Mặt Trời Mọc Trong Bóng Hoàng Hôn

Chương 14: Chương 14: Cuộc Đua Cuối






Nếu như con người ta có thể lý trí hơn một chút. Nếu như con người ta có thể dũng cảm hơn một chút. Và… nếu như con người ta bình tĩnh hơn một chút. Có lẽ, sẽ không bao giờ có đau thương.

Hắn nhìn tôi, ánh mắt đỏ ngầu đầy căm tức.

“Anh không còn thú vị nữa. Hừ…” – Nói rồi hắn chạy biến đi.

Ông ta chạy rất nhanh, rất nhanh, tựa như một chiếc tên bắn vậy. Tôi định bắn thêm phát súng nữa, nhưng lại nghe tiếng thầy tôi đằng xa vọng lại:

“Đừng…”

Tôi hoảng hốt nhìn bàn tay mình, lại có cảm giác như một quả lựu đạn đang nổ tung trong đầu. Cái cảm giác ấy khiến tôi vô cùng đau đớn, khổ sở. Tôi nhìn hắn đang khuất dần, xoay người lại thấy bóng hình mọi người nhìn tôi đầy kinh hãi, lòng dâng lên cảm giác bất lực vô hình. Đúng vậy! Họ sợ tiếng súng, sợ một kẻ điên như tôi!

Tôi ngồi xổm tại bãi đất, tầm mắt mơ màng nhìn về phía xa xa – nơi mặt trời đang bị áng mây trắng đục che lấp. Tôi cười. Một nụ cười của một người điên!

Thầy đến gần tôi, ánh mắt đầy thất vọng:

“Tại sao em lại thiếu lý trí như vậy?” - Giọng thầy rất buồn.

“Hắn là tội phạm giết người!” – Tôi gắt lên.

Đôi mắt ấy vẫn nhìn tôi:

“Em là một cảnh sát, không lẽ chưa từng gặp qua tội phạm?”

Tôi im lặng, không nói lời nào nữa. Nếu thầy biết đứa học trò của thầy đã từng giết người, là một món đồ chơi trong tay kẻ khác thì thầy sẽ nghĩ như thế nào? Hắt hủi tôi? Thương hại tôi? Không! Tôi không cần!

Tiếng xe cảnh sát vang lên từ đằng xa. Tôi không chú ý đến ánh mắt hay bất kì hành động nào của người khác cả. Lúc này, trong lòng tôi chỉ cảm thấy bản thân thất bại và ngu ngốc mà thôi.

“Hiên, chuyện gì xảy ra? Không phải em xin nghỉ phép sao? Muốn bắt Dương Văn Nguyên thì cũng nên báo cho anh, để anh điều động mọi người chứ.” – Anh Mạnh lo lắng nhìn tôi.

Tôi nhìn anh ấy, định đáp lại nhưng không biết bản thân còn có thể nói gì được nữa.

“Khi thầy và mọi người nghe thấy tiếng súng thì chạy ra đây. Thầy thấy Hiên có vẻ vô cùng tức giận và đau khổ. Hình như người đàn ông đó còn nói thêm câu gì nữa, sau đó Hiên định tiếp tục bắn ông ta thì thầy kêu nó dừng tay.”

Anh Mạnh cúi người xuống nhặt khẩu súng ở cạnh tôi.

“Tại sao em dùng súng lậu?” – Anh ấy giận giữ hỏi tôi.

Thực sự tôi không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì súng là của tôi, người bắn súng cũng là tôi. Có thể biện minh sao?

“Theo anh về sở cảnh sát!”

Tôi cố gượng để đứng dậy, ngửa mặt lên trời nhìn áng mây trắng đục đã tan đi.

***

Mười giờ sáng.

“Anh Lê Đức Hiên, anh đến hiện trường vì lý do gì?” – Anh Mạnh hỏi tôi trong phòng lấy khẩu cung.

“Dương Văn Nguyên hẹn tôi đến đó.” – Tôi trả lời ngắn gọn.

