Người từng yêu đều biết, cảm giác lần đầu tiên nắm tay rất ngọt ngào, giống như được ăn mật vậy, vị ngọt chảy xuôi vào tận trong tim. Hai người tay nắm tay đi trên đường được một lúc. Cô rốt cục không nhịn nổi, "Chúng ta đi đâu đây?" Chân cô mỏi nhừ hết cả, người đi giày cao gót đều biết, đi lâu chân sẽ rất đau, đau chút cũng không có sao, nhưng trọng điểm là cô căn bản không biết bọn họ đi đâu nữa! Hắn dừng lại, ngẩn ra một lúc mới cúi đầu cười nhìn cô, "Anh dẫn em tới nhà hàng Tây ăn, đồ ăn nơi đó rất ngon" Cô "a" một tiếng rồi không có lên tiếng nữa, nhưng kỳ quái là hai gò má của mặt trắng nhỏ dường như mất tự nhiên ửng hồng, cô càng nhìn thì màu càng hồng hơn. "Thấy thế nào?" Hắn cười hỏi, khóe mắt cong cong. "Cái gì mà thế nào?" "Thì thấy bạn trai em rất đẹp trai đó?" "Xú mỹ, da mặt anh đúng là đệ nhất thiên hạ đó a?" Cô cười mắng. "Đó cũng là đệ nhất thiên hạ, đệ nhất tốt hơn đệ nhị nhiều" Nắm lấy tay cô thật chặt, sau đó qua đường vào một nhà hàng, thật ra thì... Thật ra thì hắn vừa rồi cũng không nghĩ tới nên đi đâu, lúc mà nắm được cái tay kia, cả người liền lâng lâng, chỉ biết đi thẳng tới trước, hoàn toàn không nghĩ là phải đi đâu, bị cô ấy hỏi vậy, hắn mới nhớ tới, xe hắn còn ở công ty, nhưng cũng không thể thừa nhận! Bằng không về sau cô gái nhỏ này sẽ lấy chuyện này mà cười hắn, không phải rất nguy đó sao? Đàn ông con trai cũng phải giữ lại chút mặt mũi, lại còn như vậy nữa thì địa vị hắn còn đâu? Thế là hắn gặp nguy không loạn, nhớ lại gần đây có một nhà hàng gia đình, nhưng mà hương vị rất bình thường, đương nhiên hắn sẽ không nói cho cô biết điều này. Đèn hoa rực rỡ, cảnh vật chung quanh ưu nhã, nhưng người ăn cơm ở đại sảnh không nhiều lắm. "Ăn nhiều một chút, sao không ăn đi?" "À" Cầm dao nĩa cắt tùy tiện mấy cái, xiên một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng. "Không ngon sao?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhíu hết lại, hắn cố nín cười, nhưng vẫn làm bộ quan tâm. "Cũng không phải không ngon" Là rất không ngon đó! Cô bĩu môi khó chịu, nhưng lại không tiện phát tác, là ai nói mấy món ăn trong nhà hàng rất ngon? Cô tuyệt không thấy thế! Lần trước cô và Lý Ninh cùng tới một nhà hàng châu Úc, thịt bò nơi đó mới đúng là thịt bò, mặc dù chín ba phần, nhưng lại không thấy được máu. Bên ngoài màu nâu xinh đẹp, trên lại được rưới nước thịt ngon ngọt, thật khiến người ta vừa nhìn liền thèm. Sau khi cắt ra thành lát cũng không có màu đỏ tươi, mà giống như màu hồng của đôi má trắng mịn của Baby, càng thần hơn là đạt tới mức độ hòa tan tức thì, chỉ cần nhẹ nhàng nhấm nuốt thì miệng đầy hương thơm, dư vị vô cùng vô tận. Còn ở đây, thịt bò rõ ràng nói chín sáu phần, nhưng lại vừa cứng vừa dai, căn bản nhai chả được, ăn xong còn dính vào kẽ răng! "Vậy ăn nhiều chút đi" Mượn cớ rót giúp cô ly rượu đỏ để tránh mình không cẩn thận bật cười. "Vậy sao anh không ăn?" "Anh ăn đây" Hắn không có gọi thịt bò, hắn chỉ gọi một phần mỳ Ý, thực ra cái này cũng không thể trách hắn được, hắn đã nhắc cô ấy chớ ăn thịt bò, nhưng cô vẫn khăng khăng gọi món ấy. Một bữa này ăn rất rầu rĩ, mặt trắng nhỏ đáng ghét cứ liên tục bảo cô ăn nhiều một chút, thế nhưng cô vẫn không có ăn được bao nhiêu, cũng không phải cô kén chọn, mà là thức ăn rất khó nuốt. Dám để cô ăn mấy món khó nuốt như thế, nhất định lúc về cô sẽ không cho hắn nắm tay nữa. Thế nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, Snoopy - một tay mơ trong tình trường có thể nào thắng được quyết tâm muốn ăn đậu hủ của mặt trắng nhỏ đâu chứ? Không cho hắn nắm tay, được thôi! Vậy hắn đổi thành ôm eo thì chắc được nhỉ, thế là tay hắn duỗi thẳng tới eo cô, chỉ thấy cả người cô run lên, giật mình xoay lại, ha ha, muốn giãy sao, vậy hắn càng ôm chặt hơn! Hai người trên đường cứ xoay qua xoay lại, sau mấy hiệp đấu lớn, lúc mà đậu hũ của Snoopy đã bị ăn không sai biệt lắm rốt cục biết được được trên đầu chữ sắc có một cây đao - vì để ăn được đậu hũ, chết cũng vui lòng! Vậy là cô không từ chối nữa. Mặt trắng nhỏ rất là đắc ý, rốt cục cũng ôm được cái eo thon nhỏ kia rồi! Hai người cứ uốn éo với nhau vậy mà về, Phan Thừa Hi tiễn cô tới cửa, vừa mới chuẩn bị một cái kiss goodbye, còn chưa chạm được vào cô liền đẩy một cái, sau một cái nháy mắt, cô "rầm" một tiếng đóng cửa lại, mà hắn vẫn còn đứng bên ngoài. Hắn lắc đầu bật cười, cô gái này của hắn xấu hổ đây mà, cầm điện thoại lên gửi đi một tin nhắn rồi đi vào thang máy. Ba giây sau, cô nhận được một tin nhắn: Anh đã bắt đầu nhớ em rồi đó. Cô hé miệng cười, ôm gối che mặt lăn lộn trên ghế salon, hồi lâu lại bỏ ra, trên gò má hiện lên hai áng mây hồng, không biết Lý Ninh các cô ấy lúc biết cô tiếp nhận mặt trắng nhỏ thì sẽ thế nào đây nhỉ, trước đây cô còn thề son sắt nói mình sẽ không chọn một tên mặt trắng nhỏ làm bạn trai, đời người thật sự rất khó nói, chẳng phải giờ cô đã tiếp nhận sao? Đứng lên mới phát hiện trong phòng Lý Ninh sáng rỡ, cô vui vẻ, chẳng lẽ Lý Ninh đã về rồi? Cô chạy nhanh tới. "Ninh, cậu về rồi?" Kêu mấy tiếng mà cũng không có người đáp lại, cô biết Ninh đã về rồi lại đi, cô không gặp được, vặn mở cửa, quả nhiên, cả căn phòng trống không, chỉ có tủ quần áo còn mở chứng tỏ đã có người động vào. Thở dài, lại gọi cho cô ấy, vậy mà lại thông, nhưng đó là máy ghi âm của điện thoại. "Xin chào, tôi là Lý Lâm! Tôi hiện giờ không thể nghe điện thoại của bạn được, sau khi có tiếp "bíp" hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ gọi lại sau". Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói rất dứt khoát với hơi khàn khàn của Lý Ninh. Ngơ ngẩn một lúc, trong điện thoại đã bắt đầu ghi âm, bất đắc dĩ thở dài, "Ninh, là tớ đây, tớ rất lo cho cậu, cậu chừng nào về vậy, không về cũng gọi điện cho tớ nhé - cậu mãi là bạn tốt nhất của Dương Dương" Đặt điện thoại xuống, quay lại phòng lấy quần áo đi tắm, tắm xong ra ngoài lấy một cái khăn lông lau tóc, lúc xem điện thoại thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ, hơn nữa còn là cùng một người! Cô do dự, vẫn nên gọi lại, đợi một lúc đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nam rất có từ tính. "Là Dương Dương sao?" Giọng của Xa Minh Vũ không những dễ nghe lại còn rất đặc biệt, khiến người ta nghe qua một lần liền rất khó quên. "Ừ, là tôi". Nói xong câu này cô cũng không biết nên nói tiếp thế nào nữa, dù sao bọn họ chỉ gặp nhau hai lần, tuy hai lần đều là hắn cứu cô, nhưng trong lòng vẫn luôn có một giọng nói nói cho cô biết, người này rất nguy hiểm, tốt nhất là không nên chọc. "Sao vậy, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Cho tôi xin, hình như là hắn gọi tới trước mà! "À, đúng rồi, anh vừa gọi cho tôi?" "Ừ" Cứ ừ thôi sao? Cô còn muốn nghe hắn nói nữa, cô sợ nhất là nói chuyện phiếm với người mà chả biết nói gì, không khí rất kỳ quái, "Có chuyện gì không?" "Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cô sao?” "Hì hì, ý tôi không phải vậy..." Cô gãi đầu. "Dương Dương..." Xa Minh Vũ cúi đầu gọi. Tim cô như ngưng lại, cái giọng nói này thật có sức quyến rũ đó! "Dương Dương..." Hắn lại gọi, thanh âm nghe rất mệt mỏi, rất vô lực. "Ừ, tôi đây, anh giờ ở đâu?" "Tôi ở bệnh viện" "A?" Cô thật không ngờ được. "Tôi giờ đang trong bệnh viện" "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc ban đêm yên tĩnh này, giọng hắn có vẻ rất ưu thương. "Có chút xíu ngoài ý muốn ấy mà" Hắn cười khẽ. "Vậy giờ không sao rồi chứ?" "Không sao nữa, chỉ là có hơi đói bụng, đồ ăn trong bệnh viện lại rất khó nuốt" "Anh ở bệnh viện nào? Tôi đi mua đồ ăn khuya mang đến cho" Cô nhìn đồng hồ, 9h15, vẫn không tính là muộn. "Bệnh viện nhân dân thành phố S" "Vậy anh muốn ăn gì?" Bệnh viện nhân dân thành phố S cách nhà không xa, thuê xe chỉ khoảng nửa tiếng là tới, mặc dù không muốn có dính líu nhiều với hắn, nhưng nói thế nào Xa Minh Vũ đã từng cứu cô hai lần, hơn nữa đều là trước những tình huống nguy cấp, cho nên giờ đi mua đồ ăn khuya cho hắn coi như là đền ơn đi, huống hồ phim chụp X-quang lần trước cô còn chưa lấy, thuận tiện lần này cầm về. "Cháo thịt đi, tên Cao Khả kia hôm nay phải tăng ca, bằng không thì cũng không cần làm phiền cô" Hắn dường như đang giải thích. "Không phiền đâu, nửa giờ sau tôi sẽ đến đó" "Được" Cúp điện thoại, hắn nhìn giờ, khóe miệng nở nụ cười, nụ cười kia chính hắn cũng không thấy, nhưng cũng biết nó khó coi và bất đắc dĩ đến thế nào. Cúp điện thoại xong, cô lập tức thay một bộ quần áo thường, cầm túi, trước tới Phì Vượng Ký mua một bát cháo thịt và một bát canh gà, sau đó trên đường ngăn một chiếc taxi lại. Buổi tối giao thông khá thông suốt, không mất nhiều thời gian, rất nhanh đã đến nơi rồi gọi cho Xa Minh Vũ. Do dự đứng trước phòng 305, cô giơ tay lên gõ cửa. "Vào đi, cửa không có khóa" Cô đẩy cửa đi vào, là một phòng bệnh rất rộng rãi và sang trọng, Xa Minh Vũ đang nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu quấn vải trắng. "Nhanh