"Dương Dương, hôm nay em thật xinh đẹp". Cố Phương Văn đã sớm chờ Dương Dương ở tầng một, vừa gặp được cô liền lùi lại hai bước, làm bộ như đang giám định và thưởng thức cô như một tác phẩm nghệ thuật. "Anh đang chế nhạo em đấy à? Gần đây em không biết đã bị hủy hoại không biết bao lần, công việc thì như con la, mệt mỏi hết mức mà vẫn không thể cho người ta thoả mãn, không thành tích lại còn bị mắng, anh xem, vành mắt cũng thâm đen hết cả lại đây". Cô mắng. "Có sao, vành mắt đen chỗ nào, sao anh lại không thấy cái gì hết thế". Hắn tiếp tục cợt nhả, xem ra hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, thần thái phấn khởi, năm tháng đối với nam nữ quả nhiên là không công bình, con trai hai mươi chỉ là củ khoai, năm tháng trôi qua, củ khoai nhỏ đã thành khoai lang to lớn, mà con gái lúc hai mươi là hoa tươi, nhưng sau đó hoa tươi héo tàn, giá trị con người còn không bằng hoa giả, xem ra "Đàn ông ba mươi như đóa hoa, mà phụ nữ ba mươi lại như đậu nát" những lời này vẫn rất có đạo lý. "Nhìn anh kỹ thế, có phải nghĩ anh rất đẹp trai không?" "Thôi đi". Dương Dương cười mắng hắn, hai người cùng cười ha ha, dường như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra, nhưng thật sự không có chuyện gì sao? Kỳ thực trong lòng mỗi người đều hiểu, chỉ là người hiện đại cũng đã quen mang theo cái mặt nạ trong cuộc sống, anh không mang trái lại bị cho rằng không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế. "Dương Dương, nếu em mệt quá thì đừng làm nữa, anh nuôi em cũng được" "Phương Văn, đừng nói những câu vui đùa như thế này, bằng không em...". Câu sau còn chưa hết, liền thấy được hai người đang đi tới, trong ngực như có một tảng đá đè nặng lên. Phan Thừa Hi và Hác Đình cùng đi tới, hiển nhiên cũng thấy được bọn họ. Trên lý trí nhận thức rất rõ ràng - là chính cô chủ động cự tuyệt hòa hợp với mặt trắng nhỏ, cho nên mặt trắng nhỏ có quyền lựa chọn theo đuổi cô gái khác, lý trí là một chuyện, cảm tình lại là một chuyện khác. Cho nên khi thấy bọn họ đứng chung với nhau, cô vẫn cảm thấy chói mắt, trên mặt tình cảm vẫn không thể tiếp nhận. Con người chính là mâu thuẫn như vậy, đây cũng coi là một mặt ích kỷ của con người, con người mặc kệ lúc nào, kỳ thực đều yêu bản thân mình nhiều hơn một chút. Lý trí vĩnh viễn không có cách nào khống chế tình cảm, tựa như ý thức vĩnh viễn không cách nào khống chế tiềm thức. Cho nên khi Dương Dương thấy một màn này, trái tim vẫn như bị người ta đâm vào, rõ ràng đã nói chỉ một lòng với cô, trừ cô ra ai cũng không cần mà bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một cô gái khác, cái cảm giác này là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Tuy không có suy nghĩ ở cùng với hắn, thế nhưng trong lòng biết có một người quan tâm mình, nguyện ý chờ chính, nhớ tới vẫn cảm thấy thật ấm áp. Nhưng lúc này người kia lại không muốn chờ nữa, cái cảm giác này thật giống như đột nhiên bị người khác đoạt đi cái kẹo mình thích, lòng tràn đầy uất ức, lý