Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim

Chương 18: Chương 18: Kết Thúc Để Bắt Đầu




“Thuở xa xưa khi trái đất còn ngập chìm trong đêm tối hoang sơ, những bông hoa ủ rũ nép bên nhau để tìm hơi ấm. Không gian luôn chìm trong một màn đêm u tối, vắng lặng không một tiếng chim ca.

Ngày lại ngày trôi qua trong buồn bã. Các loài hoa chỉ biết chờ và hát những bài ca buồn bã, hi vọng sẽ có một điều kỳ diệu xảy ra giải thoát chúng khỏi những ngày dài u tối...

Trong khi những giọt nước mắt vương trên cánh hoa giá lạnh, chợt các loài hoa cảm nhận được một luồng hơi ấm lan tỏa và cả không gian bỗng nhiên bừng sáng. Điều kỳ diệu mang tên Mặt trời đã đến đem theo những tia nắng ấm áp, những làn gió nhẹ xua tan màn đêm tăm tối... Một thời kỳ tươi sáng mở ra cho trái đất. Một thời kỳ đầy sức sống và thanh bình...

Trong muôn nghìn bông hoa rực rỡ, có một bông hoa tên là Hướng dương. Hoa Hướng dương cũng mang trong tim một tình yêu cháy bỏng với Mặt trời. Hoa quyết định nhuộm vàng mình, cũng như luôn vươn cao mình hướng về mặt trời mặc cho những lời đường mật của ong bướm, lời thì thầm của làn gió và sự dịu dàng của mây...

Mặt trời vô tình không hiểu được tình cảm của hoa hướng dương, vẫn vô tư dạo chơi trên trời cao và tỏa ánh nắng sưởi ấm cho muôn loài. Hoa Hướng dương buồn lắm, sau bao ngày đau đớn trong tuyệt vọng, hoa quyết định sẽ bứt mình khỏi mặt đất bay đến gần mặt trời để nói cho mặt trời biết tình cảm của mình...

Dù rất đau đớn, hoa vẫn cố vươn mình lên. Tự nhủ vẫn còn nặng lắm hoa bèn bứt những chiếc lá ra khỏi mình... Hoa Hướng dương lả đi nhưng bỗng hoa cảm thấy mình đang bay lên, bay đến với mặt trời. Trong những phút giây cuối cùng hoa Hướng dương vẫn luôn nghĩ đến mặt trời với nụ cười trên môi.

Thời gian như ngừng lại, gió cất tiếng khóc than, muôn hoa thổn thức cho sự hi sinh vô điều kiện vì tình yêu của hoa Hướng dương...

Câu chuyện về hoa hướng dương khép lại ... 1 câu chuyện buồn,có lẽ .Nhưng những niềm hy vọng thì ko bao giờ chấm dứt... Loài hoa luôn hướng về phía mặt trời, luôn tràn ngập tình yêu thiết tha với bao nhiêu mong đợi và khát vọng,dù đau khổ,những niềm tin vẫn không bao giờ tắt! Nếu ai yêu loài hoa này...cố gắng vươn lên như hướng dương,và những ai chưa yêu...nghe tên gọi của loài hoa ấy,cũng hãy hướng về phía mặt trời..”

Lần đầu khi nghe câu chuyện ấy, Dương đã khóc, lần thứ hai nghe lại, Dương vẫn khóc. Gió khẽ thổi qua, cánh đồng hướng dương rực rỡ, từng bông hoa đều giống như một mặt trời nhỏ, không ngừng tỏa sáng, không ngừng lung linh. Dương lặng người khi nhớ lại rằng, chỉ mới 2h đồng hồ trước đây, nó vẫn còn ở bên cạnh Nam, vẫn còn nghẹn ngào trong vòng tay Nam, ở tại Paris xa xôi.

Nam buông nó ra, cậu nhìn như xoáy sâu vào đôi mắt nó, giọng cậu cất lên trầm thấp

- Ai rồi cũng sẽ tìm được một mặt trời cho riêng mình Dương à.

Nói đoạn, cậu tiến lại nhặt lên chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới nền, đeo vào tay Emily, Nam nắm chặt tay cô kéo đến trước mặt nó

- Với tớ, cô ấy bây giờ quan trọng hơn hết thảy mọi điệu. Tớ xin lỗi vì phải nói điều này, Ánh Dương, cậu cũng là mặt trời, thế nhưng không có nghĩa cậu không thể tìm được một "mặt trời của chính mình", tớ chúc cậu sớm được hạnh phúc.

Dương lặng người nhìn hắn, chóp mũi cay xè nhưng nước mắt vẫn ngoan cố không chịu rơi, nó khẽ nhếch môi, nụ cười gượng gạo đến nỗi chính nó còn muốn cho mình vài cái bạt tai

- Không Nam, nếu phải nói đến xin lỗi thì tớ mới là người có lỗi trong chuyện này, rất xin lỗi cậu.

