Đang định quay người bỏ đi, mặc kệ Trương Mỹ Vân trong trạng thái ngất xỉu thì đột nhiên Trương Cẩm Đan dừng lại.
Cẩm Đan nghĩ Mỹ Vân lắm mưu nhiều kế như vậy, biết đâu đang giả ngất lừa cô ta thì sao.
Bị lừa nhiều rồi, Trương Cẩm Đan cũng bắt đầu rút kinh nghiệm.
Cô ta nhìn xuống Trương Mỹ Vân đang nằm sõng soài trên chiếu nghỉ, xăng giọng nói: "Dậy đi! Đừng giả vờ nữa."
Nghe Trương Cẩm Đan nói vậy Trương Mỹ Vân cảm thấy hơi bất an trong lòng nhưng cô vẫn kiên quyết nằm yên bất động, không hề nhúc nhích.
"Tao đếm đến ba mày mà không dậy thì đừng trách tao ra tay tàn nhẫn."
Không biết Trương Cẩm Đan định làm gì, nhưng Trương Mỹ Vân vẫn nằm yên.
Thấy thế Trương Cẩm Đan bắt đầu đếm: "Một"
Trương Mỹ Vân vẫn không cử động.
"Hai!"
Cũng giống như lần trước, Trương Mỹ Vân không hê xê dịch.
"Ba"
Đã quyết định sẽ giả ngất đến cùng nên Trương Mỹ Vân vẫn không cử động.
Trương Cẩm Đan thăm dò, khẽ dùng mũi giây đá vào bắp chân Mỹ Vân nhưng không thấy cô phản ứng gì.
Cô ta độc thoại một mình: "Lễ nào nó ngất thật?"
Trương Mỹ Vân âm thầm hi vọng Trương Cẩm Đan sẽ tin mình thật sự ngất xỉu và bỏ đi.
Nếu lần này Cẩm Đan chịu buông tha cho Mỹ Vân thì cô tự hứa với lòng sau này sẽ hạn chế xuất hiện trước mặt cô ta một cách tối đa.
Một lần nữa Trương Cẩm Đan đang định xoay người bỏ đi thì bất thình lình tiếng hắt xì hơi vang lên.
Rất to và rõ ràng.
Người ta vẫn nói trên đời này có ba thứ không thể giấu được đó là hắt xì, say rượu và yêu một ai đó.
Không may người vốn sợ lạnh như Trương Mỹ Vân nằm một lúc trên sàn đá hoa vào mùa đông lại hắt xì.
Nghe thấy tiếng hắt xì, Trương Cẩm Đan quay ngoắt người lại.
Cô ta gần giọng nói với thái độ giận dữ: "Con khốn này, mày dám lừa tao à?"
Mặc dù đã bị phát giác nhưng Trương Mỹ Vân vẫn cố thủ trên chiếu nghỉ, mắt nhắm nghiền.
Chỉ có điều lúc này, lòng bàn tay cô đã toát mồ hôi lạnh.
"Tao biết mày không hê ngất.
Mày còn định giả vờ tới bao giờ nữa hả?"
Trương Cẩm Đan gào lên.
Trương Mỹ Vân ước gì bây giờ cánh cửa lối thoát hiểm mở ra, nếu là Chúng Thanh Phong thì càng tốt, còn không thì bất kỳ ai cũng được, đột ngột xuất hiện giải cứu cô thoát khỏi tình trạng ngặt nghèo này.
Thế nhưng bây giờ ai ai cũng sử dụng thang máy, chỉ trong những trường hợp khẩn cấp người ta mới tìm đến lối thoát hiểm.
Xem ra hi vọng được người khác cứu nguy của Trương Mỹ Vân có xác suất vô cùng thấp.
Trong tình huống này cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Trương Mỹ Vân bắt đầu cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã để Trương Cẩm Đan lôi lôi kéo kéo tới chỗ này.
Tuy nhiên có những chuyện khi cảm thấy hối hận thì đã quá muộn màng, không thể sửa chữa được nữa.
Đá mạnh vào chân Trương Mỹ Vân, Trương Cẩm Đan gào lên: "Mày có dậy hay không?"
Dậy thì dậy.
Dù sao cũng không thể giả vờ thêm nữa vì nằm một lúc, chân trái của Trương Mỹ Vân đã bắt đầu có dấu hiệu bị chuột rút.
Trước đây cô không hay bị chuột rút, nhưng sang tháng thứ năm của thai kỳ, tình trạng chuột rút bắt đầu xuất hiện.
Các cơ bị co thắt đột ngột khiến chân của cô bị đau nhức.
Thấy Trương Mỹ Vân mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, Trương Cẩm Đan nhếch môi giễu cợt: "Mày đúng là lắm trò thật đấy."
Cũng định đáp lại Trương Cẩm Đan nhưng lời chưa ra tới miệng đã bị Trương Mỹ Vân nuốt vào trong.
Cô phải nhịn.
Nhẫn nhịn.
Cho dù Trương Cẩm Đan có mắng, có chửi thế nào cũng phải giả câm, giả điếc.
Tuyệt đối không được bật lại khiến cô ta nổi điên, xảy ra mâu thuẫn, giằng co.
Với tính toán của Trương Mỹ Vân, nếu chẳng may cô lăn từ chiếu nghỉ xuống chân cầu thang, không vỡ đầu mất trí nhớ cũng gây cổ thăng thiên.