trí thì thanh tỉnh, nhưng trong lòng vẫn sẽ đau. Kỳ thực để cô chói mắt chính là người bên cạnh hắn kìa, Dương Dương ở bên trong lòng tự thuyết phục mình, nếu như người kia đổi lại là một cô gái khác hẳn cô cũng sẽ không tức giận và chướng mắt như thế, dù sao cô với cô ta có mối thâm thù đại hận mà, cô cũng không tin mặt trắng nhỏ lại không biết chuyện xảy ra hôm nay, nghĩ vậy thì oán hận với mặt trắng nhỏ cũng nhiều hơn. Dựng sào thấy bóng, nhìn thấy Hác Đình, chuyện xả ra sáng sớm hôm nay lại nổi lên trong đầu, cây đuốc trong lòng lập tức bị đốt lên, thế nhưng nếu sáng sớm có thể chịu, vậy hiện tại cô cũng không có ý định làm lớn chuyện, cho nên không thể làm gì khác hơn là làm bộ không có thấy bọn họ, làm bộ hoàn toàn không quan tâm quay qua nói với Cố Phương Văn: "Em ra ngoài chờ anh, anh đi lấy xe trước đi". Nói rồi liền đi ra ngoài. Cô cần phải tỉnh táo, ầm ĩ cả ngày, chỉ cảm thấy đầu sắp nứt ra rồi, cô không muốn nhìn thấy Hác Đình, nhất là vẻ mặt phách lối khi cô ta đứng cạnh mặt trắng nhỏ. Thế nhưng thế giới này có vài người ngay cả tự mình hiểu lấy cũng thiếu hụt, làm những chuyện thẹn với lòng không những không trốn tránh, mà còn muốn chạy ra chất vấn cô, tiếng giày cao gót truyền lại từ phía sau, Dương Dương liền biết là ai tới, cô thầm thở dài trong lòng. "Có phải cô nói với mọi người là tôi lấy bản báo cáo của cô?" Dương Dương tức giận cười lạnh, tuy rằng đó là sự thực, nhưng cô không ngu xuẩn đến mức đi tuyên truyền, dù sao chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ rõ ràng, cô chỉ sợ bị cắn ngược một cái, thế nhưng không nghĩ tới cô ta không biết là nghe được tin đồn gì hay là có tật giật mình, còn có thể lên mặt tìm cô lý luận! Thế giới này người không biết xấu hổ nhiều lắm, nhưng xấu hổ đến như không có da mặt này là lần đầu tiên nhìn thấy, "Cô có làm hay không, trong lòng mọi người đều biết rõ, không cần tôi đi nói với người khác?" "Cô có chứng cớ gì nói là tôi trộm?". Hác Đình sắc mặt khó coi dồn ép Dương Dương, khí thế có phần muốn gây sự. Làm chuyện xấu còn có mặt mũi chất vấn cô! Dương Dương tức quá, thế giới này quả nhiên là trộm còn kiêu ngạo hơn cả người canh! "Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm" "Cô phải biết dựa vào những lời này của cô là tôi có thể đi tố cáo cô nói xấu tôi!" "Vậy cô đi tố cáo đi, nếu cô có chứng cứ tôi truyền đi mấy lời đó, bằng không kết quả là càng nhiều người biết được chuyện tốt mà cô làm thôi". Dương Dương cũng không cho cô ta chút mặt mũi, lớn tiếng nói. "Nếu cô còn tiếp tục trước mặt mọi người nói xấu làm bại hoại thanh danh của tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo cô trước mặt lãnh đạo!". Hác Đình còn hung ác hơn cả cô, lên tiếng uy hiếp, khuôn mặt cũng vặn vẹo. "Hừ, tôi mới không có nhiều thời gian đi dây dưa với kẻ tiểu nhân như cô, đơn giản là hạ thấp thân phận của tôi". Dương Dương cũng không muốn tiếp tục dối trá với cô ta nữa, trải qua sự tình hôm nay, các cô đừng nói là làm