Hai người đi dạo một hồi rồi về, mặt trắng nhỏ nói hắn muốn đích thân xuống bếp, Dương Dương rất hưng phấn, nói như vậy chứng tỏ mặt trắng nhỏ không tức giận nữa. Trên đường trở về, càng nhìn mặt trắng nhỏ càng thấy hắn đẹp trai, không nhịn được lúc lên xe trộm hôn hắn một cái chọc hắn cười khẽ mà suýt đụng vào xe phía trước. Cũng là lần đầu tiên cảm thấy có người bạn trai như thế là một chuyện cực kỳ may mắn. Cô đi tắm trước, mặt trắng nhỏ lại chuẩn bị bữa tối nói muốn cho cô một điều bất ngờ, nhìn một người đàn ông đeo tạp dề lúc ẩn lúc hiện ở trong phòng bếp có cảm giác rất... Rất quái lạ, nhưng cũng rất ngọt ngào. Cô nhớ đã từng đọc trên một cuốn sách, nếu có đàn ông nguyện ý tự mình làm ba món trở lên cho bạn, vậy đại biểu người đó rất thật tâm với bạn. Cô khẽ cười, cầm quần áo vào phòng tắm vừa hát "Sói yêu dê yêu đến điên cuồng... Ai bảo bọn chúng một hồi yêu đương..." Chỉ là cô không nghĩ tới, một lúc nữa cô chính là con sơn dương đợi làm thịt. Phan Thừa Hi trong phòng bếp nghe được run người, con dao tí thì cắt vào tay, cười lắc đầu ra ngoài bật nhạc lên, âm nhạc nhẹ nhàng vang vọng, dập dềnh khắp căn phòng. Chờ Dương Dương tắm xong ra ngoài, ánh đèn phòng khách đã bị tắt, trên bàn cơm chẳng biết lúc nào đã có thêm mấy cây nến đỏ hiện ra ánh sáng màu vàng mờ tối, âm nhạc êm ái như nước chảy càng làm cho bầu không khí trở nên lãng mạn. Mặt trắng nhỏ cởi áo khoác, ngồi trên bàn, một tay chống cằm, con mắt xinh đẹp hơi hé nhìn cô không nháy một cái, rất chuyên chú, nhìn cô đi qua, miệng khẽ nhếch lên, ném cho cô một nụ cười mập mờ quyến rũ, Dương Dương rõ ràng nghe được tim của mình "thịch" một tiếng, chết mất, yêu nghiệt mà... Vậy mà thật mê người... Mỹ sắc a... "Em tắm xong rồi, anh làm gì mà tắt hết đèn vậy?". Sớm biết hắn muốn cho bầu không khí trở nên hữu tình, cô sẽ ăn mặc đẹp một chút mà không phải mặc váy ngủ có hình Snoopy như thế này, xấu muốn chết! Dương Dương kéo váy, nhanh chân chạy vào phòng. "Em đi đâu thế?". Phan Thừa Hi đứng lên kéo tay cô, áo hắn vốn chỉ cài hai nút do khẽ động mà bị mở ra nhiều hơn, một vùng cổ cùng cơ ngực chợt hiện ra dẫn tới một hồi tiếng hít hơi. "Em... Đi... Thay quần áo...". Cơ ngực a, mắt nhìn thẳng vào trước tiên. "Không cần, như vậy rất đáng yêu". Dù sao đợi tí nữa đều phải cởi, mặc cái gì chả giống nhau. "Như thế thật sự không sao chứ?". Áo ngủ cô không những không hấp dẫn mà còn rất ngây thơ, thật sự rất không hòa hợp với tình cảm như vậy a. "Không quan trọng, mau ngồi xuống đi, nếm thử món bò bít tết do chính tay anh làm cho em này, xem có ngon hay không?". Giọng Phan Thừa Hi êm dịu mà trầm thấp, nhẹ nhàng, chậm rãi như âm nhạc bay thẳng vào lòng người. "Tiểu Bạch, anh không sao chứ, nóng vậy nè?" Tay áp lên trán hắn. "..." "Hình như không sao" Bất đắc dĩ liếc một cái, kéo tay cô xuống thuận tiện hôn một cái, giúp cô ngồi xuống xong cũng kéo một cái ra ngồi đối diện. "Cheers!". Rót cho cô ly rượu đỏ, Phan Thừa Hi ưu nhã giơ ly rượu lên. Dương Dương cũng giơ lên cụng với hắn, mùi rượu rất thơm, rất đặc biệt, "Là rượu đỏ Lafite của Pháp?" "Ồ, thì ra Snoopy nhà ta cũng rất có nghiên cứu với rượu đỏ đấy". Hắn cười, nhẹ nhàng trêu chọc cô. Dương Dương bĩu môi, lại nhấp thêm một ngụm, kỳ thực cô cũng không có đặc biệt hiểu về rượu đỏ, nhưng ở lâu với Lý Ninh nên ít nhiều gì cũng biết được chút. Nước Pháp, quê hương của rượu đỏ có tám điền trang rượu lớn, đều là nổi tiếng trên đời, rượu đỏ cao cấp nhất của Pháp cũng đều được sản xuất từ những nơi đó, mà trong đó Lafite đứng vị trứ thứ nhất. Từ những năm 1855 