng Đào Kiên buông tay xoay người đi, nhưng chưa đi được vài bước bỗng dưng xoay người lại, vẫn không nhịn được mà nói với Đào Khê một câu “Mày có thời gian thì đi thăm bà ấy đi, bà ấy muốn gặp mày“, sau đó không chờ Đào Khê trả lời đã hoàn toàn đi xa.

Đào Khê đứng ngẩn người tại chỗ.

Lâm Khâm Hòa cầm tay cậu kéo cậu tránh khỏi dòng người đang xông ra, nắm chặt bàn tay cậu, kéo cậu vào thang máy, nói với cậu bệnh tình của Quách Bình.

Chứng suy thận của Quách Bình đã sang giai đoạn cuối, khoảng thời gian gần đây vẫn luôn lọc máu trong bệnh viện, nhưng bác sĩ nói tốt nhất vẫn phải ghép thận. Đào Lạc còn quá nhỏ, bản thân còn bị mắc lupus ban đỏ. Đào Kiên vội vã tìm Dương Đa Lạc, có lẽ là vì chuyện này.

Nhưng Đào Khê vẫn cảm thấy đây chưa chắc đã là điều Quách Bình mong muốn.

Quách Bình nguyện ý vì đứa con trai này mà nuôi con trai của người khác, cố gắng giữ bí mật đau khổ này suốt mười mấy năm qua, nỡ lòng nào để con mình thay thận cho mình sao?

Nhưng chuyện này cũng không còn liên quan đến cậu nữa.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Đào Khê thấy Dương Tranh Minh đang đứng ở cửa cách đó không xa nhìn cậu, rõ ràng là đang đợi cậu đến.

Dương Tranh Minh vẫn mặc bộ quần áo trên người ngày hôm qua, vải vóc đắt tiền đã có nếp nhăn, trên gương mặt anh tuấn luôn ấm áp như gió xuân thường ngày giờ thấm ra sự mệt mỏi nồng đậm. Trên người còn có mùi thuốc lá chưa tản bớt, rõ ràng cả đêm qua hắn cũng không thể nào nghỉ ngơi, nhưng khi thấy Đào Khê vẫn nhanh chóng mỉm cười.

Chỉ là lúc gọi tên Đào Khê, Dương Tranh Minh trở nên mất tự nhiên trong nháy mắt, gượng gạo muốn nhận lấy giỏ trái cây trong tay cậu. Đào Khê lại nói “Không cần đâu, chú Dương” khiến sự gượng gạo càng rõ ràng hơn.

Dương Tranh Minh thu hồi cánh tay cứng ngắc, nụ cười đông cứng trên khóe miệng, quay lại dẫn đường cho hai người. Từ trước đến giờ hắn rất khéo ăn khéo nói, giờ phút này không biết nên nói gì với đứa con ruột thịt nhưng không khác gì người xa lạ trước mặt mình, chỉ nói chuyện Phương Tổ Thanh đã tỉnh, bảo cậu không cần lo lắng.

Đào Khê tự nhiên tiếp nhận câu chuyện của Dương Tranh Minh, không lộ vẻ kháng cự nhưng cũng không có ý muốn gần gũi.

Nói thật, ấn tượng của Dương Tranh Minh đối với cậu chẳng ra sao cả, chỉ riêng chuyện cặp kè với người phụ nữ ngu xuẩn Quan Phàm Vận có nét giống mẹ cậu cũng đã khiến cậu có ấn tượng kém tới cực điểm với người ba này.

Từ thang máy đến phòng bệnh cũng không xa, Đào Khê nhanh chóng đi theo Dương Tranh Minh đến cửa phòng bệnh. Lâm Khâm Hòa dừng bước, nghiêng đầu thấp giọng nói với Đào Khê: “Lát anh qua đón em.”

Dù sao cũng là chuyện gia đình nhà họ Phương và nhà họ Dương, Lâm Khâm Hòa tự biết mình không tiện để can dự vào. Anh nắm tay Đào Khê, không nhẹ không nặng nhéo một cái.

Đào Khê gật đầu, nắm lại tay Lâm Khâm Hòa rồi sau đó buông ra.

Dương Tranh Minh thấy hai người vừa nắm tay nhau nhưng không nói gì, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Đào Khê nhìn thấy cánh cửa được mở ra, đột nhiên nhớ lại buổi tối hôm ấy ở bệnh viện, cậu núp ngoài cửa phòng bệnh, nhìn ông bà ngoại mình đau lòng gạt nước mắt vì Dương Đa Lạc trên giường bệnh, rõ ràng chỉ cách một cánh cửa mà như cách cả một thế giới.

Giờ phút này, vẫn là bệnh viện ấy, vẫn là ngoài cửa phòng bệnh, cậu hít sâu một hơi, bước chân tiến lại gần hai ông bà lão ở bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.