bạn, ngay cả làm đồng nghiệp cũng không được, nếu như vậy không bằng thẳng thắn xé rách da mặt đi. "Cô dám mắng tôi!". Hác Đình hiển nhiên là thật không ngờ Dương Dương dĩ nhiên ở nơi công cộng lên tiếng mắng người, lúc ấy có hơi ngây ngẩn cả người. "Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi". Dương Dương cũng tức giận đến đầu óc mê muội, ngày hôm nay từ sáng sớm đến bây giờ, vì cái sự việc này mà cô đã sắp suy sụp rồi, cô rõ ràng là người bị hại, trái lại bị lãnh đạo mắng không nói, còn phải chịu đựng ánh mắt hả hê của đồng nghiệp, bây giờ người gây ra họa vẫn còn ở đây lên mặt chất vấn cô, thế giới này quả nhiên là điên rồi, bằng không bệnh viện tâm thần cũng sẽ không càng ngày càng nhiều lên như vậy. "Đúng ra tôi cũng thấy cô thật đáng thương, công tác bị tôi đoạt, công trạng không có, đàn ông cũng không cần cô, cho nên tôi cũng có thể hiểu được, cô hận tôi, ghét tôi là phải, tôi trước cũng đã nói, bất kể là công việc hay là người đàn ông này, Hác Đình tôi đều sẽ cướp được vào tay". Hác Đình không giận mà cười, nụ cười có phần hèn mọn nhìn Dương Dương. Dương Dương cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình thật đúng là bị cô ta làm cho bạo tạc, cô ta không phải xem quá nhiều phim truyền hình nên bị chứng vọng tưởng chứ hả! Lúc muốn lên tiếng, lại thấy xe mặt trắng nhỏ và xe Cố Phương Văn trước sau đi ra. Dương Dương nhìn lại, cái con mụ vừa giương nanh múa vuốt với cô, giờ lại trở về là Hác Đình phong tình vạn chủng, đi qua bên cạnh còn giả vờ hữu hảo vỗ vai cô, sau đó thì đi tới xe mặt trắng nhỏ. Người bên cạnh thấy, vỗ vai là tỏ ý hữu hảo, nhưng theo Dương Dương thấy, đó là khiêu khích trắng trợn, cô thật không biết nên cười hay nên tức giận đây. Mặt trắng nhỏ lái qua bên cạnh cô thì Dương Dương cúi đầu nhìn mặt đất, đôi lông mi dài che đi ánh mắt của mình, cô sợ ánh mắt sẽ bán đứng bản thân, khiến cho người ta biết cô vẫn để ý người đàn ông này. Nhiều năm sau, cô mới hiểu được, quan hệ giữa bọn họ vừa bắt đầu đã là tử kết, đã được buộc chặt với đối phương, không thể nào giãy dụa được, cả đời này bọn họ nhất định sẽ vướng mắc với nhau. Lên xe, cơn tức của Dương Dương vẫn không tiêu, gương mặt tức giận phình cả lên. "Làm sao mà tức giận đến như vậy?". Cố Phương Văn thấy mặt cô không đúng, liền ôn nhu dò hỏi. "Không có việc gì, nghĩ đến công việc nên có hơi phiền thôi" "Hẳn là vì cô gái kia hả?" Dương Dương cười trừ, họa là từ ở miệng mà ra, cho dù là người không liên hệ, cô cũng không muốn nói gì nhiều, cũng không phải cô sợ, mà là thật không muốn một người có nhân phẩm như vậy ảnh hưởng đến tâm tình và cuộc sống của mình, huống chi cô lại không có chứng cứ. Cố Phương Văn thức thời không hỏi nữa. Tuy rằng cô có hơi không yên lòng, tiếp tục cả buổi tối, hai người ở chung coi như là vui vẻ, nếu không xảy ra sự kiện kia sau đó. ********** Lúc đó Cố Phương Văn đi rửa tay, vừa vặn điện thoại lại quên cầm đi, Dương Dương vốn không muốn nghe hộ hắn, dù sao cũng là việc