Lại Minh Nguyệt vừa về tới nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi ở thì nhận được điện thoại của Trương Mỹ Vân.
Ngay lập tức cô gọi taxi chạy một mạch tới bệnh viện.
Cánh cửa phòng VIP vừa mở ra, Lại Minh Nguyệt liền quắn quéo trước gương mặt như tượng tạc và body không chút mỡ thừa của Chúng Thanh Phong.
Trong 23 năm cuộc đời, trai đẹp Lại Minh Nguyệt gặp nhiều rồi, nhưng xuất sắc như Chúng Thanh Phong vẫn là mới thấy lần đầu.
Thế nên cô không thể kiềm được sự xúc động đang trào dâng trong lòng.
Nhưng Lại Minh Nguyệt ngắm còn chưa no con mắt Chúng Thanh Phong đã lịch sự cáo từ vì có việc gấp cần giải quyết.
Lại Minh Nguyệt cứ mải nhìn theo cánh cửa đóng lại sau lưng Chúng Thanh Phong cho tới khi Trương Mỹ Vân lên tiếng.
"Nhìn vừa thôi kẻo mòn cửa tao không có tiền bồi thường cho bệnh viện đâu."
Lại Minh Nguyệt quay ngoắt lại nhìn Trương Mỹ Vân, bắt đầu công cuộc chất vấn.
"Anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai? Sao lại ở đây cùng với mày? Nói mau.."
"Nói ra thì dài dòng lắm"
"Kể ngắn gọn, vào thẳng trọng tâm của vấn đề đi.
Đừng lan man, dông dài"
Lại Minh Nguyệt tự kéo ghế ngồi xuống.
Thiết nghĩ đây chưa phải thời điểm để kể cho Lại Minh Nguyệt nghe về lai lịch của Chúng Thanh Phong và sự tồn tại của đứa bé nên Trương Mỹ Vân nhanh chóng chuyển chủ đề cuộc nói chuyện.
"Mày đến thăm tao bệnh, mà chưa một câu hỏi thăm tình hình của tao đâu đấy"
"Với kinh nghiệm làm bác sĩ của tao thì mày vẫn ngồi được, nói chuyện được chứng tỏ bệnh cũng không nghiêm trọng lắm.
Nói tao nghe về lí lịch của anh đẹp trai trước đã...
"Bạn bè như cái bẹn bò"
Trương Mỹ Vân thở dài, vờ giận dỗi cô bạn nối khố của mình.
Lại Minh Nguyệt kể lể "Biết mày năm viện tao phi thẳng một cái tới luôn còn gì nữa.
Vừa đi làm về tới nhà, nước chưa kịp uống, quần áo chưa kịp thay đây này..."
"Trưa giờ chưa có cái gì bỏ bụng tao đói sắp chết luôn rồi, mày đi mua cho tao ít đồ ăn đi"
"Mày muốn ăn gì?"
"Mua cho tao bát cháo."
"Mày ăn cháo gì? Cháo gà, cháo vịt hay cháo thịt băm?"
"Cháo gà!"
"Ok! Đợi tao năm phút"
Nói dứt câu Lại Minh Nguyệt lao vút đi.
Trương Mỹ Vân bối rối, không biết phải kể như thế nào với người bạn thân của mình.
"Đừng nói là mày nhập viện vì đọc được vụ đám cưới của thằng chó Thẩm Toàn Đức đấy nhé?"
Trương Mỹ Vân gật đầu xác nhận.
Sự thật đúng là cô quá sốc khi biết Thẩm Toàn Đức đã cho mình ăn một cú lừa hoành tráng như vậy.
"Tao đã nói mà mày không chịu nghe.
Giờ thì đã sáng mắt ra chưa?"
Trương Mỹ Vân im lặng, không có gì để bào chữa.
"Thôi cũng may mà nó cho mày thấy cái sự khốn nạn của nó sớm.
Chứ thêm vài ba năm nữa thì mày hết con bà nó thanh xuân"
"Tao cũng nghĩ thế!"
Trương Mỹ Vân đồng tình với Lại Minh Nguyệt.
"Giờ mày cảm thấy thế nào? Có muốn băm nó làm bảy mảnh không?"
"Tao đẹp nhưng tao đâu có ngu.
Băm nó để phải đi tù à? Đi tù rồi ai nuôi con tao?"
"Tao nuôi!"
Lại Minh Nguyệt khẳng định chắc nịch.
Phát hiện ra có gì đó sai sai, cô quay sang nhìn Trương Mỹ Vân chằm chằm "Ai nuôi con tao là sao?"
Trương Mỹ Vân phát hiện ra mình nói hớ nhưng đã quá muộn rồi.
Cô ước mình có thể quay ngược quá khứ trở về vài giây trước để sửa chữa sai lầm này.
Lại Minh Nguyệt có cái tật một khi đã hỏi gì là sẽ hỏi cho tới tường tận chân tơ kẽ tóc.
Do đó Trương Mỹ Vân đành phải khai từ đầu tới cuối.
Phải mất ba mươi giây Lại Minh Nguyệt mới tiêu hoá được tất cả những điều mà Trương Mỹ Vân vừa kể.