Mặt Trăng Đến Bên Em

Chương 9: Chương 9




Đào Khê trở về lớp một mình. Từ sau trận bóng rổ hôm trước, Tất Thành Phi hình như càng nghiện bóng rổ hơn đến nỗi trưa nào cũng đi luyện tập tài chơi bóng của mình.

Lúc cậu đến phòng học, thời gian nghỉ trưa chỉ còn lại hơn một tiếng, rất nhiều người đến tiệm trà sữa hoặc quán cafe để giải trí, cũng có người đi tham gia sinh hoạt câu lạc bộ. Vì vậy trong lớp không có nhiều học sinh.

Nhưng đối với Đào Khê mà nói, đông người trong lớp cũng không bằng một Lâm Khâm Hòa khiến cậu cứ thấp thỏm không yên.

Những buổi trưa trước đây Lâm Khâm Hòa đều không ở lớp, có lẽ là đi chơi bóng rổ với đội tuyển trường. Không hiểu sao hôm nay lại phá lệ, lần đầu tiên thấy anh ở đây.

Lâm Khâm Hòa đang đeo tai nghe ngồi trên ghế đọc sách, lần này không đọc sách thi đấu Toán học hay Vật lý nữa mà là một quyển “Bách khoa toàn thư cách viết văn tự sự hay“. Cho dù chỉ nhìn thấy gò má cũng có thể nhìn ra được người đọc sách có bao nhiêu sự không tình nguyện, giữa hai hàng chân mày nhăn lại, cuốn sách trong tay lật rất nhanh, cứ như đang đọc phải thứ gì rất khó chịu.

Có lẽ là do Hà Văn Giảo ép. Hà Văn Giảo trông thì dịu dàng dễ gần nhưng thật ra so với Tất Ngạo Tuyết cũng chẳng dễ chọc hơn một chút nào.

Đào Khê khẽ khàng đi vào chỗ, đang nghĩ có nên cầm tài liệu ra ngoài tìm chỗ khác ngồi học không lại bị Giang Hinh Vân đang bận trang trí bảng đen cuối lớp gọi lại.

“Đào Khê, có thể giúp mình chép lại chữ lên bảng được không? Mình thấy chữ cậu đẹp lắm.” Giang Hinh Vân cầm trong tay một bản nháp phác họa sơ lược cách trang trí bảng, ánh mắt tha thiết ngước lên nhìn cậu.

“Chữ tôi cũng bình thường thôi…” Đào Khê liếc nhìn cái bảng mới chỉ được vẽ kết cấu sơ bộ, cậu không quá tình nguyện vì hơn một tiếng nghỉ trưa có thể học được rất nhiều nội dung, cho nên đang nghĩ cách từ chối khéo léo.

Mặc dù lời Lâm Khâm Hòa nói lúc trước khiến cậu bị tổn thương nhưng nói cũng không sai. Nếu như muốn tiếp tục trụ lại được ở lớp 1 sau kỳ thi giữa kỳ thì nhất định phải thi vào được top 50.

“Không hề bình thường chút nào, cả lớp chúng ta đều xem qua bài văn được điểm tối đa của cậu rồi. Bài văn viết rất hay, chữ cũng rất đẹp.” Giang Hinh Vân thường xuyên phụ trách trang trí bảng. Cô nàng từng học qua thư pháp rất nhiều năm, là một người rất kén chọn nét chữ con người.

Đào Khê vừa nghe bài văn được điểm tối đa của mình hồi ấy được photo rồi phát cho cả khối cùng đọc thì giật mình.

Mẹ nó thế này có khác gì công khai tử hình không?!

Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa đang đọc “Bách khoa toàn thư cách viết văn tự sự hay” nhanh như gió, lại nghe thấy Giang Hinh Vân dùng giọng năn nỉ tiếp tục nói: “Giúp mình một chút thôi mà, mình còn phải vẽ nữa, không kịp chép chữ.”

Đào Khê không chịu nổi con gái làm nũng, muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến chai nước suối 12 đồng mà Giang Hinh Vân đưa cho mình lần trước.

Thôi, có qua có lại, giúp thì giúp, đúng lúc đỡ phải mất tự nhiên ngồi bên cạnh Lâm Khâm Hòa.

Đào Khê đồng ý, Giang Hinh Vân vui vẻ đưa cho cậu một bản nháp, nhìn lướt qua là biết cái bảng này được thiết kế theo phong cách Nhật Bản mà con gái ưa chuộng, một mảng lớn màu hồng của hoa anh đào và lâu đài, đúng là đỉnh cao của xì tai thiếu nữ.