“Theo lời khai của thầy giáo Nguyễn Vĩnh Hùng, anh và Dương Văn Nguyên đã lớn tiếng với nhau. Tại sao lại như vậy?”

Tôi không trả lời.

“Anh không nói? Được! Vậy súng lậu của anh mua từ khi nào?”

“Gần một tháng trước.”

“Anh là cảnh sát, có súng chuyên dụng. Mục đích mua súng của anh là gì?”

Tôi có thể nói với anh Mạnh rằng tôi mua súng là để giết người?

“Nếu anh không hợp tác, chúng tôi sẽ lập hồ sơ khởi tố anh tội sử dụng vũ khí trái phép với mục đích giết người. Mức án tối thiểu là 7 năm tù giam, anh suy nghĩ đi!” – Nói xong anh Mạnh đi ra khỏi phòng.

7 năm tù giam, như vậy là quá ít rồi. Tôi biết tất cả những án mạng mà tôi gây ra, có đem đi xử bắn cũng là nhẹ. Khi tôi đến khu đất trống đó thì tôi đã xin nghỉ phép. Do vậy nếu tôi bắn chết hắn thì mức án có lẽ lên đến hơn hai mươi năm.

Tôi bất giác bật cười.

***

Đêm, mọi người trong sở cảnh sát có lẽ đều đã về. Tôi nhìn thấy một cảnh vệ đang túc trực ở nơi tạm giam, khẽ gọi:

“Cường…”

Cậu ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt hiện lên sự khó xử.

“Có chuyện gì vậy? Em không nghĩ anh lại mất lý trí như thế.” - Cường nói nhỏ.

Ở đây những nghi phạm khác đều đã ngủ, chỉ còn lại bóng hai người đàn ông chúng tôi in trên tường.

“Anh thực sự cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ gì nữa.” – Tôi cố tỏ ra đau khổ.

Cường không nói gì nữa, một lúc sau hỏi tôi:

“Anh gọi em, có chuyện gì sao?”

“Một chai nước, được chứ?”

Cậu ấy khẽ gật đầu, xoay người. Đúng lúc đó, qua song cửa nhà giam, tôi giáng mạnh vào sau gáy Cường. Cậu ấy ngã xuống. Tôi lấy chùm chìa khoá bên hông của Cường, cẩn trọng lẻn khỏi sở cảnh sát. Vì tôi vô cùng quen thuộc với nơi này, do vậy trốn đi cũng không quá khó khăn.

Sau khi ra khỏi đó, tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ. Bóng tối bao trùm lấy tôi.

“Anh Hiên?” - Một giọng nói quen thuộc vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.

Tôi không trả lời. Bóng hình ấy tiến lại gần. Trong lòng tôi dâng lên một thứ cảm giác khó hiểu, bước chân vì thế mà chậm lại.

“Không phải anh…” – Hương Anh chưa nói hết câu đã bị tôi bịt miệng lại.

Cô ấy hiểu ý tôi, im lặng. Lúc này tôi mới buông tay ra.

“Anh đi theo em.”

Tôi bước theo thân hình mảnh khảnh ấy đi trong đêm tối. Chúng tôi dừng lại ở một khu nhà trọ sâu trong hẻm, ánh đèn vàng mịt mờ. Hương Anh dẫn tôi đi lên một căn phòng nhỏ ở tầng hai. Cô ấy mở cửa phòng rồi nói với tôi:

“Anh vào đi.”

Tôi cười gượng, bước vào đó. Hương Anh khoá cửa phòng lại, bật điện lên.

Đây là một phòng cho sinh viên thuê, rộng khoảng mười mét vuông. Trong phòng xếp một số đồ dùng cần thiết và sách vở, rất ngăn nắp.

“Em có nghe… Anh làm sao ra được?”

Tôi cũng không biết đáp lại như thế nào.

