Ánh mắt mọi người đổ dồn lên hai người, hai người cũng nhìn nhau rồi lại tách ra. "Mọi chuyện tôi đều nghe theo sự sắp xếp của công ty" Hác Đình cười duyên, mắt lại nhìn về phía Benson bên khoa bán hàng sau. Benson lập tức hiểu ý, giơ tay gợi sự chú ý của mọi người, "Trước đó thì tôi nói ý kiến của mình đã, Emma là cộng tác rất đắc lực của tôi, tuy chúng tôi mới hợp tác không lâu, nhưng lại rất ăn ý, hôm qua chúng tôi vừa mới khai thác thêm một khách hàng mới, còn chưa kịp báo cáo với trưởng phòng " "Khách hàng ở đâu?" Mary Lý khích lệ hắn nói ra. "FLP" Benson hờ hững nói ra một cái tên, tuy thế nhưng nét mặt lại hoàn toàn không có hờ hững chút nào, có phần đắc ý và cũng phô trương. Những người đang ngồi trừ Hác Đình ra thì lúc nghe đến đều há to miệng mà không thể tin được, FLP là một 500 xí nghiệp ưu việt, nhưng mà lại chưa từng hợp tác với Hoa Tinh, mà lại hợp tác với Phỉ Lực là đối thủ một mất một còn của Hoa Tinh, cho nên bọn họ có thể khai phá được khách hàng ở đây thì mọi người không nhịn được vừa kinh ngạc vừa đố kị. "Tốt! Cực kỳ tốt! Vậy hai người cứ tiếp tục đi, có vấn đề gì thì báo cáo và bàn bạc với tôi" Mary Lý có được niềm vui ngoài ý muốn thì không ngớt lời khen ngợi bọn họ. "Vậy Emma..." "Emma tự nhiên tiếp tục đi theo anh rồi" Nghe vậy thì Hác Đình và Benson cùng cười. "Vậy thì chỉ còn lại Ms Dương thôi nhỉ, Ms Dương cô có bằng lòng tới phòng một không?" Lâm Phong không để mất thời cơ lên tiếng hỏi. Cô cảm thấy thật buồn cười, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, lúc này thì cô còn có thể thế nào nữa? Không muốn là có thể không đi sao? Cô gật đầu, "Tôi nghe theo sự sắp xếp của cấp trên" Kỳ thực cô cũng không muốn tới phòng một, không chỉ Trương Doanh trưởng phòng phòng một nổi danh khó ở chung, quan trọng hơn là trong phòng hai có ít nhất một Lâm Viễn có thể dạy cô vài thứ, chẳng biết tới phòng một thì tình hình sẽ thế nào nữa đây? "OK, được, Trương Doanh, vậy Ms Dương sẽ tới tổ cô, còn có vấn đề gì nữa không?" Bà nó, Trương Doanh chửi thầm trong lòng, phân cho các cô khách hàng vừa không có hy vọng vừa khó đối phó thì không nói, lại còn đưa tới cho cô một tay mơ vô dụng nữa chứ! Đương nhiên cô cũng không dám biểu hiện ra mặt, cười mỉm tỏ ý tán thành sắp xếp này, chỉ là người sáng suốt đều nhìn ra được nụ cười của cô rất miễn cưỡng rất cứng ngắc. "Nếu đã không còn vấn đề gì khác, vậy tan họp thôi" Mary Lý cầm văn kiện rồi đi ra ngoài. "Wow, Emma, các cô sao lợi hại vậy chứ, ngay cả khách hàng lớn như FLP mà cũng có thể "túm" được, cô vừa tới tôi đã nói với Lili, cô tuyệt đối là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh, xem đi, mới được một thời gian thôi mà đám nhân viên kỳ cựu bọn tôi đều phải hát tây bắc phong rồi này." Phạm Tĩnh bỉu môi la lên, giúp đỡ Hác Đình thu dọn đồ đạc, sau đó khoác lấy tay Hác Đình rồi cùng đi, kể cả mấy người kia cũng vây