riêng, thế nhưng chuông điện thoại lại vang lên hết lần này tới lần khác, cô cho rằng có thể là có chuyện quan trọng, do dự mãi rồi cũng nhận thay hắn. Đầu giây bên kia là của một cô gái, giọng rất lớn. Cố Phương Văn từ toilet trở về liền phát hiện sắc mặt Dương Dương khó coi hơn lúc trước khi mình đi, "Làm sao vậy, không thoải mái sao?" Tay hắn vươn ra muốn sờ trán Dương Dương thì cô né tránh. "Anh vừa có điện thoại, sau đó tôi đã nhận giúp anh". Cô mặt không chút thay đổi nói. Cố Phương Văn cúi đầu nhìn điện thoại, lập tức liền biết chuyện gì xảy ra, "Em biết cả rồi?" Dương Dương cười lạnh, cô phát hiện hôm nay mình rất thích cười lạnh, chỉ là không biết là cười mình ngu muội hay cười thế giới này quá hoang đường. "Cố Phương Văn, anh không phải khinh người quá đáng lắm sao?" Cô hỏi ngược lại. "Dương Dương, em nghe anh giải thích..." "Được, anh nói đi, anh nói xem rõ ràng đã kết hôn rồi mà còn ba lần bốn lượt tới trêu chọc tôi, cầu hôn với tôi, tôi đang suy nghĩ cũng may tôi lúc đó không có đáp ứng anh, nếu tôi đáp ứng rồi, chắc bây giờ tôi đã là một tiểu tam (kẻ thứ ba) mà mình luôn khinh bỉ, một kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân người khác?" "Anh...". Đối mặt với sự phẫn của Dương Dương, Cố Phương Văn như một đứa bé làm sai nhưng lại không có từ nào thốt ra được. "Anh? Anh làm sao? Nói không nên lời nữa à? Anh bảo tôi làm sao chịu nổi, tôi tin anh như thế, anh lại trăm phương ngàn kế muốn đặt tôi vào một vị trí như vậy, vị trí mà mọi người phỉ nhổ ư, anh bảo tôi phải thế nào với anh đây?". Dương Dương vẫn ghét nhất là ba điều: Mặt trắng nhỏ, sầu riêng còn cả kẻ thứ ba. Hai cái trước là vấn đề sở thích, thế nhưng cái sau lại dính đến đạo đức quan. Xã hội này càng phát triển, lại càng dị dạng, phát triển văn minh không theo kịp sự phát triển của vật chất, dẫn đến trong xã hội có rất nhiều người không tôn trọng bản thân, cũng không tôn trọng hôn nhân người khác, không cho rằng làm kẻ thứ ba là một chuyện đáng xấu hổ, bỏ qua điểm mấu chốt của đạo đức không nói, trái lại còn dào dạt đắc ý, thậm chí, lẽ thẳng khí hùng, mượn cớ là vì tình yêu, coi ngoại tình là hợp pháp, dường như còn cao quý hơn cả hôn nhân, thế là dựng lên cái cớ tình yêu, việc cẩu thả cũng có thể nói thành hoạt động quang minh chính đại. Cô vẫn cho rằng muốn trở thành một người có đạo đức, cần giữ vững một ít nguyên tắc, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn tránh cho mình đi lên con đường ấy, thế nhưng cô quản được bản thân, lại không quản được bàn tay quỷ dữ từ bên ngoài duỗi ra với cô, người mà cô đã từng yêu lại muốn cô làm tình nhân của hắn, dùng một hôn nhân giả kéo buộc cô bên cạnh, tạo ra một lá cờ đầy màu sắc mang mục đích lớn lao vĩnh viễn không đổ. Chuyện như vậy nghe được nhiều, thấy cũng nhiều, cũng có phần chết lặng, thế nhưng chuyện như thế lại xảy ra trên người mình, chốc lát mình đã thành nữ nhân vật chính khổ vì tình trong câu chuyện ấy, tất cả lại khác hoàn toàn, tuy rằng