“Ở chỗ này cậu chép lại đoạn văn này lên là được, mình vẽ phần chính của bức tranh ở bên này trước.” Giang Hinh Vân đeo tạp dề màu hồng, cầm bảng pha màu và bút vẽ.

Đúng là cẩn thận chú trọng, còn dùng cả màu vẽ. Bảng trang trí báo tường của Nhất Trung Thanh Thủy toàn dùng phấn vẽ nguệch ngoạc mấy chữ cho xong chuyện.

Đào Khê nhấc ghế của mình lên, sau khi lót một tờ giấy lên thì cầm phấn bắt đầu viết chữ lên bảng. Thời gian cũng không lâu, cậu chỉ mất mười mấy phút đã viết xong, nhìn Giang Hinh Vân còn bận tô tô vẽ vẽ lâu đài, vẽ xong lại xóa đi, có vẻ vẫn chưa hài lòng.

Cậu nhìn thấy cách vẽ lề mề mãi không xong này thì trong lòng sốt ruột, nói “Để tôi làm cho“, sau đó cầm lấy bút vẽ từ trong tay Giang Hinh Vân bắt đầu vẽ.

Loại tranh phong cảnh cỏ cây hoa lá này là thứ cậu thạo nhất, dù sao đã từng vẽ hoa đào bên bờ sông Thanh Thủy cùng các sinh viên Mỹ thuật rất nhiều lần.

Chưa tốn đến ba mươi phút, Đào Khê đã vẽ xong toàn bộ cái bảng. Giang Hinh Vân vẫn luôn đứng bên cạnh hỗ trợ đưa màu vẽ, không ít học sinh vốn đang đọc sách cũng liên tục ngoảnh lại ngắm cuối lớp.

Những cành hoa anh đào lớn hợp thành một khoảng sắc hồng đậm nhạt khác nhau. Nhiều căn gác xép với mái ngói xanh biếc cùng tường xám màu tro bụi quanh co uốn lượn không dứt, thấp thoáng những khóm hoa rực rỡ dưới ánh sáng như ẩn như hiện. Rõ ràng là sắp vào thu nhưng khi nhìn lên bảng đen lại cảm thấy hương thơm hoa cỏ của tháng tư vẫn chưa tan hết, khung cảnh rực rỡ ngập tràn sắc xuân tươi mát.

Đào Khê vẽ xong xuống khỏi ghế mới phát hiện mình giống như con khỉ bị vây xem. Ánh mắt Giang Hinh Vân nhìn cậu trở nên có phần kỳ lạ, cô nàng hơi cúi đầu vén tóc mai nói cảm ơn.

Đào Khê lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn, tôi đi rửa tay.” Sau đó cậu hỏa tốc trốn khỏi phòng học, chạy ù đến nhà vệ sinh.

Sau khi rửa xong quay lại lớp, cậu vẫn liếc nhìn Lâm Khâm Hòa trước. Người này không còn đọc sách dạy viết văn hay nữa mà đổi thành sách thi đấu Vật lý, nhưng mà sắc mặt vẫn rất xấu.

Đào Khê yên lặng đi đến chỗ ngồi bên cạnh, không phát ra tiếng động nào, cứ như trộm gà trộm chó cầm ghế đang định ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đi rửa sạch thuốc màu đi đã.”

“?” Đào Khê sửng sốt, chẳng phải cậu rửa tay rồi sao? Chắc chắn là đã rửa rất sạch rồi mà.

Tất Thành Phi xoay người xuống, có lòng tốt chỉ tay lên áo mình.

Đào Khê nghiêng đầu nhìn thử, bên tay phải áo đồng phục sơ mi trắng có dính màu hồng, một mảng nhỏ thôi.

Fuck.

Trong lòng cậu dâng lên ngọn lửa không tên, Lâm Khâm Hòa dị ứng phấn hoa đã đành, chẳng lẽ còn dị ứng với thuốc màu?

Giọng nói đầy sự ghét bỏ, thành công chọc trúng dây thần kinh nhạy cảm của cậu.

Đào Khê nhìn khoảng hoa anh đào lớn trên bảng phía sau, trừng mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, giọng châm chọc nói: “Cậu yên tâm đi, tôi cũng không phải thần bút Mã Lương*!”