quanh Hác Đình liến thoắng. "Ôi chao, mọi người không phải đang chê tôi đấy chứ? Tôi đâu so được với mọi người, Hoa Tinh từ trên xuống dưới có ai là không biết trong phòng hai đều là tinh anh? Tôi chỉ là một người mới, còn nhiều thứ phải dựa vào sự cất nhắc chỉ điểm của mọi người đấy" Hác Đình làm ra vẻ ngạc nhiên khiêm tốn. Phạm Tĩnh cùng vài người khác mặc dù cũng biết đây chỉ là mấy lời xã giao, nhưng nghe vào tai lại thấy rất sung sướng. Mấy người đó đi qua Dương Dương, không biết là ai cố ý đụng vào cô, cô không có đề phòng trước nhất thời không đứng vững, giật lùi về sau, lưng lại đúng lúc đụng phải ngăn tủ, cô "a" một tiếng. "Em không sao chứ?" Lâm Viễn đi tới đỡ lấy cô, hình như không có đập mạnh vào, nhưng sao sắc mặt cô ấy sao lại tái nhợt đến vậy? "Không sao, cảm ơn" Cô lấy khăn tay trong túi ra, đúng lúc chạm vào vết thương hôm qua, đau quá a, đau đến mức khiến cô ra cả mồ hôi lạnh. "Ngồi xuống trước đã" Hắn kéo cái băng ghế qua, đỡ cô ngồi xuống. "Thanks" Cô không muốn giả vờ mềm yếu để giành được sự đồng tình từ người khác, cô sao lại không biết ở cái nơi làm việc tàn khốc này không hề tồn tại hai chữ đồng tình này được chứ? "Uống cốc nước đi" Cô ngẩng đầu lên, là một người khác, hình như gọi là Tiểu Cốc thì phải, cô đã gặp vài lần, nhưng mỗi lần cũng chỉ gật đầu, không nghĩ tới hắn lại vươn tay ra giúp đỡ, nhưng sau khi nghe được đối thoại giữa hắn với Lâm Viễn thì mới biết được bọn họ là bạn bè. Cô nhận lấy cốc nước, nói tiếng cám ơn. "Khá hơn chút nào không?" "Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn các anh" "Vậy thì tốt rồi, anh tên Tiểu Cốc, bên bộ phận bán hàng phòng một, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp" Tiểu Cốc khoe ra hàm răng trắng khỏe mạnh, cười rất dễ thương, như một đại nam sinh vậy. Cô cũng cười theo, cảm thấy rất có cảm tình với đại nam sinh bình dị gần gũi này, "Không phải chúng ta vẫn là đồng nghiệp với nhau đó thôi sao" "Đúng vậy, ha ha... Nhưng mà anh nói sau này chúng ta cùng ở một phòng ấy mà, ha ha..." Tiểu Cốc bị cô bắt chẹt thế cũng có hơi ngượng ngùng cười đùa. "Cậu đúng là cái tên thấy sắc quên bạn, cẩn thận Thừa Hi cầm đao chém cậu!" Lâm Viễn cười trêu nói. Nhưng cô vừa nghe đến hai từ "Thừa Hi" thì tim chợt đập nhanh hơn, vẻ mặt cũng có chút ảm đạm. "Sao vậy, em không phải lại có chuyện gì với Thừa Hi chứ?" Lâm Viễn từ trước đến nay quan sát rất tỉ mỉ, là một người có ý chí. "Không có, em nghĩ chúng ta ở đây lâu vậy rồi cũng nên ra ngoài thôi, em phải thu dọn đồ đạc để tới phòng một nữa" "Cũng đúng, anh giúp em, sau này có gì không biết có thể hỏi Tiểu Cốc hoặc tới tìm anh cũng được" "Biết rồi, cảm ơn anh" "Đừng có cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, sáng cám ơn rồi tối lại cám ơn, cũng quá khách khí rồi đó" "Dịu dàng cám ơn thì không có vấn đề gì, nhưng "ra" sớm cũng là một vấn đề lớn đó, Lâm Viễn, anh