Hành động của Chúng Thanh Phong và Thẩm Toàn Đức chứng tỏ một điều rằng trên thế giới này không tôn tại đàn ông vô tâm, mà tâm của anh ta có đặt ở chỗ bạn hay không thôi.
Thấy Trương Mỹ Vân đang ngẩn ra như ngỗng, Chúng Thanh Phong khẽ chọc nhẹ ngón tay trỏ lên má cô rồi hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu: "Không nghĩ gì cả."
"Nói dối!"
"Em không nghĩ gì thật mà."
Bất thình lình, Chúng Thanh Phong vòng tay qua người Trương Mỹ Vân, ôm chặt lấy cô, tra hỏi: "Em đang giấu anh chuyện gì? Khai mau!"
Trương Mỹ Vân cựa quậy, cố đẩy Chúng Thanh Phong ra nhưng lại không dám đẩy mạnh vì sợ động tới vết thương của anh sẽ khiến anh đau.
"Anh bỏ em ra đi.Lỡ ai vào trông thấy thì sao?"
"Trông thấy thì trông thấy thôi, chúng ta có làm gì khuất tất đâu mà em phải sợ."
Chúng Thanh Phong thản nhiên nói.
"Anh đúng là mặt dày mà."
"Cũng có phải lần đầu tiên em thấy bộ mặt dày này của anh đâu."
Nói đến mức độ này thì đúng là Trương Mỹ Vân phải bó tay chấm com trước Chúng Thanh Phong rồi.
Cô vẫn tiếp tục giãy giụa trong lòng anh.
Cô gân như nài nỉ anh: "Thả em ra đi!"
"Em đừng giãy nữa, chạm vào vết thương của anh bây giờ.
Em không thương anh à?"
Câu nói của Chúng Thanh Phong nghe thì rất nhẹ nhàng, nhưng giống như đang hờn đang trách Trương Mỹ Vân vậy.
Cô sợ làm anh đau thật nên ngôi im, không dám cử động.
Chúng Thanh Phong vùi mặt mình vào suối tóc của Trương Mỹ Vân.
Anh thỏa thích hít hà mùi bồ kết, hương nhu thơm lừng toả ra từ tóc cô.
Hành động quá sức thân mật của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân không dám động đậy.
Thậm chí cô còn căng thẳng tới mức người cứng đờ chẳng khác nào khúc gỗ.
Đột nhiên Chúng Thanh Phong lên tiếng hỏi: "Em có biết trong lúc các bác sĩ đang phẫu thuật cho anh, anh nghĩ tới điều gì không?"
Trương Mỹ Vân khẽ lắc đầu.
"Anh nghĩ tới ông ngoại, tới cậu Thời Giang và cả em nữa."
Chúng Thanh Phong thủ thỉ.
Trái tim Trương Mỹ Vân khẽ run lên khi nghe Chúng Thanh Phong tiết lộ điều đó.
Ông Chúng Thời Vũ và Chúng Thời Giang là những người thân thiết nhất của Chúng Thanh Phong nên đương nhiên anh nghĩ tới họ là điêu cô có thể hiểu.
Nhưng tại sao anh còn nghĩ tới cô nữa? Mỹ Vân còn chưa kịp nói ra câu hỏi đang nghĩ trong đâu thì Thanh Phong hỏi: "Có biết vì sao anh nghĩ tới em không?"
"Vì sao?"
Trương Mỹ Vân hồi hộp hỏi.
"Vì giống như ông ngoại và cậu, em cũng là một trong những người thân của anh."
Trương Mỹ Vân xoay người lại nhìn Chúng Thanh Phong.
Cô hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời của anh.
"Anh thật sự coi em là người thân của anh sao?"
"Đương nhiên rồi!"
"Tại sao?"
Nhìn bộ dạng nghiêm túc tới căng thẳng của Trương Mỹ Vân lúc này khiến Chúng Thanh Phong bật cười.
"Em đừng hỏi anh hết vì sao lại đến tại sao có được không?"
"Không biết nên em mới phải hỏi.
Biết rồi em còn hỏi anh làm gì nữa."
Trương Mỹ Vân nói một cách hiển nhiên.
"Nhất định phải biết câu trả lời à?"
"Nhất định!"
Chúng Thanh Phong nhìn thẳng vào mắt Trương Mỹ Vân trả lời: "Vì em có ý nghĩa rất quan trọng đối với anh."
"Quan trọng như thế nào?"
Vì biết Trương Mỹ Vân rất muốn nghe câu trả lời của mình nên Chúng Thanh Phong tinh quái hỏi: "Em hôn anh một cái rồi anh nói cho em biết đáp án."
Trương Mỹ Vân trừng mắt nhìn Chúng Thanh Phong mắng: "Lưu manh!"
"Thỉnh thoảng phải lưu manh tí chút chứ em, kẻo lúc nào cũng tử t