Khắp trường lan truyền một tin tức, một bức áp-phích lớn dán trên bảng thông báo, dùng màu nước viết vài chữ cực to trên giấy “Tiết lộ tin tức độc nhất vô nhị của Thanh Thủy Ngự Thần”, góc dưới bên phải viết mấy chữ vô cùng nổi bật “Câu lạc bộ truyền thông”, to đến mức người đứng xa 20 mét cũng thấy rõ.
Phía trước bảng thông báo, ba chiếc bàn học được ghép lại tạo thành một quầy bán hàng tạm thời, một nghìn cuốn tập san từ sáng đến một giờ chiều mà chỉ còn lại khoảng 100 cuốn, chờ tiếp còn có người bỏ tiền ra mua.
“Chủ tịch, thật không ngờ Thanh Thủy Ngự Thần đã “có chủ” rồi, mà vẫn bán chạy như vậy.” Khang Mỹ Lệ đếm một xấp tiền nói.
“Bình thường.” Dạo này, trai đẹp khó cầu, cho dù biết sẽ chết, chỉ cần không bị một tờ giấy trói chặt, nghĩa là mọi người vẫn còn có cơ hội. Lăng Hảo Hảo như mọi ngày uống sữa tươi của phòng ăn A, không quên thuận tay đẩy Vũ Chiến đang ngủ như chết bên cạnh, “Này, họ Vũ, dậy đi!”
“. . . . . .” Đáp lại cô là tư thế ngủ bất động như núi của người nào đó.
“Dậy đi!” Đã nói rõ ràng là ba người phụ trách bán tập san, không lí nào lại chỉ có cô và Mỹ Lệ bán, anh ta lại ngủ ngon như vậy. Lăng Hảo Hảo dùng sức đẩy Vũ Chiến, gọi bên tai anh ta.
Không có phản ứng, mặc kệ cô có kéo đẩy kêu to thế nào, nguyên tắc của người họ Vũ vẫn trước sau như một, vững vàng ngồi trên ghế ngủ.
Có nhầm hay không vậy, tại sao ngồi trên ghế cũng có thể ngủ như chết thế này! Cô nổi giận, đánh một quyền lên đầu anh ta cho hả giận. Anh ta -- chắc chắc kiếp trước là heo đực đầu thai.
“Chủ tịch, không cần gọi Vũ Chiến.” Khang Mỹ Lệ đếm xong cất tiền vào trong hộp sắt nhỏ, rảnh rỗi nói, “Cậu gọi cũng bằng không, trừ phi anh ta tự tỉnh, nếu không, cậu chỉ có thể chờ động đất tới gọi anh ta tỉnh thôi.” Nói cách khác, không cần lãng phí nước bọt đi gọi một người ngủ như heo chết tỉnh làm gì.
Dù sao cô đã sớm cam chịu số phận rồi, ở câu lạc bộ truyền thông, chơi trò đoán số, đoán thua sẽ phải trốn học ra bán tập san, số cô hôm nay nhất định phải vất vả. Vũ Chiến ngủ rồi, không làm gì hết, chủ tịch tỉnh, nhưng cô ấy cũng không làm gì mấy, đến mua sữa ở phòng ăn cũng là cô đi. Mà việc duy nhất hôm nay cô ấy làm là dán poster, cộng thêm thu tiền của 2 cuốn tập san.
“Mỹ Lệ, hôm nay kiếm được bao nhiêu?” Lăng Hảo Hảo từ bỏ ý định đánh thức người nào đó, chuyển sang đề tài tiền bạc.
“Cũng không tệ lắm, được hơn chín vạn.”
Oa, hơn chín vạn, đúng là trường học quý tộc, quả nhiên rất dễ kiếm tiền.
“Tôi đợi lát nữa gọi mọi người đi PUBHAPPY chơi.” Lăng Hảo Hảo đề nghị. Hơn chín vạn, hội phí của câu lạc bộ truyền thông trong thời gian ngắn không phải lo rồi.
Khang Mỹ Lệ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, trong lúc rảnh rỗi thuận tay rút một cuốn tập san ra.