em có người bạn chuyên trị vấn đề này, không bằng để giới thiệu cho cậu?” Tiểu Cốc khoác tay lên vai Lâm Viễn, lúc nói những lời này cũng không ngừng nháy mắt với cô. "Đi chết đi! Cậu mới có vấn đề này ấy!" Lâm Viễn đẩy tay hắn ra, đánh tới một quyền, Tiểu Cốc vội vàng cười chạy đi. Cô ở một bên che miệng cười, tâm tình lúc này mới tốt lên được chút. Dọn xong đồ đạc cô liền tới khóa một báo cáo, người hai phòng cơ hồ không có ai nói chuyện với cô, tất cả đều vây quanh Hác Đình, thương lượng xem trưa nay nên đi đâu dùng cơm. Tình người lúc nóng lúc lạnh, lòng người dễ thay đổi mà cô cũng không phải lần đầu tiên gặp được, cho nên cũng không thấy không vui. Nhưng vừa tới phòng một, Tiểu Cốc liền bảo với cô là Trương Doanh gọi cô tới văn phòng một chuyến. Cô bỏ đồ đạc xuống, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi vào. "Trưởng phòng Trương, tôi tới rồi" "Cô cuối cùng cũng chịu tới rồi sao?" Cái giọng điệu này thật làm cô sửng sốt, nhưng rồi lại bình thường trở lại, "Sorry, tôi đến chậm" "Là đến chậm, hay là căn bản không muốn đến?" Trương Doanh châm chọc, có vẻ như đang muốn phát tiết hết bực bội lên người cô. Cô bất đắc dĩ thở dài, lại đá mèo [1] rồi! Nhưng mà cũng đáng đời thôi, cô vừa rồi không phải cũng phát tiết bực bội lên người mặt trắng nhỏ sao? Giờ thì quả báo đã tới rồi! "Tôi bằng lòng tới đây làm việc" "Hừ!" Lời này thật khiến cho Trương Doanh không thể tiếp tục lên cơn. "Cô đã tới chỗ chúng tôi, vậy có nhiệm vụ giao cho cô đây" Trương Doanh vứt văn kiện xuống trước mặt Dương Dương, thái độ rất là thô lỗ ngạo mạn. Cô cầm lên xem, nhìn xong thì đầu lại to ra, lại thêm một khách hàng khó chơi mà chả ai muốn, tỷ lệ thành công cơ hồ là số âm! "Có ý kiến gì không?" Thấy chân mày Dương Dương hơi nhíu lại, tuy rằng biến mất rất nhanh nhưng vẫn bị Trương Doanh nắm bắt được. "Những bản case này vẫn không cách nào tiến triển được, tôi sợ rằng mình cũng không thể thu được kết quả gì hơn" "Vậy theo ý cô nên làm thế nào?" Cô không nói gì, ý của cô là muốn chia phần case này cho những người khác cùng làm, nhưng những lời này mà có thể nói sao? Có mà bị mắng ấy. "Cô có thể chọn không làm, nếu cô không muốn ở lại đây" Trương Doanh lần đầu tiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng như kiểu ngoài cười nhưng trong không cười khiến người ta cứ thấy nham hiểu sao sao. "Tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành" "Thế là tốt nhất, cô cũng biết tôi vốn muốn nhận Emma, năng lực của cô với cô ấy chênh lệch quá xa, với cô thì tôi không ôm bất kỳ hi vọng gì cả, nhưng cô tốt nhất đừng có rước thêm phiền phức gì cho tôi, bằng không tôi lập tức sẽ đuổi cô ra khỏi Hoa Tinh” "Tôi biết rồi" Nếu như nói lần đầu tiên gặp phải tình huống này thì cô còn cảm thấy oan ức muốn khóc, nhưng bây giờ lại im lặng, hờ hững, đã thành thói quen, nếu mà còn thái độ nữa thì đúng là tự dày vò mình, đó