hắn không có thực hiện được, thế nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho hắn! "Dương Dương, em nghe anh giải thích đi, anh làm vậy là vì anh rất yêu em, anh chưa từng quên được em, cho nên anh mới nghĩ ra phương pháp như vậy giữ em ở lại bên cạnh anh". Cố Phương Văn chán nản vội vã giải thích. "Yêu?". Cô giận quá thành cười, xem đi, quả nhiên lại là cái danh nghĩa tình yêu, một cái cớ thật hay, thật mang tính vĩ đại đó nha! Lẽ nào mang cái cớ tình yêu liền có thể lừa gạt cô, kéo cô vào cái bẫy của kẻ thứ ba? Cái danh nghĩa tình yêu này có gì khác với tội giết người đâu? "Đúng vậy, em phải tin anh, anh rất yêu em, anh và vợ anh kết hôn không hề có tình yêu, anh lấy cô ấy chỉ bởi cô ấy giúp anh trong sự nghiệp, anh rất cảm kích cô ấy, thế nhưng mặc kệ anh cố gắng thế nào, anh cũng không thể thích cô ấy, anh đã cố thử qua, mãi cho đến khi gặp được bóng dáng em ở quán bar Hồng Ma, anh mới biết rằng thì ra anh chưa từng quên chuyện giữa chúng ta, cho nên..." "Cho nên anh trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi, thiết kế bẫy để tôi đi lên con đường làm tình nhân của anh, để cho tình yêu của anh có kết quả, đúng không?". Rõ là buồn cười! Từ lâu chúng ta đã sai, thế nhưng vẫn còn không ngừng tìm lý do cho mình, cho rằng như vậy sẽ khiến chúng ta cao thượng hơn một chút, thoạt nhìn chuyện lừa mình dối người này không chỉ xảy ra ở cổ đại, hiện đại vẫn có rất nhiều người ngày ngày lặp lại chuyện như thế, thực sự là quá buồn cười lại cũng đáng tiếc. "Dương Dương, em bình tĩnh đi, anh biết em rất tức giận, thế nhưng..." "Biết là tốt rồi, anh có biết ý nghĩ như vậy của anh không chỉ vũ nhục chính anh, anh còn vũ nhục nhân cách của tôi đó, Cố Phương Văn, chúng ta dừng ở đây, từ nay về sau, ngay cả bạn chúng ta cũng không phải nữa!" Nói xong, Dương Dương cầm túi lên đi ra ngoài. Dương Dương tức giận đến mức ngực phập phồng, tên này quá hèn hạ rồi, không chỉ lợi dụng tình cảm của một cô gái, bây giờ còn muốn lợi dụng tình cảm lúc trước cô dành cho hắn để đạt được mục đích, cô thực sự là đã nhìn lầm hắn! Ngẫm lại chuyện đã xảy ra hôm nay, Dương Dương thấy thật buồn cười, kẻ trộm đi chất vấn cô, sau đó lại phát hiện bạch mã vương tử hóa ra ngay cả hắc mã cũng không bằng, mà chỉ là một con ngựa đực! Nếu không phải thế giới này điên rồi, thì đó chính là cô có chuyện, bằng không làm sao lại xảy ra nhiều chuyện buồn cười như vậy trên người cô chứ? "Dương Dương, em đừng đi". Cố Phương Văn rất nhanh liền đuổi theo, kéo cánh tay Dương Dương không cho cô đi. "Lưu manh, buông tay!". Cô cự tuyệt không nể tình dùng túi xách đập hắn, "Anh còn muốn thế nào, không biến tôi thành tình nhân được nên không cam lòng sao? " "Không phải như vậy, Dương Dương, anh biết em rất hận anh, thế nhưng anh..." "Nhưng thì thế nào?". Dương Dương liền mỉa mai lời kịch của hắn, ý định không cho hắn giải thích, cô thực sự không muốn nghe cái lý do tự cho là đúng đấy của hắn, "Anh muốn nói cho tôi biết là vì yêu tôi