vậy sao" "Giao thông lúc này rất thông thoáng" Cô đặt đồ ăn lên bàn bên cạnh, lấy canh với cháo ra cho hắn, hắn nhận nhưng cũng không uống ngay. "Sao không uống ngay khi còn nóng?" "Rất nóng, để lát nữa đi" Nói rồi nhẹ nhàng nhìn, “Làm phiền cô rồi, đây là kết quả phim chụp X - quang của cô, lúc chiều tôi đã bảo Chu Khả lấy giúp cô" Cô nhận rồi lấy ra nhìn, cũng không hiểu lắm, ngước mắt hỏi hắn. Hắn cười khe khẽ, "Chu Khả nói không có vấn đề gì, có lẽ chỉ tụ huyết chút thôi, cho nên lấy một ít thuốc nước cùng với thuốc mỡ cho cô, cô cứ theo trên đó mà dùng là được" "Ừm, cảm ơn anh" Người này rất có tâm, chính cô cũng bận mà quên mất luôn, thật làm khó hắn còn nhớ rõ. Đôi môi mỏng của hắn kéo ra thành một đường trông thật đẹp. Cô cũng hé miệng cười. Trong hành lang xa xa truyền tới tiếng "cộp cộp", là tiếng giày cao gót, ban đêm vắng vẻ nên có vẻ rất lớn, từ thanh âm mà nghe có vẻ rất gấp. Hắn giãy dụa ngồi dậy lại không cẩn thận làm đổ ly nước, nước đổ xuống bàn bắn tung tóe lên chăn đệm, nước còn rất nóng, chỉ chốc lát sau tay hắn liền đỏ lên, Dương Dương "a" một tiếng vội vàng chạy tới, cầm khăn tay hốt hoảng lau. "Lại phiền cho cô rồi" "Không sao không sao, nhưng tay anh..." Cô đưa khăn cho hắn, hắn nhận rồi lau khô, nhưng tay vẫn đỏ hồng lên. "Trong ngăn kéo có thuốc mỡ" Hắn ngược lại rất bình tĩnh. Lúc cô lấy thuốc mỡ ra, tay Xa Minh Vũ duỗi tới trước mặt cô, cô do dự 3s, cầm tay hắn nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của Xa Minh Vũ vẫn đặt ở trên mặt mình, cô cố gắng để mình tập trung vào tay hắn, khoảng cách của hai người hơi gần, lúc hô hấp tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, nghĩ vậy lại lặng lẽ lui về sau. Tiếng giày cao gót trong hành lang càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, cửa chi nha một tiếng, cô muốn quay lại xem ai tới, đầu lại bị người kéo, cả người nhào tới, miệng dán lên một vật thể rất lạnh lẽo! "Nhắm mắt lại" Hắn nhẹ nhàng nói. Cô vẫn mở to mắt, ý nghĩ bị trì trệ, lúc này, mặt hắn đang trước mặt cô, môi bọn họ đang dính nhau! Kinh hách quá lớn, cô ngây ngốc mấy giây mới nhớ phải đẩy hắn ra, nhưng đã muộn. "Hai người đang làm gì? !" Một giọng nói lạnh lùng khàn khàn truyền tới. Giọng nói này như sấm sét giữa trời quang, là của Lý Ninh! Bị một màn hù dọa, cô rốt cuộc có phản ứng, đẩy hắn ra, xoay lại, ngây người. Lý Ninh mặc quần bó sát người, cổ áo chữ V, mái tóc che khuất mảnh tuyết trắng mà cổ áo lộ ra, đôi mắt phượng nuốt giận trừng lên, hiện ra ánh sáng màu xanh nhạt, không tin nhìn chằm chằm hai người trước mắt. "Tôi hỏi hai người đang làm cái gì?" Đôi môi tô đỏ diễm lệ cắn chặt. "Ninh..." Cô chạy lại muốn kéo tay cô ấy, nhưng Lý Ninh lại đẩy ra. "Dương Dương là cậu sao? Người bạn tốt nhất của tôi cùng bạn trai tôi lại hôn nhau trong bệnh viện, là tôi đang nằm mơ? Hay là hoa mắt nên nhìn lầm?" Lý Ninh dịu dàng êm dịu cười một tiếng, nhưng trông nó lại thật khó coi. Cô tình nguyện