"Em đang ở ngoại thành.Lát nữa em về.Anh cứ yên tâm nhé."
Vừa gặm miếng đùi gà rán, Trương Mỹ Vân vừa trả lời điện thoại của Chúng Thanh Phong.
Chẳng là vừa rồi trong lúc chờ đợi Chúng Thanh Phong đem tiền tới đưa cho chủ quán phở, bụng Trương Mỹ Vân sôi lên òng ọc vì đói.
Sợ bị tụt đường huyết ngất xỉu, cô đã nhờ đàn em của Định Râu đi mua giúp mình 4 suất thịt gà quay và khoai tây chiên cho mỗi người một phần.
Còn Trương Bá Thái đang bị thương đến hít thở còn khó khăn nên không thể ăn uống gì được, đành phải để bụng đói chờ tới khi vào bệnh viện.
Ban đầu không tên nào chịu đi mua đồ ăn, nhưng vì Mỹ Vân năn nỉ ỉ ôi điếc tai quá nên một trong hai tên đành phải miễn cưỡng lái xe đi.
Mua thịt gà vê, bốn người ngồi mỗi người một góc, vừa ăn vừa tám chuyện rôm rả.
Nhìn khung cảnh này ai cũng nghĩ họ là bạn bè chứ chẳng phải chủ nợ và con nợ.
Nghe điện thoại của Chúng Thanh Phong xong, Trương Mỹ Vân hất hàm bảo Định Râu: "Ông gọi điện cho bồ xác nhận số tiền bạn tôi mang tới có đủ 200 triệu không?"
Vừa lấy giấy ăn lau miệng, Định Râu vừa đính chính lại: "Đó là một người bạn của tôi.Là bạn, cô hiểu không? Không phải bồ."
"Không phải bô thì thôi, có gì đâu mà phải căng?"
Trương Mỹ Vân lẩm bẩm: "Tôi nghe thấy cô nói gì đấy nhé."
"Tôi cố tình nói cho ông nghe thấy mà."
Trương Mỹ Vân đối đáp lại.
"Nói một câu cãi lại một câu.Bố mẹ cô dạy cô cách nói chuyện với người lớn tuổi hơn như thế hả?"
Trương Mỹ Vân tặc lưỡi: "bố mẹ tôi để tôi lớn lên như cây cỏ, có dạy dỗ gì đâu.
Tôi tự mình lớn lên, nỗ lực trở thành người tử tế, sống khỏe sống có ích không phải đầu trộm đuôi cướp, ăn cơm phần, mặc áo số đã là tốt lắm rồi.Còn đòi hỏi gì nữa?"
Tuy đang mê man nhưng Trương Bá Thái vẫn có thể nghe và hiểu được những lời Trương Mỹ Vân nói.
Cậu ta cảm thấy nhói lòng vì điều đó.
Định Râu và hai tên đàn em cùng đổ dồn ánh mắt chú ý về phía Trương Mỹ Vân.
Mang tiếng là có bố, có mẹ nhưng lại chẳng cảm nhận được chút hơi ấm gia đình nào.
Có thể nói Định Râu và hai tên đàn em sa ngã, lâm vào hoàn cảnh như hiện nay cũng là bởi mặc cảm về thân phận của mình, không có người bảo ban, uốn nắn.
Nghe Trương Mỹ Vân kể về hoàn cảnh của cô xong, họ lại cảm thấy ngưỡng mộ cô và xấu hổ về chính bản thân mình.
Hoàn cảnh tương tự nhau, nhưng suy nghĩ và hành động khác nhau dẫn tới cuộc sống khác nhau.
"Chúng ta có nên cắt máu ăn thê, kết nghĩa huynh đệ không?"
Trương Mỹ Vân tếu táo phá vỡ bầu không khí im lặng tới thê lương.
"Ý hay đấy!"
Định Râu vỗ đùi cái đét, mắt sáng lên như đèn pha ô tô.
Trương Mỹ Vân chỉ nói đùa cho vui thôi, ai ngờ Định Râu lại hưởng ứng một cách nhiệt tình như vậy.
Sợ Định Râu tưởng mình nói thật, lập bàn thờ kết nghĩa huynh đệ ngay tại đây thì chết dở, Mỹ Vân nhanh chóng lái cuộc nói chuyện sang hướng khác.
Cô nhắc nhở Định Râu gọi cho chủ quán phở để kiểm tra xem số tiên Chúng Thanh Phong mang tới có đủ 200 triệu hay không.
Nhớ tới mục đích chính của mình, Định Râu liên gọi điện cho bà Hường.
Khi bà ta xác nhận đã nhận đủ số tiền 200 triệu, Định Râu nói với Trương Mỹ Vân: "Cô có thể đưa anh trai cô đi rồi."
"Vậy là từ nay ông và anh trai tôi hết nợ nhé."
"Hết nợ!"