Thấy Trương Mỹ Vân ném điện thoại xuống ghé, vẻ mặt hằm hằm giận dữ, Lại Minh Nguyệt liền nhanh tay rót một ly nước, đưa cho bạn.
"Uống ngụm nước hạ hoả đi mày"
Mỹ Vân nhận cốc nước từ tay Minh Nguyệt, không uống mà xiết chặt.
"Tao thật sự không hiểu ông Thái nghĩ gì mà lại tới tìm Thẩm Toàn Đức nữa"
"Có gì bình tĩnh rồi nói.Mày đừng làm con nuôi của tao sợ"
Lại Minh Nguyệt đưa tay đặt lên cái bụng bắt đầu nhô lên của Trương Mỹ Vân.
Trương Mỹ Vân còn chưa kịp bình tĩnh lại thì chuông điện thoại của cô đã lại reo vang.
Màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại quen thuộc của Thẩm Toàn Đức.
Mỹ Vân định gạt nút từ chối thì Lại Minh Nguyệt ngăn lại.
"Ấy đừng.Nghe đi.Nghe xem nó muốn nói gì, rồi tranh thủ đòi tiền luôn"
Lại Minh Nguyệt gạt nút nghe rồi đưa máy cho Trương Mỹ Vân.
Cô đặt ly nước còn chưa uống ngụm nào lên bàn, thở dài đánh thượt rồi câm chiếc điện thoại từ tay bạn mình lên, mở chế độ loa ngoài để Minh Nguyệt cùng nghe cuộc đối thoại giữa mình và người yêu cũ..
"Gặp nhau đi!"
Thẩm Toàn Đức đề nghị.
"Không có hứng!"
Trương Mỹ Vân trả lời giọng nhấm nhẳng.
Thẩm Toàn Đức tỏ vẻ khó chịu "Cô đang nói chuyện với tôi bằng thái độ gì thế hả?"
"Thích nói bằng thái độ nào thì dùng thái độ đó thôi."
"Cô...Cô...
"Tôi làm sao?"
"Chia tay rồi nên cô không coi tôi ra gì nữa đúng không?"
"Đúng rồi!"
"Cô...Cô...Cố tình chống tôi đấy hả?"
Biết Thẩm Toàn Đức đang nổi điên nên Trương Mỹ Vân càng cố tình chọc tức hắn ta.
"Tôi chống đối anh làm gì cho tốn nước bọt"
"Trương - Mỹ - Vân..."
Thẩm Toàn Đức gào lên, gọi cả họ và tên của cô.
Thấy Thẩm Toàn Đức đang giận như muốn nổ tung, Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt quay sang nhìn nhau cười khúc khích.
Thẩm Toàn Đức rít lên qua kẽ răng khi nghe thấy tiếng cười của hai cô gái vang lên qua điện thoại, "Cô đang cười tôi, cô dám cười tôi sao?"
Chỉ nghĩ thôi Mỹ Vân đã thấy hả hê rồi.
Nghe Trương Mỹ Vân và Thẩm Toàn Đức nói chuyện mà Lại Minh Nguyệt cười lăn cười bò.
Cười chảy cả nước mắt.
Cô giơ ngón tay cái lên, ý muốn khen ngợi Trương Mỹ Vân.
"Mày thấy bạn của mày có được không?"
"Không được chỉ quá được thôi!"
Đúng như dự đoán của Trương Mỹ Vân, sau khi cô đập máy Thẩm Toàn Đức đã gọi lại cho cô hết cuộc này tới cuộc khác nhưng đều thuê bao.
Vậy nên hắn lại gọi cho Lại Minh Nguyệt.
"Có nghe không mày?"
Lại Minh Nguyệt nhìn Trương Mỹ Vân hỏi.
"Thôi! Tao chán nghe giọng của thằng cha đó lắm rồi.
Mày có muốn nói chuyện với hắn thì nói..
"Mày thấy tao và Thẩm Toàn Đức thân thiết tới mức đó sao?"
Lại Minh Nguyệt từ chối cuộc gọi rồi để chuông về chế độ im lặng.
Trước đây mỗi lần đi công tác, Trương Mỹ Vân luôn mong chờ từng cuộc điện thoại của Thẩm Toàn Đức.
Muốn được nghe hắn ta nói càng nhiều càng tốt.
Ấy vậy mà bây giờ vật đổi sao dời, mọi chuyện lại thay đổi 360 độ.
Chính bản thân Trương Mỹ Vân cũng không ngờ sẽ có một ngày câu nói kia được thoát ra từ miệng cô.
Măng Thẩm Toàn Đức xong Trương Mỹ Vân tắt luôn nguồn điện thoại để hẳn ta khỏi gọi nữa.
Trêu Thẩm Toàn Đức xong, Mỹ Vân thấy tâm trạng của mình khá lên nhiều.
"Thoải mái ghê!"
cô vươn vai, rồi ngả lưng vào ghế sô pha.