Ban đầu khi Quốc Trung mới nhập đội tìm kiếm Lại Minh Nguyệt có ấn tượng rất tốt với anh.
Không nói nhiều, chỉ dùng hành động để chứng minh sự am hiểu về cách đi rừng của mình.
Thế nhưng không hiểu sao bây giờ Quốc Trung lại giở quẻ, quay ngoắt ba ngàn độ thế này.
Nói thật sự lầy lội không đúng lúc của Quốc Trung khiến Lại Minh Nguyệt cảm thấy phát bực.
Cô không ngần ngại mà hét vào mặt anh: "Biến!"
"Em biến rồi, ai giúp chị đây?"
Quốc Trung nhún vai.
Suy nghĩ một lúc cuối cùng Võ Quế Sơn cũng nghĩ ra được cách mà anh cho là hợp tình hợp lý vào thời điểm này.
"Cả hai đứa đều là em anh, anh không thể vì đứa này mà làm mất lòng đứa kia được.Vì vậy anh nghĩ tốt nhất hai em nên làm một ván độ nhẹ."
"Độ thế nào? Anh nói nghe thử xem."
Quốc Trung vẻ sốt ruột.
"Oẳn tù tì.Ai thắng hai trên ba kèo sẽ giành chiến thắng chung cuộc.Nếu em thắng Minh Nguyệt sẽ phải gọi em là anh.Còn Minh Nguyệt thắng em phải lấy con vắt ra giúp em ấy mà không được đòi hỏi bất kỳ điều gì.OK không?"
Võ Quế Sơn đề xuất.
Quốc Trung hất hàm về phía Lại Minh Nguyệt vẻ thách thức: "Em dám chơi không?"
"Chơi thì chơi.Chị đây sợ chắc?"
Cả Quốc Trung và Lại Minh Nguyệt đều muốn giành phần thắng về phía mình nên tham gia chơi oẳn tù tì hết sức nghiêm túc.
Với mong muốn chuyện xàm xí này mau chóng kết thúc, Võ Quế Sơn đọc: "Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này."
Ván đầu tiên Quốc Trung ra búa, Lại Minh Nguyệt ra kéo.
"Quốc Trung thắng!"
Võ Quế Sơn tuyên bố.
Quốc Trung nhìn Lại Minh Nguyệt cười thích thú.
Cậu đùa: "Thương thay thân phận đàn bà, hơn năm ba tuổi vẫn là đàn em."
Lại Minh Nguyệt cay cú, quyết phục thù.
Hai người tập trung cho ván đấu thứ hai.
"Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này."
Võ Quế Sơn tiếp tục đọc.
Lần này Lại Minh Nguyệt vẫn ra kéo, Võ Quế Sơn ra lá.
"Minh Nguyệt thăng.Sau hai ván, hai người hòa nhau với tỉ số 1 - 1."
Quốc Trung đề nghị.
"Thôi đừng hâm nữa.Mau lấy con vắt ra cho chị đi.Chúng ta còn phải tiếp tục lên đường tìm Mỹ Vân và Thanh Phong.Không có thời gian ở đây để chơi mấy trò tào lao này đâu..."
Nói xong, Lại Minh Nguyệt chìa tay về phía Quốc Trung.
Anh miễn cưỡng gỡ con vắt ra khỏi tay cô, vứt vào trong bụi cây gần đó.
Ba người lại cùng đội tìm kiếm tiếp tục cuộc hành trình dấn thân vào rừng sâu tìm kiếm người thân và bạn của mình.
Quốc Trung không quá đặc biệt, không cơ bắp như Chúng Thanh Phong, cũng không cao ráo như Võ Quế Sơn nhưng lại tháo vát và nhanh nhẹn kinh khủng.
Dường như chẳng có điều gì có thể làm khó được anh.
Vì vậy anh đảm nhận vị trí tiên phong dẫn đường.
Lại Minh Nguyệt đi giữa, còn Võ Quế Sơn đi ngay phía sau cô.
Vừa đi, mọi người vừa gọi.
"Trương Mỹ Vân! Chúng Thanh Phong! Hai người đang ở đâu?"
Không có tiếng trả lời của Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong, mà chỉ có tiếng dội trở lại từ vách đá.
"Trương Mỹ Vân! Chúng Thanh Phong! Hai người đang ở đâuuuuuuuu?"
Lại Minh Nguyệt cảm thấy không thích, thậm chí có phần hơi sợ những nơi rừng rú âm u, rậm rạp như thế này.
Cô không để ý nhìn đường nên vấp phải cành cây khô, suýt chút nữa là ngã úp mặt xuống đất.
May thay Võ Quế Sơn nhanh tay kéo cô giữ lại.
"Không sao chứ?"
Lại Minh Nguyệt lắc đâu, nhưng miệng không ngừng than vẫn: "Đi mãi mà vẫn không tìm thấy Mỹ Vân và Thanh Phong đâu.Điện thoại thì mất sóng.Người nông dân phải làm sao đây?"
Bất thình lình Quốc Trung xoay người lại, chìa tay về phía Lại Minh Nguyệt đề nghị: "Nếu em thấy sợ thì...tay anh đây...em cứ nắm thoải mái..."
"Cảm ơn em trai, nhưng chị không cần."
Lại Minh Nguyệt từ chối.