“Chủ tịch, không ngờ, cậu vẽ không tồi.” Cô nhìn bìa khen ngợi. Cùng chủ tịch chịu trách nhiệm thiết kế quảng cáo (nghĩa là quảng cáo bằng thị giác), vẽ như họa sĩ phác thảo, đã là chuyện từ 800 năm trước, nếu để cô vẽ, 89% sẽ vẽ thành tứ bất tượng (*).
(*) Tứ bất tượng: không đâu vào đâu; không có đặc tính rõ ràng; mèo chẳng giống mèo, cáo chẳng ra cáo; không ra ngô khoai gì cả
“Cảm ơn.” Cô hoàn toàn xứng đáng được khen ngợi, cũng rút một cuốn tập san ra xem kĩ. Bìa tập san là tranh vẽ chân dung Thanh Thủy Ngự Thần mà cô vẽ đẹp nhất, cô lấy nó để hoàn thành tập san.
Một phần tư mặt bên, vừa có thể thể hiện sống mũi cao thẳng, lại có thể diễn tả mắt phượng quyến rũ và môi trái tim mỏng gợi cảm. “Thật sự rất đẹp.” Lăng Hảo Hảo uống một ngụm sữa, tự nhủ nói.
“Đúng vậy.” Khang Mỹ Lệ tiếp lời nói, “Thật sự rất đẹp, có thể thấy được cậu thật sự rất yêu anh ấy.” Cô có thể thấy những tình cảm mà người họa sĩ đã vẽ ra. Chủ tịch vốn nói thích Thanh Thủy Ngự Thần, cô còn không tin, bây giờ thật sự tin rồi. Một bức tranh có thể thể hiện tình cảm chân thực của một người, ở bên trong bức tranh, ẩn chứa tình cảm sâu đậm.
“Cậu bảo gì?” Một ngụm sữa tươi bị nghẹn ở cổ.
“Bức tranh này rất đẹp.” Khang Mỹ Lệ ngạc nhiên nhìn Lăng Hảo Hảo bị nghẹn sữa tươi. Cô nói vậy có gì khiến cô ấy giật mình sao? Không có mà.
“Không đúng, sau câu đó.”
“Sau đó? Có thể thấy được cậu thật sự rất yêu anh ấy?”
OK! Chính là câu này, “Cậu nhìn chỗ nào mà bảo tôi yêu anh ấy hả?” Cô ngoáy tai hỏi.
“Chỗ nào cũng thấy, cậu vẽ nhân vật, xử lí bối cảnh trở nên mơ hồ, còn có...” Khang Mỹ lệ chỉ vào bức tranh nói. Dù gì cũng đã học vẽ vài năm, những thứ này cô đều thấy được.
Cô yêu anh sao? Nên lúc vẽ anh đã vô tình thể hiện ra?
“Mỹ Lệ, cậu thật sự cảm thấy tôi yêu anh ấy sao?”
“Chẳng nhẽ cậu không phát hiện ra sao?” Nếu không phải yêu, lúc vẽ sao có thể có nhiều tình cảm như vậy.
Yêu sao? Cô biết mình thích anh. Từ khi nào, thích đã chuyển thành càng ngày càng yêu anh rồi? Từ hai chữ biến thành một chữ(*). Trong lúc vô tình, khi anh nói yêu cô, lúc họ hứa hẹn là thuộc về nhau, lúc anh đeo cho cô đá huyết ngọc của anh... Cô đã giao cả trái tim mình cho anh.
(*) 喜欢 nghĩa là thích, 爱 nghĩa là yêu. “Từ hai chữ biến thành một chữ” nghĩa là từ thích sang yêu.
Đưa tay chạm vào đá huyết ngọc, miệng vết thương đã sớm lành lại, nhưng cảm giác đau đớn kia vẫn còn mới. Anh khiến cô đau, giống như anh, mạnh mẽ lại không quan tâm mọi thứ. Anh có thể không quan tâm đến người, sự vật, sự việc khác, chỉ làm chuyện anh muốn làm. Có lẽ yêu anh sẽ khiến mình bị tổn thương, nhưng -- nếu không thật sự yêu anh, sao cô lại để anh đeo dấu ấn của anh lên người cô...