*Câu chuyện cổ tích Cây bút thần của Mã Lương, nội dung kể về một cậu bé sở hữu cây bút thần vẽ gì thì thứ đó sẽ biến thành thật.

Sau đó Đào Khê xoay người sải bước ra khỏi phòng học, đi đến nhà vệ sinh rửa tay áo.

Tất Thành Phi ngoảnh đầu im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó bừng tỉnh hiểu ra giải thích với Lâm Khâm Hòa mặt mũi đang đen thui: “Anh Khê rất là tài tình vận dụng điển cố thần bút Mã Lương, ý của cậu ấy là những thứ cậu ấy vẽ sẽ không biến thành thật. Tức là những bông hoa trên bảng kia cũng sẽ không…”

“Im miệng.”

Nàng tiên cá nhỏ ngậm miệng, sau khi làm động tác giơ tay kéo chặt khóa miệng lại thì quay người về âm thầm rơi lệ.

Sau hôm đó Đào Khê vẫn còn tiếp tục chiến tranh lạnh với Lâm Khâm Hòa, đương nhiên là chiến tranh đơn phương rồi.

Mấy hôm nay cậu cũng đang sứt đầu mẻ trán, bởi vì rất nhanh sẽ đến tuần thi khảo sát sau khai giảng. Cậu vừa mới ăn tươi nuốt sống một lần những nội dung mình chưa học trong kỳ nghỉ hè, thế nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết được, hoàn toàn không có đủ thời gian để đào sâu.

Ở phòng ký túc xá cũng không thoải mái. Từ sau trận đấu bóng rổ lần trước, Từ Tử Kỳ ngu ngốc bị cậu đánh bại, không chỉ không nói xin lỗi mà còn quái gở tệ hại hơn. Nếu đây mà là ở Nhất Trung Thanh Thủy, cậu đã chỉnh đốn cái tên dở hơi này một trận từ lâu rồi.

Nhưng cậu vẫn phải nín nhịn chịu đựng, bởi vì Phùng Viễn từng nói, ở Nhất Trung Văn Hoa sẽ không có ai che chở cho cậu.

Phan Ngạn không làm khó cậu nhưng động một tí là nhờ vả xin cậu vẽ hoa vẽ quả giúp cậu ta, cũng rất là phiền. Ở phòng ký túc xá cậu không hoàn toàn bị cô lập nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là nửa từ chối nửa đáp ứng.

Còn cả Giang Hinh Vân nữa, cứ dăm ba bữa lại chạy tới. Hôm nay nhờ cậu trang trí giúp cuốn sổ tay, ngày mai lại muốn mượn bài luận văn của cậu xem. Cậu không giỏi từ chối con gái, càng không giỏi đối phó với những cô gái hay làm nũng. Cho nên Đào Lạc chuyên gia xài cách làm nũng với cậu, cậu chưa bao giờ từ chối thành công một lần nào.

Tuần thi khảo sát sau khai giảng cũng không phải kỳ thi lớn, chỉ là một bài kiểm tra những nội dung tự học trong kỳ nghỉ hè, cũng không xếp hạng. Vì vậy phòng thi chính là lớp học của mỗi người, chỗ ngồi cũng không đảo lại, chỉ có kéo dãn bàn ra thôi.

Nhưng vẫn rất nguy hiểm. Do chỉ mất một ngày để thi xong từ Ngữ văn Toán học Ngoại ngữ cho đến Khoa học tự nhiên, từ bảy rưỡi sáng đến chín rưỡi tối, không khác gì chạy Ma-ra-tông.

Trong quá trình Đào Khê chạy Ma-ra-tông, bên cạnh còn có một tên biến thái lúc nào cũng đặt bút xuống sớm khiến cậu càng sốt ruột hơn.

Cuối cùng, thời điểm thu xong bài thi môn Khoa học tự nhiên, cậu ngồi phịch lên bàn học, cảm giác mình đã chết rồi.

Tất Thành Phi vỗ đầu cậu: “Anh Khê, đứng lên kê lại bàn.” Thi xong còn phải kéo bàn học về vị trí cũ nữa.

Đào Khê vặn cái cổ cứng ngắc, đứng lên thấy bàn học của Lâm Khâm Hòa cách mình nửa mét đã được dọn dẹp đâu ra đó, người thì đã đi từ lúc nào rồi.

Cậu đẩy bàn học của mình sang bên cạnh bàn Lâm Khâm Hòa, lúc hai mép bàn đập vào nhau thì nghe thấy Tất Thành Phi nói: “Anh Khê, mai là được đổi chỗ rồi đó. Hai bọn mình ngồi cùng nhau đi.”