chính là kẻ đần độn, với những mấy lời châm chọc này thì phản kích tốt nhất không phải là nước mắt, mà là thành tích! "Biết thì ra ngoài làm việc đi, còn ngây ra ở đó làm gì, không muốn làm nữa sao?" "Vậy tôi đi làm việc" Cô xoay người lại đi ra ngoài. "Đứng lại cho tôi, cô ăn mặc kiểu gì thế kia, tất bị hư vậy mà còn muốn đi gặp khách hàng sao? Chả trách để người ta suốt ngày nhìn chằm chằm, cô ngay cả mặt của ông chủ cũng không gặp được!" Cô cúi đầu nhìn chiếc tất bị thủng, cắn cắn môi, "Tôi sẽ đổi cái khác" Chuyện đầu tiên khi đi ra ngoài là cầm đôi tất mặt trắng nhỏ đưa vào toilet thay. Đôi tất rất có tính đàn hồi, cảm giác rất êm, hắn từ trước đến nay luôn biết cách quan tâm tới phái nữ, mua gì cũng hết sức hợp với cô. Có người nói qua, chỉ có khi nào rất yêu một người thì mới có thể để ý tới mọi thứ của người bên cạnh, cho nên hắn mới biết size giày của cô, cho nên hắn mới có thể vào lúc cô cần nhất thì xuất hiện giúp đỡ, nghĩ tới đây, cô sờ vào điện thoại, do dự, nhập vào dãy số mà cô từ trước giờ không để ý, điện thoại thì cô chỉ nhớ được có số cô với số trong nhà, nhưng lúc này sao cô lại nhớ kỹ cái dãy số này đến vậy? Ngay cả chính cô cũng không thể hiểu được. Nhưng đầu dây bên kia vẫn chỉ là những tiếng máy bận, sau khi cô gọi vài lần liền cúp, ra khỏi toilet xong quyết định lại tới công ty TB một chuyến. Lần này không giống với lần trước, sau khi cô chờ thật lâu vẫn không gặp được ông chủ của TB, đế tới lúc người ta hết giờ làm thì cô cũng chỉ có thể đi theo. Nhìn bầu trời u ám, cô rất muốn hét lên, quá nhiều áp lực và đè nén trong lòng, rất là khó chịu, tiếp tục vậy nữa cô có thể điên mất không đây? Nhưng đây là cuộc sống, mặc kệ những áp lực với bất đắc dĩ thế nào, bạn không thể muốn làm gì thì làm ở nơi công cộng được, bằng không người ta sẽ cho rằng bạn bị tâm thần. Cô bỗng nhiên lại bắt đầu nhớ tới mặt trắng nhỏ, so với trước kia thì nỗi nhớ đó dày đặc hơn, nghĩ tới lúc này vào lần trước, hắn ở bên ngoài đợi mấy tiếng đồng hồ, sau đó là cùng ăn, nhắm mắt lại, gương mặt trắng ngần của hắn dường như lại xuất hiện trước mắt, cũng chính lần trước, môi hắn đã từng vuốt ve cô. "Là cô, Dương Dương" Một giọng nói mang theo sự vui mừng vang lên phía trước cô. Cô mở mắt liền thấy một chiếc xe jeep dừng ngay bên cạnh xe bus, một cái đầu ló ra, đôi mắt của chủ nhân cái đầu hưng phấn nhìn cô, trên mặt cũng nở nụ cười xán lạn. "Thanh Thiên?" Cô do dự một lúc mới nhận ra người trước mắt. "Không phải Thanh Thiên, là Thích Thiên. Thích của thân thích" Hắn đi xuống xe. "A? Nhưng lần trước anh nói anh gọi là Thanh Thiên" Cô tới gần, hắn vẫn mặc đồ rất chuẩn, rất có vị ABC. "Ha ha, cô cũng biết tôi phát âm không chính xác mà, nhưng mà giờ hẳn có tiến bộ hơn rồi chứ". Hắn cười đùa gãi đầu, có chút xấu hổ, nhưng lúc nói đến việc mình có tiến bộ thì lại trở nên rất oai, mắt nhìn Dương Dương như một học