Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim

Chương 7: Chương 7: Sự Thật




Nam buông tay, bất lực ngả người vào thành sô pha, hắn theo lời kể của bà nhắm mắt hồi tưởng, cố gắng chắp vá những mảnh kí ức vỡ vụn.

Hắn thấy một cậu bé chỉ tầm 9-10 tuổi nằm trên giường bệnh, cả hai chân được quấn kín bởi lớp băng dày trắng toát, bên cạnh giường, cô bé gái cũng trạc tuổi như cậu đang nở nụ cười tươi tắn, bàn tay khéo léo gọt vỏ táo thành vòng tròn, xong xuôi còn mãn nguyện giơ ra thành quả cho bé trai xem. Hai đứa nhỏ cười nói với nhau rất vui vẻ, chúng cùng nhau đọc sách, xem phim, cùng nhau chơi đùa.

Hắn thấy vào mỗi buổi sáng đẹp trời, bé gái sẽ đẩy bé trai đang ngồi trên xe lăn ra khuôn viên bệnh viện, rồi cố gắng dìu bé trai bước đi từng bước nhỏ.

Hắn thấy ngày bé trai hoàn toàn bình phục, cậu đã dẫn bé gái ra chiếc xích đu quen thuộc phía sau bệnh viện, vòng tay đeo lên cổ bé gái sợi dây chuyền có lồng một vòng tròn nhỏ gần giống như chiếc nhẫn, giọng cậu rất dịu dàng, nụ cười cũng rất dịu dàng:

-Đeo sợi dây này vào rồi thì cũng có nghĩa cậu là người của tớ, vĩnh viễn cũng không được rời xa tớ.

Bé gái tròn xoe mắt nhìn cậu, vẻ mặt đầy kinh ngạc:

-Cậu học cái này ở đâu vậy?

Bé trai có chút xấu hổ đưa tay gãi gãi đầu, cười ngây thơ:

-Ở trên tivi đó.

Hắn còn thấy vào đêm cuối cùng ở bệnh viện, đêm đó trời mưa rất lớn, bé trai bị một đám người lạ mặt đưa đi, họ đưa cậu vào một con ngõ nhỏ, rất tối, rất lạnh. Khi cậu ra sức chống cự thì bị một người đàn ông cao lớn xô một cái thật mạnh. Cậu bé bị ngã, đầu đập mạnh xuống đất, đau đến choáng váng. Cậu thấy lưỡi dao sắc lém hướng về phía mình nhưng là bất ngờ dừng lại ở đâu đó giữa không trung.

Đúng rồi! Hình như là một cô nhóc, cô ấy là người đã đỡ cho cậu nhát dao sắc lạnh kia. Bây giờ cậu mệt mỏi quá, đầu lại đau muốn nứt ra, chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật say. Trong tia chớp sáng loáng, vật lấp lánh đang treo trước cổ cô bé trước mặt cậu lóe lên, tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa mà ám ảnh, cứ như vậy theo cậu vào giấc ngủ.

Bé trai kia thế nhưng lại chính là Vương Hạo Nam hắn. Hắn đang thấy chính mình, thấy phần kí ức mà mình đã lãng quên.

-Tại sao không để cô ấy ở lại cạnh con.

Nam mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà sa hoa, có chút cay đắng mở lời.

-Sau khi chữa trị cho con, bác sĩ đã nói con do bị chấn thương ở đầu mà mất đi một phần kí ức, ba mẹ cũng đoán con đã quên mất con bé kia.

-Tại sao không để cô ấy ở lại.

Giọng nói hắn lần nữa vang lên, rất lạnh lẽo, rất đơn độc.

-Bà nội con bé đột ngột qua đời ngay vào sáng hôm sau, con bé đang bị thương rất nặng đã vội vã xuất viện, nghe nói một mình lo xong hậu sự cho bà rồi cũng biến mất không dấu vết.

-Nói dối! Quyền lực của C.K lớn như vậy, có lí nào tìm một con nhóc 10 tuổi cũng không có khả năng.

-Nam, việc khác thì mẹ không dám nói nhưng đây đúng là sự thật. Huống hồ đó chỉ là con nhóc con quen 3 tháng tại bệnh viện. Bà nội con bé nhập viện đúng lúc con gặp phải tai nạn xe cộ, có chăng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không nên bận tâm quá nhiều.

-Mẹ im đi!

Hắn có chút phiền muộn đưa tay bấm huyệt thái dương. Chiếc vòng kia xuất hiện ở nhà Dương, không nằm ngoài khả năng nó chính là cô bé năm ấy.

Nghĩ tới đây, Nam bất ngờ đứng dậy lao thẳng ra ngoài, hoàn toàn bỏ ngoài tai những tiếng gọi với theo của bà Sang.

Đứng dưới cổng chung cư thật lâu, ánh mắt hắn yên tĩnh hướng về một nơi duy nhất, căn phòng của Dương, cũng chính là căn phòng cuối cùng còn sáng đèn. Mặt trời vậy mà lại có thói quen sống về đêm. Không biết nó đang làm gì. Ăn đêm chẳng hạn? Nổi hứng lên ngồi uống rượu một mình hay vẫn vì chuyện hồi sáng mà gục đầu khóc lóc đây.

Đèn vụt tắt, Nam vẫn kiên nhẫn nhìn chăm chú một hồi mới xoay người rời đi, bóng dáng hắn dần chìm vào màn đêm tĩnh lặng.

***

-Này!

-Gì đây?

Nam nhận lấy chiếc hộp nhỏ xíu trên tay nó, có chút bất mãn, tặng quà người ta gì mà bé tí tẹo thế này, keo kiệt nó vừa vừa thôi chứ.

Ồ! Chính là chiếc vòng thánh giá mà nó đã trắng trợn cướp mất vào một ngày đẹp giời nào đó đây mà.

Hắn có vẻ thích thú khi mở hộp quà ra, phía đối diện, sắc mặt Dương đã chuyển hồng, giọng nói lí nhí:

-Chuyện hôm qua...rất cảm ơn cậu.

Im lặng...

-Cái này tôi tặng lại cho cậu đấy, tại thấy cậu cũng có vẻ rất yêu thích nó

Im lặng...

-Tôi chưa đeo lần nào đâu.

Im lặng...

-Không tin thì cậu cứ xem lại đi, vẫn còn nguyên tem ở bên dưới kia kìa.

Vẫn im lặng...Dương có chút khó hiểu ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt phóng đại của Nam đập thẳng vào tầm mắt. Oa! Đẹp trai quá! Nó ngơ ngẩn nhìn hắn. Bất ngờ...

Xoẹt! Tiếng vải bị xé rách, Dương bừng tỉnh, cánh tay trái có chút mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì...

Ống tay áo sơ mi của nó không biết làm thế nào mà nằm gọn trong tay Nam, ( Anh ý xé áo chị rồi kìa, là xé áo, xé áo đó >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.