Dương đáp lời Nam, rồi nó quay sang cúi đầu nói xin lỗi mọi người bằng tiếng Pháp. Dương bình thản rời khỏi lễ đính hôn, vừa ra ngoài đường, nó bỏ chạy điên cuồng, lên chuyến máy bay sớm nhất về Việt Nam rồi cứ thế lao thẳng ra nơi này- cánh đồng hoa hướng dương.

Dương bình tĩnh ngồi trên bờ cỏ,đưa tay với lấy một bông hoa hướng dương trước mặt, cười mà như mếu

- chúc cậu hạnh phúc.

- Tên khốn đó đâu xứng đáng có được hạnh phúc.

Dương theo phản xạ quay nhìn người vừa mới đột ngột xuất hiện, kinh ngạc đến không nói lên lời. Trong khi người con trai này lại rất vô tư cúi đầu, nâng cằm nó lên, cười tinh nghịch

- Tớ đẹp trai quá hả?

- Nam...nam...

- No, no..

Người con trai khẽ khàng phủ nhận, cậu ngồi xuống cạnh nó, rút từ từ quần ra chứng minh thư của mình, trên đó ghi rất rõ ràng ba chữ " Đình An Khiêm"

- Khiêm?

- Phải, tớ là Khiêm, không phải Nam.

- Đừng đùa như vậy, không vui đâu.

Khoan nói đến việc vì sao Nam lại xuất hiện ở đây và vào lúc này, riêng chỉ việc hắn cứ trêu đùa kiểu này đã khiến Dương bực mình. Nó đứng phắt dậy, còn toan bỏ đi, người con trai vội vàng cầm tay nó kéo lại

- Tớ là Khiêm thật mà, sao cậu không chịu tin vậy

Chat!

Má trái ngay lập tức in đủ 5 ngón tay đỏ ứng, Dương hai mắt tóe lửa nhìn hắn trừng trừng

- Cậu điên rồi phải không? Không phải đã nói rõ ràng ở Paris rồi sao, cậu cưới còn tôi trở về, chuyện giữa chúng ta kết thúc rồi cơ mà. Cậu có biết tôi phải cố gắng thế nào mới không khóc lóc và van xin cậu như một đứa thảm bại không? Có biết tôi cố gắng thế nào mới cười nổi một cái giả tạo và nói với cậu lời xin lỗi không? Tôi có lỗi gì? Có lỗi khi đã quá yêu cậu chăng? Nói cho tôi biết đi.

Dương tức giận vung tay đánh mạnh vào người hắn, người con trai trên mặt đều là bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt cậu rõ ràng lộ rõ đau thương, cậu mạnh mẽ kéo nó vào lòng.

- Xin lỗi, rất xin lỗi, Dương khoan hãy kích động, nghe tớ nói hết được không?

Bờ vai gầy run lên không ngừng, lòng cậu cũng như đang run rẩy cùng nó.

Có những chuyện, Dương không hề biết. Vương Hạo Nam và Đình An Khiêm đích thực là hai người khác nhau, họ hoàn toàn không có một chút máu mủ ruột thịt nào, hoàn toàn xa lạ. Nhưng là, dung mạo lại giống đến kinh ngạc, nếu nói không phải là anh em sinh đôi, có ma mới tin điều này. Đâu có lí nào hai người xa lạ lại có thể giống nhau tới mức đó. Nam gặp Khiêm vào một buổi hội thảo nghệ thuật ở Paris, lúc ấy hai cậu ấm này thực sự đã gây ra một trận náo loạn đúng nghĩa. Hai nhà Vương- Đình cũng phải rất lâu mới chấp nhận được cú sốc là trên đời lại có người giống con cháu họ đến vậy. Tra xét, tìm kiếm, rồi còn thử ADN các kiểu, kết quả vẫn như cũ: không có liên quan gì giữa hai người.

Ban đầu việc này thật khó chấp nhận đối với Nam, và cũng đối với cả Khiêm, lâu dần, họ lại cảm thấy đây không hẳn đã là một điều xấu. Cứ thế, họ thay thế cuộc sống của nhau, giúp nhau giải quyết những vấn đề mà bản thân người kia không làm được. Cho tới khi gặp Dương...

- Vậy...có...nghĩa...

Dương mở to hai mắt nhìn Khiêm, cậu chỉ hơi mỉm cười

- Ừ, bên cạnh Dương có lúc là Nam, nhưng có lúc lại là tớ.

- Ví dụ như...

- Lần đầu dẫn Dương đến đây là tôi, thăm Dương ở bệnh viện cũng là tôi, và...

Khiêm chưa nói hết đã thấy người bên cạnh gần như sắp bốc hỏa đến nơi, hai má đỏ tưng bừng, Dương nhìn Khiêm hét lên

- Đình An Khiêm, cậu...

Nửa câu cuối là thôi không nói nữa, Dương té xỉu trên đất. Khiêm tròn mắt nhìn nó, giờ mới biết nếu tức giận quá độ thì cũng có thể ngất xỉu. Cuối cùng vẫn là vòng tay ôm Dương trở về xe của mình. Sau lưng Khiêm, nắng chiều dần tắt hẳn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.