sinh nam chờ được khen ngợi. "Vậy à, đúng là tiến bộ rất nhiều, chí ít cũng không sai lệch chủ vị tân nữa" Cô nhìn hắn rồi cười theo, ở cùng với người như vậy là thoải mái nhất, bạn vĩnh viễn không cần lo lắng mình có câu nào trong lúc vô tình hạ thấp người khác, khiến người ta chán ghét mình. "Thấy chưa, ông nội, con đã nói rồi mà" Thích Thiên xoay người lại nói với người trong xe. Cô giờ mới chú ý tới trong xe còn một người nữa, là một cụ già trên dưới 70, lúc này đang nhe hàm răng giả ra với bọn họ. "Không biết xấu hổ, người ta là cố kỵ mặt mũi cháu mà khen cháu thôi, cháu còn tưởng là thật à?" Tuổi tác ông cụ tuy lớn, nhưng thân thể trông vẫn khỏe mạnh, giọng nói vang vọng mà hùng hồn. Cô gật đầu với ông, lúc nghe tới ông "xem thường" cháu mình thì nhịn không được cười rộ lên. Thích Thiên mở một bên vừa gãi đầu vừa cười khúc khích. "Đừng có mà cười khúc khích thế nữa, sao không giới thiệu cô gái này cho ông nội biết?" "Đây là Dương Dương, Dương Dương đây là ông nội tôi" "Cháu chào ông, Thích lão tiên sinh" "Đừng gọi ông là Thích lão tiên sinh, tựa như ông rất già ấy, ông còn trẻ lắm đấy, cháu cứ gọi ông là tiểu Thích đi" "Tiểu Thích?" Cô cười, ông cụ này thật đúng là hài hước a. "Ông nội đúng là không biết xấu hổ, lúc nào cũng chiếm tiện nghi người khác, còn giả vờ còn trẻ nữa" "Thằng nhóc thối, xem ông về có thu thập cháu không! Dương Dương à, nếu không, cháu và thằng nhóc thối này cứ gọi ông là ông nội đi, cháu với Thích Thiên là bạn bè trai gái hả?" Cô, vội vàng khoát tay, "Không phải vậy đâu ạ, chúng cháu mới chỉ gặp nhau có một lần mà thôi" "Đúng đó, ông nội, ông đừng có loạn điểm uyên ương quá mức nữa. Dương Dương lần trước tới công ty chúng ta, sau đó thuận tiện dạy con tiếng Trung thôi" "Nói bậy gì đấy, Uyên Ương Phổ là tên món ăn!" "Không thể nào? Con nhớ rõ là..." Thích Thiên nghi ngờ, lập tức lấy một quyển sách trong túi ra xem. "Cô bé, cháu tới công ty TB làm gì?" Cô cứ theo tình hình thực tế mà nói ra, chờ tới khi Thích Thiên tìm được từ ngữ la lên rồi mắng ông nội hắn nhớ lầm thì cô cũng nói được bảy tám phần rồi. "Cô bé, lên xe đi, tới công ty cùng ông rồi kể lại căn kẽ một lần nữa ông nghe" "Với ông ạ?" "Cháu không phải muốn gặp ông chủ TB sao? Giờ cho cháu cơ hội, cháu không muốn sao?" "Thì ra cô tới công ty chúng tôi là muốn gặp ông nội hả? Sao không nói sớm chứ, bất quá lần trước cũng quên hỏi cô, ha ha..." Cô lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu rõ, thì ra cái người đeo răng giả trước mặt cười hiền hòa mà đôi mắt vẫn sắc bén này chính là ông chủ của công ty TB. "Vậy cháu lên xe" Lòng cô vui sướng nhảy rộn rã, thực sự là trời không tuyệt đường người a, đúng là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn mà, xem ra chuyện này có hy vọng rất lớn đây. Dương Dương ngồi phía sau xe, Thích Thiên cũng ngồi lên xe, khởi động xe rồi cả ba cùng tới công ty TB.