trên các hội chợ của các nước, Lafite đã được xếp vào hạng nhất, rượu đỏ Lafite có sự cân bằng thích hợp, đặc tính nhu hòa, nhập khẩu vào có vị nồng của cây sồi, Lafite chính là có hương vị đặc biệt như vậy mà giành được sự yêu thích của người đời. Rượu càng lâu năm lại càng ngon, cũng càng quý, như Lafite sản xuất năm 82 giá thị trường cũng đạt mấy nghìn đô la, mà từ vài trăm năm trở lên lại càng đạt đến mức líu lưỡi, mỗi bình di chuyển cũng hơn chục vạn đô la. Mà không bàn tới rượu đỏ này đã mấy năm, chỉ bằng cách mặt trắng nhỏ uống Lafite cũng có thể nhìn ra được gia thế mặt trắng nhỏ không đơn giản. "Ngon không?" "Ngon lắm". Không nghĩ tới mặt trắng nhỏ mặt mũi như được người bao dưỡng này làm cơm Tây lại ngon đến vậy. Trước thấy hắn làm sủi cảo còn tưởng rằng hắn là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước dương xuân nữa chứ. Nhưng món bò bít tết này thật đúng là không tồi, mềm mà không cháy, ngậy mà không ngấy, độ lửa và hương vị đều giữ được cực kỳ tốt, có thể so được với đầu bếp trong nhà hàng cao cấp. "Ăn ngon vậy thì ăn nhiều một chút". Phan Thừa Hi nhìn cô ăn, thỏa mãn nở nụ cười. "Tiểu Bạch, anh học cái này từ ai vậy?". Cô không nén nổi tò mò, trước kia có rất ít hỏi chuyện của hắn. "Tự mình mày mò thôi" "A?" "Trước đây anh đi Mỹ du học, bình thường đều tự làm cơm, sau đó học thì biết" "Té ra còn có chuyện như vậy" "Sao hôm nay lại có hứng thú với anh như vậy? Có phải cảm thấy bạn trai em vừa đẹp trai vừa ưu tú lắm không?" "Ọe..." Cô làm bộ muốn nôn. "Người... Người làm tổn thương trái tim của thiếp..." "Ọe... Đừng có làm bộ dạng này nữa, em vừa mới ăn no xong đấy, nổi hết cả da gà lên rồi này!" Hắn càng cười đến mức sáng lạn, mãi cho đến khi "ăn khô chùi sạch" mới hậu tri hậu giác vì sao đêm đó tâm tình của hắn tốt như vậy, chỉ là đã chậm, thỏ trắng bé nhỏ đã bị sói xám ăn hết. "May I?". Phan Thừa Hi rất lịch sự làm ra tư thế mời mê người, âm nhạc lại chuyển trở thành bài tình ca sắc - xô - phôn kinh điển. "Nhưng mà em đi dép?" Cô hơi khó xử nhìn chân mình. "Không sao, nhón chân cũng được mà?" Hắn cũng đã nói như vậy nên cô cũng không nói gì nữa, thế là hớn hở đưa tay cho hắn. Tay hắn đưa ra ôm chặt lấy eo cô. Bọn họ cùng nhảy điệu Waltz chậm rãi. Điệu Waltz chính là vua trong những điệu vũ, cao quý trang nhã, nhưng bọn họ cũng không nhảy theo bộ pháp chính quy mà chỉ đưa chân theo âm nhạc mà thôi. "Dương Dương...". Hắn tựa đầu lên vai cô, mùi hương sữa tắm trên người cô thật dễ chịu. "Ừ...". Cô cảm giác mình có hơi lâng lâng không chân thực. "Dương Dương...". Hắn chỉ gọi mà không nói lời nào. Sau khi cô đáp lại vài tiếng liền không đáp lại nữa, chỉ là tay đưa ra ôm chặt lấy hắn. "Dương Dương...". Đầu hắn chuyển tới trước cúi xuống nhìn cô, đầu mũi áp vào cô, khoảng cách của hai người rất gần cơ hồ là đan vào nhau, "Anh có thể hôn em không?" "Nói... thừa, anh không phải đã... đang làm... đấy sao?". Trong hơi thở đều tràn ngập mùi hương sồi Lafite, cơ thể dần dần vô lực, tay vòng qua cổ hắn kéo hắn lại gần hơn. Răng môi gắn bó, lưỡi cũng xoắn lại với nhau, động tác của hắn thuần thục mà ôn nhu, từng bước từng bước xâm nhập, kích thích khiến cô thở hổn hển, ban đầu rất nhẹ nhàng nhưng từ từ trở nên mạnh mẽ, dần dần thoát khỏi quỹ tích, đôi tay hạnh kiểm xấu luồn vào áo ngủ cô, vén một góc áo vuốt ve từng tấc da thịt cô, mỗi nơi mà bàn tay ấy lướt qua đều khiến trận địa cô run rẩy. "Tiểu Bạch..." Giọng cô dần mất ổn định, có phần khàn khàn. "Ừ...". Giọng mũi hắn cũng rất nặng, cảm thấy chỉ thân thiết đơn thuần vậy không đủ, môi