Mắt Xanh Mê Hoặc

Chương 42: Chương 42: Chuyện xưa như mây khói . . .




Edit: Tiểu Phúc

Beta: B. Cat & Quảng Hằng

"Nhị Nhị đâu? Nhị Nhị bây giờ đang ở đâu?" Sắc mặt Hà Thanh Lăng gần như trắng bệch hỏi, vợ của ông ta không phải Nhị Nhị, vậy Nhị Nhị đi đâu?! Ngải Đăng là con lai, mà cũng nghe nói mẹ của Tiêu Tiêu là người Trung Quốc, chẳng lẽ Ngải Đăng là con của Nhị Nhị ? Như vậy Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu, chính là. . . Anh em họ? Nghĩ như vậy, Hà Thanh Lăng vốn đứng không vững thiếu chút nữa té ngồi trên mặt đất, mọi chuyện làm sao có thể biến thành như vậy!

"Bà. . ." bá tước Ôn Kerr bước đến muốn đỡ Hà Thanh Lăng lên, lại bị Loan Đức Hồng chụp tay lại.

"Thanh Lăng, Thanh Lăng, em làm sao vậy?" Loan ba ba hỏi vài người làm mới biết được Hà Thanh Lăng mang theo Dạ Bố Trí tới chỗ này, liền đuổi đến đây, từ xa đã nhìn thấy lão bà của mình ngồi dưới đất, mà bá tước Ôn Kerr đang vươn tay ra.

"Đứa nhỏ, hu hu, Tiêu Tiêu của chúng ta, Tiêu Tiêu " Nhào vào trong lòng của chồng, ma ma đã khống chế không nổi bản thân nữa, khóc lớn lên. Vì cô gái đáng thương kia chính là con gái của mình, bà đã dự đoán đến con gái của mình mình khi biết tin tức này sẽ đau khổ biết bao nhiêu .

"Đừng khóc, đừng khóc, có anh ở đây, Tiêu Tiêu tốt lắm , không có việc gì, anh vừa nhìn thấy nó mà, cháu nội của chúng ta cũng tốt lắm"

"Cháu nội ! Đúng, không được, bây giờ hãy bảo với Tiêu Tiêu bỏ đứa nhỏ đi, không thể sinh nó ra" Hà Thanh Lăng đứng lên giằng khỏi tay Loan ba ba xông ra ngoài.

Những lời này làm cho Loan ba ba sợ hãi, muốn phá bỏ đứa nhỏ, cái này không thể được, ông vẫn chờ cục cưng bảo bối của Tiêu Tiêu kêu hai tiếng ’ông ơi’, "Thanh Lăng, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Em đừng kích động mà! Từ từ nói"

"Ô ô, Tiêu Tiêu đáng thương của em , nó đã yêu anh họ của mình . . ."

"Anh họ?" bá tước Kerr Ôn vẫn đang trợn mắt há hốc mồm rốt cục cũng bắt được từ mấu chốt , chẳng lẽ cô ấy đang nghĩ đến Ngải Đăng là con của Nhị Nhị ? không có khả năng a .

"Bà. . . Bà, không phải. . . Ngải Đăng không phải là con của Nhị Nhị " bá tước Ôn Kerr nhanh chóng mở miệng giải thích.

Những lời này đã thành công làm ngừng lại tiếng khóc của Hà Thanh Lăng, nhưng chỉ là tạm dừng một lát , bà lại bộc phát ra tiếng tru kinh thiên động địa hơn "Ông không cần an ủi tôi, con gái tôi số thật khổ mà!"

Bá tước Ôn Kerr trên đầu đầy hắc tuyến, khí lạnh chợt chạy dọc xuống "thật không phải mà"

"thật sự?" Loan ba ba lúc này cũng tựa hồ như thấu hiểu cái gì rồi, giúp Hà Thanh Lăng khóc đến thở không ra hơi hỏi.

"thật sự " Xác định cùng với khẳng định.

"Phù. . ." Chuyện này làm bà yên tâm lại, may quá, thật may quá nếu không Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu đều bị điên mất. Bất quá bà nghĩ cho dù là có quan hệ máu mủ, Ngải Đăng cũng sẽ không băn khoăn về đạo đức luân lý .

"Vậy Nhị Nhị đâu rồi, ông đem Nhị Nhị đi đâu vậy?" Phục hồi tinh thần lại, hiện tại trong đầu bà lại xuất hiện một nghi vấn.

"Nhị Nhị . . . thật xin lỗi. . . Đều là lỗi của tôi, tại tôi hết!"