Gần đây Tất Thành Phi hay có xích mích với Hồ Đồng ngồi cùng bàn, hai người đang chiến tranh lạnh. Lý do là vì Hồ Đồng vứt chai nước suối mà Kim Tinh đưa cho Tất Thành Phi hôm trước vào thùng rác.

Tay Đào Khê khựng lại, qua vài giây lại tiếp tục dời bàn qua, mép bàn khớp lại một cách kín kẽ vào bàn bên cạnh.

Lớp 1 đổi chỗ rất tự do, học sinh có thể hẹn trước với bạn mình muốn ngồi cùng. Bà bác Chu chủ nhiệm lớp cảm thấy chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập thì ngồi sao cũng được. Lần duy nhất ông ép buộc chính là cho Đào Khê ngồi bên cạnh Lâm Khâm Hòa – người chưa bao giờ có bạn cùng bàn.

Ngày đầu tiên nhập học, Chu Cường cũng đã nói với Lâm Khâm Hòa, nếu ngồi một tuần không hợp thì đổi lại chỗ ngồi.

Trong tiềm thức của Đào Khê đã cố ý quên mất điểm này.

“Anh Khê? Đừng bảo cậu cũng sẽ từ chối tôi nhé?” Tất Thành Phi xụ mặt, cậu ta vừa bị Kim Tinh từ chối vô số lần, mà hình như Hồ Đồng đã tìm được bạn cùng bàn mới rồi.

“Nói sau đi.” Trong lòng Đào Khê có hơi loạn, cậu thu dọn balo định chạy.

Tất Thành Phi vẫn không buông tha cậu: “Hôm nay tôi nghe thấy Dưỡng Lạc Đa nói với học thần rồi. Lần này muốn đổi sang ngồi cùng cậu ấy, dù sao hai người cũng không hợp mà. Còn hai bọn mình chắc chắn là quá hợp nhau luôn!”

Cậu ta còn đang định tiếp tục thuyết phục nhưng phát hiện ra vẻ mặt Đào Khê như sắp khóc, chớp mắt một cái nhìn lại mà như có ảo giác.

Lúc Đào Khê về ký túc xá, Phan Ngạn đang tắm trong nhà vệ sinh. Từ Tử Kỳ đang gọi điện thoại, nghe cuộc đối thoại chắc là nói chuyện với ba mẹ.

“Vâng, hôm nay thi xong rồi, con làm được… Bài thi khá đơn giản… Thứ hai mới có thành tích…. Lần này không xếp hạng, nhưng mà vào top 50 thì không thành vấn đề… Nhưng mà cũng phải chờ đến sau kỳ thi giữa kỳ mới có thể đổi lớp… Bây giờ lớp 1 còn nhiều chỗ, nhưng lần sau chắc chắn sẽ giảm…”

Lúc nói đến câu cuối, Đào Khê biết Từ Tử Kỳ cố ý nhìn mình một cái.

Cậu vờ như không nghe thấy, lấy một bộ bài thi ra tiếp tục làm.

Bài thi hôm nay không hề đơn giản đối với cậu. Cậu không có vấn đề gì lớn với môn Ngữ văn, tiếng Anh có thể miễn cưỡng, phần cơ bản môn Toán cũng khá ổn. Chỉ có câu hỏi nhỏ trong hai đề bài cuối cùng là cậu chưa kịp xử lý, nội dung thi Khoa học tự nhiên cậu đã lướt qua trọn vẹn trong tuần này. Vấn đề ở chỗ độ khó của đề lại tăng lên.

Ngày mai là chủ nhật, nhà trường sẽ cho nghỉ nửa buổi chiều nhưng từ giờ học buổi sáng đã có rất nhiều học sinh hào hứng sốt sắng. Nữ sinh thảo luận sau khi tan học buổi chiều đi học lớp làm đồ gốm hay đi học cắm hoa ở đâu, nam sinh thì bàn nhau đi khu vui chơi hay chơi đua xe.

Phần lớn học sinh Nhất Trung Văn Hoa đến từ các gia đình thuộc giai cấp trung lưu rất sung túc. Đối với Đào Khê mà nói, trước kia nếu được nghỉ học thì chỉ có giúp gia đình làm ruộng hoặc làm thêm kiếm thu nhập. Những thứ trên cậu chưa từng nghe qua.