liền chuyển sang gặm phần cổ non mịn của cô, nhẹ nhàng khiêu khích nơi nhạy cảm của cô khiến cô không tự chủ được mà rên lên. Cơ thể cô mềm mại vô lực, mặc cho tay hắn kéo sườn váy lên, lộ ra phần bắp đùi trắng ngần, sau đó thăm dò chạy lên eo cô, cơ thể nóng quá. Phan Thừa Hi nhấc một chân cô lên vòng lên người, tay trượt từ bắp đùi đi lên tìm tòi, lướt qua tiểu phúc bằng phẳng, đi lên nữa là núi cao, khẽ nắm lấy phần mềm mại đàn hồi của cô. "Ứ...". Một tiếng rên rỉ nho nhỏ thoát ra, không được, bọn họ không thể như vậy, tuy rằng muốn đẩy hắn ra nhưng lại không cách nào di chuyển được hắn. "Dương Dương, cho anh được không?" Cho hắn? Cô cũng biết được ý của hắn, chỗ tư mật bên dưới của cô đang bị dục vọng của hắn va chạm, mà tay hắn trên ngực cô càng ngày càng nóng như lửa khiến toàn thân cô bủn rủn, đầu hoa lên bức thiết cô phải rên lại một tiếng. "Cho anh được không?" Vừa dứt lời, ngón tay của hắn liền trượt vào bên trong bắp đùi cô, ma sát một sâu một cạn, trêu chọc khiến cả người cô căng thẳng, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào nơi nào đó, tiếng rên rỉ như một dòng điện chảy qua, dưới sự cám dỗ của hắn cô gật đầu một cái. Nghe được sự cho phép của cô, Phan Thừa Hi liền lập tức ôm ngang cô đi về phòng ngủ của hắn, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nụ hôn không kịp chờ đợi rơi xuống. Hô hấp dần dồn dập, vén chiếc váy ngắn cũn lên, nụ hôn của hắn đi từ tai xuống xương quai xanh, ngọn núi cao vút rồi tới đồng bằng, sau đó chạy tới chỗ tư mật không người. "Tiểu Bạch...". Cô cảm giác mình như bị một ngọn lửa thiêu đốt, thân thể càng ngày càng nóng khiến cô không nhịn được giãy dụa, lý trí muốn đẩy hắn ra nhưng tay như níu kéo lấy hắn. "Sẽ thoải mái nhanh thôi". Phan Thừa Hi ôn nhu an ủi, tay lại khiêu khích bên trong quần lót, trượt dò xét vào trong, trêu trọc vê nắn phần non mềm lửa nóng bên trong, chậm rãi thâm nhập vào chỗ tư mật của cô, thâm nhập ngày càng sâu hơn. "Ư...". Chưa bao giờ có dòng điện khiến cô tê dại đến vậy, thân thể khẽ giãy dụa, sau đó không nhịn được ưỡn lên, phối hợp với động tác của hắn. Phan Thừa Hi cười hài lòng nhìn biểu hiện của cô, rút tay ra cởi quần lót cô, tay lại dò xét vào bên trong, lần này còn khẽ khuấy động, tay kia lại đặt lên núi đồi, trêu chọc nhũ đầu của cô... "Ư...". Tiếng rên rỉ vang dội khắp phòng ngủ, cả căn phòng đầy cảnh xuân. Lần thứ ba rút tay ra, Phan Thừa Hi cởi sạch quần áo, cả người áp xuống dưới, hai người dán chặt với nhau không để lộ ra chút he hở. "Dương Dương, anh vào nhé". Hôn đôi môi đã chuyển hồng của cô, động tác di động theo đường cong cơ thể cô. “Ừ...". Mặc dù có hơi sợ hãi, nhưng càng nhiều hơn là chờ mong, sau khi ừ một tiếng hai tay liền vuốt ve lưng hắn, kéo hắn sát gần mình hơn. "Cô bé ngoan". Phan Thừa Hi khe khẽ cười, đưa dục vọng của mình đặt ở nơi tư mật của cô, sau đó từ từ đi vào, đẩy khẽ, động tác rất dịu dàng cũng rất chậm chạp, biết cô là lần đầu tiên cho nên không dám thô lỗ, chỉ sợ làm cô đau. "Đau không?" Hôn lên vành tai để phân tán sự chú ý của cô. "Một chút...". Dị vật đi vào khiến cô khó chịu, nhưng cũng không phải rất rõ ràng, không có khoa trương như trong sách, cũng có lẽ là động tác hắn rất dịu dàng đi, nghĩ vậy nên trái tim càng ấm áp. Sau khi tiến vào hết, thân thể hắn lại chậm rãi rút ra, kích thích kỳ lạ như sóng triều theo động tác hắn dâng lên, kích thích đến mức khiến toàn thân hai người như muốn tan ra... Phan Thừa Hi mới đầu là chậm rãi ra vào, tiếp theo là từng bước tăng tốc, kéo theo cao trào của cô cũng dần tăng lên...