“Là do em nhiều chuyện. Lần trước… tại ngôi nhà hoang… cảm ơn anh đã không bỏ em.”

“Nếu em đã gọi tôi một tiếng “anh”, thì người anh này cũng không thể bỏ mặc em gái mình.” – Tôi thở dài, đáp lại.

Hương Anh không nói gì nữa. Vài phút sau nấu cho tôi một gói mì. Tôi nhìn bóng dáng ấy đến ngẩn người.

Tôi lại nhớ về Thanh, nhớ mỗi đêm sau khi tan sở về nhà, cô ấy đều đứng bên bếp nấu cơm tối. Thức ăn không phải sơn hào hải vị, nhưng đối với tôi, những tháng ngày ấy tựa như một cõi mộng trong tiên cảnh.

“Anh ăn đi.” - Tiếng Hương Anh làm tôi khẽ giật mình.

“Cảm ơn!”

Bụng cũng đã đói, đau thương, căm tức trong lòng đã nguôi được phần nào. Tôi cố gắng ăn hết bát mì, ban đầu do nước nóng mà đầu lưỡi có cảm giác nóng rát.

Đến cuối cùng, tôi còn lại cái gì? Rõ ràng từ khi bước chân vào con đường này, tôi đã biết được kết cục của mình chỉ có khổ đau. Có nhiều lúc tôi cũng muốn quay đầu lại, nhưng khi đứng trước những kẻ độc ác, những tên phụ bạc, tôi lại không thể giữ được một chút lý trí nào.

Ngay từ lần giết người đầu tiên, tôi đã biết được cái cảm giác ân hận đó, rất đau, rất đau, như một con dao trong tim từng phút đục khoét. Bốn mạng người, ba lần ra tay, duy nhất lần đầu tiên đó là đầu óc tôi không bị thứ điên loạn trong người chi phối, cũng là khi dấn thân vào vũng bùn đen.

Có phải tôi buồn cười lắm không? Tôi có thể lý giải được động cơ gây án của mình trong những lần giết người, nhưng lại không thể hiểu được thực ra đầu óc tôi bị làm sao nữa.

Tôi từng tàn nhẫn giết người, tôi từng thoáng ân hận.

Tôi từng tàn nhẫn giết người, nhưng sau đó cảm thấy việc mình làm không hề sai trái.

Tôi từng tàn nhẫn giết người, đến bây giờ… khổ đau…

Vì sao ư? Tôi không thể giải thích được tâm lý của bản thân mình! Thực sự!

“Tại sao em lại giúp tôi? Tôi không phải một người tốt!” – Tôi nhấn mạnh.

“Không! Anh là một người tốt!”

Người tốt? Tôi tốt thật sao?

Những ngày tháng ngắn ngủi cho rằng bản thân đã thích nghi được với ánh sáng, cho rằng mình làm như vậy là không sai, đã qua rồi. Tất cả, đều do hắn!

“Anh định làm gì tiếp theo?” – Hương Anh hỏi tôi.

Tôi không trả lời.

“Thực ra em hiểu được lý do anh làm như vậy. Đến bản thân em là cháu gái của ông ta, ông ta còn có thể lợi dụng em. Huống chi những lời nói kích bác anh? Vụ án về quả bom, bắt cóc đã kết án rồi. Ông ta sẽ phải trả giá.”

Tôi im lặng lắng nghe.

“Em nuôi dưỡng ý niệm chính nghĩa từ lúc còn nhỏ, khi đó em từng nhìn thấy một chú công an bắt cướp, giúp đỡ trẻ em và người già. Em đăng ký thi vào Học viện cảnh sát nhân dân. Nhưng em đã thi trượt. Năm sau em thi lại, kết quả ngoài mong đợi. Một năm cố gắng hết mình học tập ở môi trường mới, em có tìm hiểu và làm quen một số người bạn. Có người nói vào trường này vì muốn bảo vệ nhân dân, cũng không ít người nghĩ học ở đây sau khi ra trường sẽ có công việc ổn định, lương khá cao so với người dân nông thôn. Dần dần, em biết được những lỗ hổng của luật pháp, biết được những vụ án oan, những kẻ ác vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Từ đó trở đi, em không còn nhiều niềm tin vào nghề cảnh sát này nữa, kết quả học tập và rèn luyện giảm đi.”