“Chủ tịch, cậu làm sao thế?” Khang Mỹ Lệ vẫy vẫy tay trước mặt Lăng Hảo Hảo đang ngẩn ra tự vuốt vành tai của mình. Lời của cô rất khó hiểu sao? Hay do chủ tịch luôn ghét dùng não nên mới suy nghĩ lâu như vậy.
“Không có gì.” Lấy lại tinh thần, Lăng Hảo Hảo thở dài một hơi, bỗng nhiên nói, “Chẳng qua là đột nhiên đã nghĩ thông suốt một chuyện.”
“Một chuyện? Chuyện gì?”
“Tôi nghĩ tôi thật sự yêu Thanh Thủy Ngự Thần rồi.” Nghĩ thông suốt, nên mọi thứ đều trở nên đơn giản.
Màu đỏ của đá huyết ngọc dưới ánh mặt trời thoạt nhìn thật chói mắt. . . . . .
※ ※ ※
Ban đêm PUB thật náo nhiệt, thật sống động, vừa thoải mái vừa sôi nổi.
REDPUB nằm trong một góc trên đoạn đường ở khu trung tâm thành phố, nhạc rock’n roll tràn ngập toàn bộ bên trong, phong cách cá tính mạnh mẽ khiến cho mỗi đêm đều có rất nhiều người trẻ tuổi đến.
“Cạn ly!” Một hộp sữa in hình bò sữa Hà Lan giơ lên cao, Lăng Hảo Hảo một tay chống nạnh, một chân để trên ghế, hô to một tiếng, tiếc rằng không có ai hưởng ứng.
“Này, chủ tịch, cậu đang cầm hộp sữa đó, sao cạn ly được?”
“Đúng vậy, chạm vào không có tiếng, không có sức lực gì hết!”
Thành viên câu lạc bộ truyền thông ở một bên vừa chơi đoán số, uống bia, vừa nói lí do không hưởng ứng.
Hứ! Cạn ly còn lắm yêu cầu vậy! “Thì cho sữa tươi vào cốc bia là được thôi.”
“Này, người phụ nữ kia! Sao cậu không uống bia luôn đi?” Giang Nội Xương thấy thế phát biểu, đồng thời khinh thường nhìn qua sữa tươi trong tay Lăng Hảo Hảo. Đều lớn rồi, vẫn còn uống đồ trẻ con, nếu không ở chung với cô hai năm, đánh chết anh cũng không tin, người nổi tiếng có phong cách hành sự giống đàn ông trong Đại học G này lại thích uống sữa tươi đến mức chẳng bao giờ để ý đến những đồ uống khác.
“Uống bia, miễn đi.” Lăng Hảo Hảo không hề nghĩ ngợi liền từ chối. Lần trước ở nhà Ngự Thần uống ly rượu có nồng độ cực cao kia, về nhà liền sốt 3 ngày, đến bây giờ cô cũng không đụng vào rượu bia. Bảo nhân viên phục vụ lấy một cốc bia, Lăng Hảo Hảo đổ sữa vào cốc.
“Nào, cạn ly!” Cô không ngừng cố gắng, lặp lại động tác vừa rồi.
“A. . . . .” Âm thanh lười biếng kèm theo động tác lười biếng, một đám nam nữ lười như sâu cuối cùng cũng nhấc mông, đứng dậy, giơ ly rượu của mình ra.
Cạch!
Sau một tiếng chạm cốc, một đám người dùng tốc độ nhanh nhất trở lại chỗ ngồi, để chân của mình được nghỉ ngơi nhiều nhất. Lăng Hảo Hảo trợn mắt há mồm dùng toàn tâm đi ăn cùng thành viên. Phồng hai má trở lại chỗ ngồi, cô biết, đám người này trừ ăn thì chỉ có ngủ, nếu không phải hôm nay được ăn miễn phí, chỉ sợ là sẽ không ai đến đây.
“Tuyên Tuyên, chơi oẳn tù tì đi!” Lăng Hảo Hảo nói với Quý Tuyên Tuyên ngồi gần cô nhất.
“Ưmh.” Quý Tuyên Tuyên đang cố gắng lấy đồ ăn gật đầu một cái.
“Nhưng, chủ tịch, cậu để tôi ăn xong thức ăn trên bàn đã!” Nếu như không ăn, chờ người khác ăn xong, cô sẽ đau lòng.
___________________