Một khi Mỹ Vân mà có bề gì thì tiểu bảo bối của cô cũng không thể bình an được.
Để tránh Trương Cẩm Đan có cơ hội đẩy mình Trương Mỹ Vân không đứng dậy mà ngồi luôn trên chiếu nghỉ.
Cô ngước lên nhìn Cẩm Đan hỏi: "Rốt cuộc chị muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi đây?"
"Mày phải rời xa Chúng Thanh Phong ngay lập tức."
"Chị có thể ra điều kiện gì mang tính thực tế hơn một chút được không?"
Trương Cẩm Đan nheo mắt nhìn Trương Mỹ Vân: "Mày vẫn muốn bám chặt Chúng Thanh Phong không chịu buông đúng không?"
"Tại sao chị không nghĩ ngược lại là Chúng Thanh Phong mới là người bám chặt lấy tôi không chịu buông nhỉ?"
Hoang đường! Đó là hai từ hiện lên trong suy nghĩ của Trương Cẩm Đan khi nghe Trương Mỹ Vân nói.
Cô ta không ngại nhổ một bãi nước bọt xuống dưới chân.
Sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Mày ảo tưởng sức mạnh hả Vân? Mày nghĩ mày là ai mà Chúng Thanh Phong phải bám chặt không chịu buông?"
"Không tin chị tới gặp trực tiếp anh ấy hỏi thử xem tôi nói đúng hay sai?"
Trương Cẩm Đan nhìn xuống cái bụng lùm xùm của Trương Mỹ Vân, nhếch môi cười: "Đừng tưởng một mình mày biết mang thai.
Mày có thể sinh con cho Chúng Thanh Phong, tao cũng có thể."
Những chuyện tranh cãi thế này thật tào lao, nhưng Trương Mỹ Vân vẫn phải chủ động kéo Trương Cẩm Đan vào vì cô muốn đánh lạc hướng cô ta, tranh thủ chút thời gian để câu cứu Chúng Thanh Phong.
Trương Mỹ Vân đã cài số điện thoại của Chúng Thanh Phong vào danh mục khẩn cấp nên việc cần làm của cô bây giờ là tìm cách gọi được cho anh là xong.
"Chuyện tôi có thể mang thai con của Chúng Thanh Phong là điều đương nhiên, nhưng chị thì còn chưa chắc."
"ý mày là tao không xứng được làm mẹ của con Chúng Thanh Phong sao?"
"Đây là tự chị nói ra đấy nhé."
Miệng nói, tay Trương Mỹ Vân thò vào trong túi áo khoác để lần tìm điện thoại.
Nhưng cô chưa kịp tìm thấy nút nguồn thì đột nhiên chuông điện thoại lại reo.
Trương Mỹ Vân thở dài, thâm than đúng là số kiếp bị sao quả tạ chiếu chẳng trượt nhát nào mà.
Hi vọng người gọi tới là Chúng Thanh Phong hoặc Võ Quế Sơn nên Trương Mỹ Vân nhanh chóng lấy điện thoại ra khỏi túi áo.
Nhưng cô còn chưa kịp nhìn màn hình xem người gọi đến là ai thì đã bị Trương Cẩm Đan giật mất điện thoại.
Tuy Trương Mỹ Vân không lưu số điện thoại của người gọi đến nhưng chỉ cần nhìn mấy số cuối là Trương Cẩm Đan đủ nhận ra đây là số của ai.
Cô ta cúi xuống nhìn Mỹ Vân, cười lạnh: "Mày bảo mày với Lý Hạo Nhiên không có gì, vậy tại sao anh ta lại gọi cho mày?"
"Ai biết được anh ta gọi cho tôi làm gì?"
"Đúng là gái đĩ già mồm."
Trương Cẩm Đan bỉ bôi.
Trương Mỹ Vân cảm thấy chán nản toàn tập.
Tên Lý Hạo Nhiên này sớm không gọi, muộn không gọi, lại gọi đúng vào lúc này.
Anh ta thật sự muốn hại chết cô đúng không? Chuông điện thoại ngừng reo.
"Nếu Chúng Thanh Phong biết chuyện mày lén lút qua lại với Lý Hạo Nhiên không biết anh ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?"
Đương nhiên Chúng Thanh Phong biết rõ về mối quan hệ giữa Trương Mỹ Vân và Lý Hạo Nhiên nên chắc chắn anh sẽ không tin vào những lời bịa đặt nhảm nhí của Trương Cẩm Đan rồi.
Điều này Trương Mỹ Vân không cân phải giải thích gì hết.
Không thấy Trương Mỹ Vân nói gì, Trương Cẩm Đan tưởng cô chột dạ.
Cô ta tiếp tục hung hăng: "Không biết chừng đứa trẻ trong bụng mày chẳng phải con của Chúng Thanh Phong mà là của Lý Hạo Nhiên..."
"Một khi chị đã tin vào những gì chị nghĩ rồi thì tôi nói gì cũng vô dụng."
Trong lúc giận dữ, Trương Cẩm Đan quay sang nhìn Trương Mỹ Vân với ánh mắt lạnh lẽo, độc ác đồng thời giơ hai tay dốc toàn lực đẩy em gái mình xuống câu thang.