Suy nghĩ của Hương Anh rất giống tôi ngày ấy – ngày đầu tiên gây án. Tôi nghĩ: Nếu luật pháp không thể trừng trị kẻ có tội, vậy thì hãy để mình ra tay. Không cần chứng cứ, chỉ cần biết và hiểu, cứ hành động, như vậy là đủ rồi.

Hương Anh nhìn tôi, lại nói:

“Anh bực tức với ông ta, bắn bị thương hắn, em hiểu. Từ khi em còn nhỏ thì đã thấy ông ta đọc sách tâm lý học, rất chuyên tâm. Có lần em hỏi ông ta tại sao lại thích sách đó đến vậy, hắn nói muốn giúp người khác vơi bớt nỗi đau hoặc trở ngại tâm lý. Em đã từng tự hào vì có một người chú như thế. Nhưng sau đó ông ta bị mắc Herpes và chữa trị không khỏi, ông ta xa lánh mọi người dần. Có lẽ chính vì bị kì thị nên ông ấy trở thành một con người tàn nhẫn như thế.”

“Không! Hắn đã nuôi ý định ấy từ khi còn trẻ.” – Tôi quả quyết.

Cô ấy định hỏi gì đó, nhưng hình như thấy ánh mắt lảng tránh câu hỏi của tôi thì không hỏi thêm.

“Tại sao ông ta chạy nhanh như vậy?” – Tôi bất giác hỏi.

“Giải nhất kỳ thi chạy ngắn do trường tổ chức, có thể không nhanh sao? Hơn nữa năm đó, ông ấy đã lập kỷ lục về tốc độ chạy của trường.”

Thì ra là vậy!

Tôi định đứng dậy rời đi, không nghĩ cô ấy sẽ giữ tôi lại:

“Anh ở đây đi, hiện giờ ra ngoài đối với anh vô cùng nguy hiểm.” – Hương Anh nắm lấy cánh tay tôi.

“Nếu tôi nói tôi từng giết người, em còn có thể nghĩ tôi là người tốt không?”

Không gian rơi vào một mảng tĩnh lặng đến ngạt thở. Vài phút sau, tôi mở chốt cửa, rời đi.

Bên ngoài, ánh mặt trời đầu tiên bắt đầu chiếu rọi.

***

Ngày 26 tháng 2 năm 2016.

Tôi mệt mỏi bước vào một bãi đỗ xe, có một chiếc ô tô chưa rút chìa khoá. Tôi mở cửa xe, lái chiếc ô tô màu xanh rời đi. Tôi nhất định sẽ giết hắn!

Sau khi về nhà lấy khẩu súng chuyên dụng của Thanh mà tôi đã giấu kín, tôi lập tức lái xe đi.

Thẫn thờ nhìn ra ngoài qua khung cửa kính, tôi thấy Dương Văn Nguyên đeo một chiếc túi đựng quần áo rất lớn đang chuẩn bị lên xe. Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, quần áo màu xanh, toàn bộ thân hình ấy gần như bị bịt kín.

Thật không ngờ sau phát súng đó, hắn vẫn có thể ung dung như vậy! Nhưng… thật buồn cười! Một kẻ giết người không chớp mắt như hắn, thủ đoạn tàn nhẫn như hắn, biến thái như hắn, đem ra mà ngẫm nghĩ cũng thực quá rảnh rỗi rồi.

Tôi bám theo sau hắn.