để cô ấy mắng, cũng đừng nên cười vậy, "Ninh, không phải như cậu thấy đâu" "Vậy là như thế nào? Nói cho tôi biết đi, Dương Dương, nói cho tôi biết đi" "Tớ..." Cô phải nói thế nào, ngay cả chính cô cũng trong sương mù. "Nói không ra sao?" Cô ấy tiến sát từng bước. "Ninh..." Cô lui về sau từng bước, Lý Ninh như vậy nhìn rất khủng bố, đều nói phụ nữ khi gặp phải tình cảm đều sẽ mất lý trí, Lý Ninh lúc này xem ra cũng không còn bao nhiêu lý trí, hơn nữa người cô ấy toàn mùi rượu, cô ấy hẳn đã uống rất nhiều, "Ninh, cậu tỉnh táo lại một chút, tớ và Xa tiên sinh không có gì hết" "A, không có gì, được! Tôi tin cậu, Dương Dương, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, vậy cậu nói cho tôi biết, hai người vừa rồi đang làm cái gì? Vì sao trễ như vậy rồi mà cậu còn ở đây?" Cô lui về sau một bước, không có chú ý tới cái băng đằng sau, không để ý liền ngã ngửa về sau, Dương Dương theo phản ứng mà nhắm mắt lại. "Dương Dương cẩn thận!" Lý Ninh hoa dung thất sắc kêu lên, do dự một lúc mới đưa tay ra kéo Dương Dương, nhưng cũng đã chậm, Dương Dương ngã xuống cái băng, sau đó cả người theo đó ngã thẳng xuống đất. Mắt thấy sắp phải kiss với mặt đất, một cơ thể dày rộng đã chặn ở bên dưới. "Cô không sao chứ?" "A, không sao, cảm ơn" Không có nhận được cơn đau, Dương Dương mở mắt ra, may là Xa Minh Vũ kịp thời đỡ cô, bằng không đầu vô cùng có khả năng bị chấn động, chỉ là tư thế hai người lúc này rất mập mờ. Cả nửa người cô cơ hồ vùi trong ngực hắn, một tay hắn đỡ lấy vai cô, tay kia nắm ở eo, đúng lúc ngước lên nhìn Lý Ninh với đôi mắt tràn đầy đau đớn, cô cả kinh, cố đẩy người ra sau đứng dậy, "Ninh, bọn tớ thật sự không có gì hết". "Lâm, đừng trách Dương Dương, muốn trách thì là do anh gọi tới" "A, đúng, đây là đáp án anh cho em, đây là lựa chọn của anh! Nhưng vì sao lại là Dương Dương? Tại sao lại là Dương Dương!" Lý Ninh đi lên, giơ tay "ba" một tiếng, tiếng bạt tai vang lên thanh thúy trong phòng. "Ninh...” Cảm giác bị người bạn tốt nhất và bạn trai phản bội là đau đớn nhất, cảm giác này sẽ kéo dài suốt đời, giống như một cây kim cắm trong tim, kéo nó ra sẽ làm cả người đau nhức! Cô xoay lại bỏ đi, nước mắt trong lúc xoay người lại rơi từng giọt xuống sàn, tạo nên một bản nhạc tan nát cõi lòng. Hàng lang lại vang lên tiếng giày cao gót, so với trước càng gấp gáp hơn, cô sửng sốt mấy giây mới đuổi theo, lúc chạy tới cửa lại xoay lại, nhìn Xa Minh Vũ, trên má trái của hắn có một dấu bàn tay màu đỏ, tạo thành một sự đối lập với vẻ trắng xanh bên má phải. "Tôi không biết tại sao anh lại làm vậy, tôi cũng không muốn biết sự lựa chọn của anh là gì, nhưng tôi có thể nói rõ cho anh biết, sự lựa chọn của tôi là Lý Ninh, vĩnh viễn là cô ấy". Nói xong không cho hắn cơ hội giải thích liền chạy đi. Trong căn phòng trống rỗng chỉ vang lên tiếng chi nha của cánh cửa, Xa Minh Vũ chán nản ngồi trên giường bệnh, tay ôm đầu, lệ rơi trên chiếc ra giường trắng tinh, hai giọt rồi ba giọt...