nên mới làm như vậy hả?" Cố Phương Văn gật đầu, hoàn toàn không còn thần thái như trước. "A, Cố Phương Văn, anh phải biết rằng chúng ta đều đã trưởng thành, chúng ta phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình, mà không nên cứ như một đứa bé, muốn làm cái gì thì làm cái đó, yêu? Yêu thì thế nào? Nếu như đây là tình yêu của anh, cũng không tránh khỏi quá đê tiện đi? Anh đã lựa chọn hôn nhân như vậy, thì anh phải trung thực với nó, cho dù anh không thương cô gái ấy, nhưng anh cũng phải trung thực với cô ấy, anh có thể thẳng thắn nói với cô ấy, nhưng anh như vậy lại là tổn thương cô ấy, sau đó là tổn thương tôi" "Xin lỗi" "Anh có lỗi đâu chỉ với một mình tôi, anh không chỉ có lỗi với vợ anh, anh còn có lỗi với tình cảm giữa chúng ta, Cố Phương Văn, nếu như có thể chọn lại, tôi tình nguyện chọn chưa từng gặp lại anh, thời gian trước kia anh thực sự khiến tôi rất vui vẻ, tôi rất quý trọng tình cảm thanh xuân ấy, tuy rằng ngây ngô, nhưng cũng thật đơn thuần, thế nhưng anh lại tự tay hủy diệt nó, ngay cả một chút hồi ức tốt đẹp cũng bị hủy diệt hết rồi. Buông tay đi, tôi thực sự không muốn gặp lại anh nữa, cũng không muốn có bất kỳ vướng mắc gì với anh cả" Giọng cô nghe thật uể oải, đôi lông mày nhíu chặt lại khiến trái tim hắn thắt lại, muốn giơ tay lên vuốt lại chậm chạp không dám động, bởi vì hắn đã không có tư cách này, cô ấy nói đúng, đích thân hắn đã hủy diệt tình cảm tốt đẹp ấy, cuối cùng, hắn chán nản thả tay cô ra. Dương Dương ngay cả liếc hắn cũng cảm thấy vũ nhục mắt mình, không quay đầu lại bỏ đi, thế nhưng mới đi vài bước, Cố Phương Văn liền gọi cô lại. Cô theo quán tính dừng lại nhưng không quay đầu. "Dương Dương, anh xin lỗi, anh xin lỗi em, còn cả lần trước, kỳ thực chúng ta... Chúng ta chưa từng làm chuyện gì hết" Nghe nói như thế, cô rốt cuộc xoay người lại. "Chúng ta chưa từng làm, vậy tại sao trên cổ của tôi có..." Những dấu hôn này. "Anh cố ý làm như vậy, anh một lòng muốn em quay về bên anh, đêm đó, đích thực là anh cởi...quần áo của em, nhưng mà lúc anh muốn vào thì em lại nôn ra khắp người anh, cho nên... Sau đó thì không còn hứng thú nữa". Cố Phương Văn cúi đầu nói ra những lời này, có thể ở trong lòng hắn cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào mà nhìn cô nữa, mãi đến khi một bóng người xuất hiện ở trước mắt, hắn mới ngẩng đầu lên, thế nhưng vừa ngẩng lên, một cái tát liền rơi xuống, trên mặt lập tức hiện lên một bàn tay màu đỏ. "Cố Phương Văn, giữa hai chúng ta từ giờ rõ ràng, tôi mong sau này sẽ không gặp lại anh nữa". Lúc này đây Dương Dương không có quay đầu lại nữa. Những kiến trúc mọc lên san sát như những hàng cây cao lớn bằng xi măng cốt thép, đèn nê ông rọi vào gương mặt Cố Phương Văn trông thật tái nhợt và chán chường, không để ý tới ánh mắt kỳ quái của người đi đường, Cố Phương Văn vẫn yên lặng đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng đi xa của cô, mãi cho đến khi bóng lưng cô đơn ấy biến mất trong tầm mắt của mình.