Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 140: Chương 140: Cướp anh là đủ




Chúng Thanh Phong hỏi ngược lại Trương Mỹ Vân: "Sao lại nói rằng em không có cơ hội để sai?"

Trương Mỹ Vân chia sẻ thành thật với Chúng Thanh Phong những suy nghĩ trong lòng mình.

Những người đạt được thành công giống Chúng Thanh Phong không chỉ vì nỗ lực làm việc tốt, mà thường là người may mắn nhất, họ có mặt ở đúng chỗ vào đúng thời điểm.

Ngay cả khi Trương Mỹ Vân làm theo tất cả những gì Chúng Thanh Phong đã làm thì cũng không thể nào đạt được thành tích như anh.

Gia thế thượng lưu của Chúng Thanh Phong và việc anh được học ở trường quốc tế với mức học phí ba, bốn trăm triệu một năm đã giúp anh có điều kiện trui rèn tư duy khác biệt.

Mối quan hệ quen biết của Chúng Thời Vũ giúp Chúng Thanh Phong giành được hợp đồng với những khách hàng tầm cỡ.

Đó là những tiên đề đóng vai trò rất quan trọng giúp anh tạo dựng đế chế của riêng mình sau này.

Còn Trương Mỹ Vân thì sao? Cô chẳng có gì cả.

Không có bố mẹ giàu có làm hậu phương vững chắc.

Không có mối quan hệ với những đại gia ở nhiều lĩnh vực khác nhau.

Và cô cũng không có quá nhiều tiền để mà mạo hiểm.

"Em vẫn có thể kiếm ra nhiều tiền mà không cân có bố mẹ giàu sang, không cần mối quan hệ, cũng chẳng cần đầu tư mạo hiểm"

Chúng Thanh Phong nói.

Trương Mỹ Vân vừa uống nước, vừa nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Anh là đang bảo em đi cướp ngân hàng đúng không?"

"Em không cần phải cướp ngân hàng, chỉ cần cướp mình anh là đủ"

Nghe Chúng Thanh Phong nói xong mà Trương Mỹ Vân bị sặc.

Cô ho sù sụ.

Chúng Thanh Phong phải sang vỗ lưng giúp Mỹ Vân một lúc cô mới hết ho.

Trương Mỹ Vân thật sự không hiểu hôm nay Chúng Thanh Phong bị làm sao mà nói ra toàn những câu khiến cô sốc lên tận óc.

"Phi thương bất phú.

Nếu em cứ làm trợ lý của anh thì sẽ mãi giậm chân tại chỗ như bây giờ thôi"

"Em biết!"

Nhưng suy nghĩ như vậy là quá mộng mơ và viển vông, bởi bản chất một con người rất khó thay đổi.

Muốn biết một người đàn ông có thật sự tốt với em hay không, hãy tìm hiểu kỹ và để ý những hành xử và thái độ hàng ngày của anh ta"

Trương Mỹ Vân hiểu tất cả những điều Chúng Thanh Phong nói, vì vậy cô đã lập tức coi Thẩm Toàn Đức như rác và vứt vào thùng rác mà không chút nuối tiếc.

Từ đầu tới cuối bữa ăn, Trương Mỹ Vân không nói chuyện nhiều.

Cô tập trung ăn, ăn và ăn.

Trương Mỹ Vân ăn hết món này tới món khác, món nào cũng hết sức ngon miệng.

Mỹ Vân lại thâm ước mình có thật nhiều tiền để có thể tới nhiều nơi, thưởng thức được hết tất cả các món ngon trên đời.

Thấy Chúng Thanh Phong hầu như không động đũa, Trương Mỹ Vân thắc mắc: "Sao anh không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"

"Nhìn em ăn tôi cũng thấy no rồi"

Trương Mỹ Vân gắp một miếng thịt heo nướng ống tre bỏ vào bát cho anh.

Hành động rất tự nhiên, giống như đang chăm sóc người yêu vậy.

"Không mấy khi được ngồi ăn nhà hàng cùng em đâu, nên anh tranh thủ cơ hội ăn đi"

"Nếu em thích ngày nào anh cũng đưa em đi ăn nhà hàng."

"Anh thật sự nhiều tiền như thế sao?"

"Em có thể đếm giúp anh"

Chúng Thanh Phong đề xuất.

"Thôi khỏi, đếm tiền không phải của mình chỉ khiến em thêm ý thức được về sự nghèo khổ của mình thôi "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.