Cậu cũng không quan tâm lắm, bởi vì trong đầu cậu giờ chỉ toàn chuyện đổi chỗ.

Thời điểm hết tiết đầu tiên, cậu lại muốn để tiết hai hẵng nói, đến tiết hai lại dời sang tiết ba, đến tiết ba lại muốn nói sau. Cứ như vậy nấn ná kéo dài đến cuối tiết ba.

Đây là cơ hội cuối cùng, nếu không nói thứ hai ngày mai sẽ trực tiếp phải đổi chỗ.

Đào Khê tay trái chống đầu, tay phải vẽ vòng vèo lên giấy nháp, lặng lẽ liếc mắt sang bên cạnh.

Lâm Khâm Hòa đang làm bài thi mà bà bác Chu giao cho trong tiết trước, tốc độ viết nhanh như chép đáp án.

Cậu lấy hết dũng khí, đang định mở miệng thì bỗng nhiên Tất Thành Phi đưa một con hạc giấy từ phía trước tới, giọng nói vô cùng hâm mộ, ánh mắt có phần thô bỉ nói: “Giang Hinh Vân cho cậu nè, nhất định là muốn cậu ngồi cùng bàn rồi.”

Đào Khê ngẩn người, gỡ hạc giấy ra đọc thử, phía trên là dòng “Có thiếu bạn ngồi cùng bàn không?” được viết bằng bút máy rất đẹp, ký tên Vivian. Mãi cậu mới nhận ra đây là tên tiếng Anh của Giang Hinh Vân.

Cậu nhíu mày, cầm bút viết phía dưới hai chữ “Không thiếu“, nghĩ ngợi cẩn thận rồi trịnh trọng bổ sung thêm hai chữ “Cảm ơn“, sau đó gấp lại hạc giấy như cũ đưa cho Tất Thành Phi, muốn cậu ta chuyền lên trên.

Tất Thành Phi vừa rồi đã thấy Đào Khê viết gì, nhìn cậu bằng ánh mắt “Không hổ là anh em tốt”.

Rốt cuộc Đào Khê cũng hiểu ra những ngày qua Giang Hinh Vân có ý gì, nhưng cậu không muốn va chạm với đóa hoa đào nào hết, đây chính là chuyện vô nghĩa mà Lâm Khâm Hòa từng nói.

Nhưng mà viết giấy đúng là một cách hay. Đào Khê lên dây cót tinh thần, vội vàng xé từ giấy nháp một mảnh giấy nhỏ, đang xoắn xuýt viết gì đó, chuông vào học lại vang lên.

“…”

Cho dù có mười nghìn con hạc giấy thì cũng đành bỏ đi.

Tiết thứ tư là giờ tiếng Anh, cậu cũng không dám chuyền giấy trong giờ của Tất Ngạo Tuyết, nghiêm túc vào học.

Tiết thứ năm là thời gian sinh hoạt câu lạc bộ toàn trường, tương đương với thời gian nghỉ giữa giờ. Vì vậy Tất Ngạo Tuyết vừa đi, cả lớp như đàn dê được thả, nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi chạy ào ra khỏi lớp như ong vỡ tổ.

Tất Thành Phi ở câu lạc bộ bài Bridge*, nói với cậu một câu mai gặp sau là xách cặp chạy mất dạng. Lâm Khâm Hòa vẫn còn ngồi bên cạnh làm bài thi Toán học.

*Trò chơi đánh bài sử dụng 52 lá bài tiêu chuẩn, bốn người cùng chơi với nhau.

Đào Khê tranh thủ từng giây từng phút viết mảnh giấy nhỏ, nhưng ngay sau đó Dương Đa Lạc ôm nhạc phổ chạy tới, nói: “Anh Khâm Hòa, cùng đến câu lạc bộ âm nhạc đi. Hôm nay hình như được luyện bài hát mới đó.”

Lúc ấy Đào Khê vừa viết xong “Tôi có thể tiếp tục ngồi cùng bàn với cậu không?“, ngay sau đó nghe thấy giọng Dương Đa Lạc.

Cậu cầm bút, đột nhiên dừng động tác lại.

Cảm thấy tờ giấy này trở nên vô nghĩa.

Sau đó cậu nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói: “Chờ tôi làm xong bài này đã.”

Đào Khê vò tờ giấy vào lòng bàn tay, đặt bút xuống ra khỏi phòng học, vì vậy cậu không nghe thấy Dương Đa Lạc nói: “Chẳng phải trước đây về nhà anh mới làm bài tập sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.