Đến một ngôi nhà hoang cách trung tâm thành phố khoảng năm mươi cây số thì hắn dừng xe lại. Tôi cũng đỗ xe ở cách đó không xa, đủ để theo dõi hắn. Hắn đặt cái túi đó xuống, kéo khoá ra. Bên trong là một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi bị dán băng dính đen vào miệng. Vì ở đây rất vắng và ít cây nên tôi chỉ có thể đứng ở đây, không nhìn rõ được đứa bé đó.

Sau khi Dương Văn Nguyên vào căn nhà đó, tôi cũng quan sát xung quanh rồi cẩn trọng tiến lại gần căn nhà. Qua một khe cửa nhỏ hẹp, tôi thấy hắn đang lắp đặt bom hẹn giờ ở vị trí rất khó phát hiện, đứa bé bị ông ta treo lên bằng dây thừng vắt qua ròng rọc, bên kia là một con búp bê. Hình như trên cái ròng rọc có một cái đinh để cố định nên con búp bê không theo đứa bé rơi xuống.

Một thứ cảm xúc không rõ tên lại ẩn hiện trong người tôi. Vô cùng khó chịu! Tôi muốn một phát súng bắn chết hắn. Tôi nhằm đầu của hắn, định bóp cò…

Pằng…

“Anh vẫn chậm hơn tôi một bước.” - Hắn cười nhìn tôi.

Cánh tay tôi bị máu nhuộm đỏ. Tôi không nghĩ phản xạ của hắn lại nhanh đến vậy. Cũng may tôi tránh được phát súng, nếu không e là mạng cũng không còn.

Cố gắng nhịn cơn đau nhức vì bị đạn bắn, tôi quyết định phải giết cho bằng được tên tàn ác đó. Tôi tận dụng độ trơn của sàn nhà bằng gỗ, tính tốc độ trượt trên mặt sàn và tốc độ của đạn bay. Nghiêng người, cơ thể tôi trượt theo phương xiên một góc 30o , cùng lúc đó tiếng súng vang lên. Đáng tiếc! Chỉ chúng bụng hắn! Trong lòng tự dưng thấy bất lực. Khi định đứng dậy, tôi thoáng nghe thấy tiếng viên đạn bay lại gần tôi. Khi đó, tôi đã nghĩ đến cái chết.

Nhưng không! Có một người đẩy tôi ra xa đồng thời né vào tường. Là anh Mạnh!

“Em làm anh quá thất vọng!”

Tôi tính xin lỗi anh, nhưng nhận thấy ánh mắt anh ấy dừng lại ở đứa bé bị treo ở đó. Gương mặt anh Mạnh đầy phẫn nộ, điểm thêm trên đó sự lo sợ.

“Đội trưởng, con anh đó!” – Ông ta cười cười, trong khi đó máu từ bụng đã chảy ra rất nhiều.

Tôi giật mình, nhìn chăm chằm vào đứa bé đó. Tôi nghĩ: Nếu không phải do tôi, có lẽ sự việc không đến bước đường này. Tôi bất chấp, xoay người bắn trúng tim ông ta. Hắn chết ngay tại chỗ. Nhưng đáng tiếc, cùng lúc đó, một viên đạn cũng đã găm vào chân tôi.

Anh Mạnh đứng dậy, vội vã tiến vào căn nhà đó.

“Có bom!” – Tôi hét lên, đẩy anh ấy ra và lảo đảo chạy vào trong.

Năm giây… bốn giây…

Quan sát không thấy con dao nào, tôi chưa kịp dùng súng bắn vào sợi dây thì anh Mạnh đã làm giúp tôi. Tôi đỡ lấy đứa bé, sau tung nó về phía anh Mạnh, cũng may anh ấy rất nhanh nhẹn.

Đứa bé không sao! Tôi thở hắt ra. Chân tôi… máu chảy rất nhiều… Muốn chạy ra bên ngoài e rằng khó hơn lên trời. Chút sức bình sinh cuối cùng của đôi chân dùng để chạy vào đây cứu con anh Mạnh, tôi không hối hận chút nào.

“Anh mau chạy đi!” – Tôi hét lên.

Bùm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.