Lúc trước chính ông mang Hà Nhị đi, nhưng khi xúc động qua đi ông lại do dự, ở Na Uy ông đã có vị hôn thê, áp lực gia tộc khiến cho ông khiếp đảm, nếu muốn có được tình yêu thì nhất định phải mất đi địa vị lẫn tình thân. . .Lựa chọn tàn khốc này đang xảy ra trước mặt ông, nhưng nghĩ đến người yêu xinh đẹp, ông vẫn quyết định cố gắng một lần, đem Nhị Nhị an bài tại một nơi bí mật ở Na Uy , một mình ông về nhà cùng cha đàm phán, kết quả cũng có thể đoán được, ông thất bại.

Cha ông uy hiếp muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, cũng như hủy bỏ quyền thừa kế tạm thời của ông và ông đã thỏa hiệp . Cha ông hứa hẹn chỉ cần ông cưới tiểu thư của gia tộc Katerine , ở bên ngoài ông muốn nuôi bao nhiêu tình nhân cũng sẽ không ai hỏi đến, cho nên ông cho là ông vẫn có thể cùng Nhị Nhị ở cùng một chỗ , nhưng làm cho ông không hề ngờ tới là Nhị Nhị của ông lúc nào cũng nhu nhược lại phản ứng kịch liệt như vậy, thậm chí cũng không cho ông có cơ hội giải thích liền mất tích, ông tốn kém rất nhiều nhân lực đi tìm, nhưng không thu hoạch được gì, đã nhiều năm như vậy, ông vẫn không bao giờ buông xuôi hy vọng…Về phần sinh ra Ngải Đăng, là một việc ngoài ý muốn. Bởi vì khổ sở khi không tìm được tung tích người trong lòng, ông đã có một khoảng thời gian dài mượn rượu giải sầu, trong một lần say rượu mất hết lý trí thì có đứa con này, điều này cũng làm cho ông tỉnh táo lại. Trốn tránh một cách ngu ngốc không phải là hành vi của một nam nhân nên có, ông đem Ngải Đăng về Trung quốc nuôi dưỡng, cho nó tiếp xúc văn hóa Trung Quốc, đợi cho đến khi thực lực của mình có thể khống chế gia tộc thì lúc đó mới đem Ngải Đăng mới 10 tuổi trở về, nhưng cha con xa cách gần ấy năm khiến cho ông phải dùng rất nhiều lòng tin vẫn không thể phá bỏ gút mắc trong lòng con.

Hà Thanh Lăng nghe được em họ mình về sau lại chịu nhiều chuyện thương tâm, cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, nhưng bà cùng bá tước Ôn Kerr đều giống nhau, tin tưởng vững chắc rằng Hà Nhị vẫn còn sống, nhất định một ngày nào đó sẽ trở lại bên cạnh bọn họ .

Buổi tối, bà ngay cả cơm cũng chưa ăn, liền trở về phòng. Loan ba bà cũng vào cùng, còn lại bá tước Ôn Kerr cũng không còn khẩu vị. Vì thế nên cuối cùng trên bàn cơm chỉ còn lại có hai người là Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu .

Ngải Đăng một chút cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, sau khi ngồi xuống rất nhanh liền bắt đầu đốc thúc Tiêu Tiêu cùng ăn.

"Anh nói xem, nếu anh thật sự là anh họ của em, vậy cục cưng có bị biến dạng không?" Tiêu Tiêu bới ra một bát cơm, nghiêng đầu tò mò hỏi, cô là lần đầu tiên biết mình có dì út.

Ngải Đăng nghe được vấn đề của Tiêu Tiêu, khóe mắt giật giật một chút, làm gì có người mẹ nào lại rủa chính cục cưng của mình như vậy a.

"Ngoan ngoãn ăn cơm, đừng suy nghĩ lung tung"

"Người ta tò mò mà, kỳ thật em cũng không đói bụng" Tiêu Tiêu chọc chọc đũa vào chén cơm đầy, cô không thích ăn cơm Tây, cho nên trong nhà mời đầu bếp Trung Quốc về nấu.

" không được, ăn thêm hai mươi miếng nữa"

"Mười miếng "

"Mười lăm, không thể ít hơn nữa " Ngải Đăng cảm thấy anh giống như là đang nuôi con gái, so với những đứa nhỏ có thể làm nũng thì cô còn cũng giống y như vậy.

"Tốt thôi"

Vừa cơm nước xong xuôi là trong nhà đã có khách không mời mà đến, Bruce lo lắng chạy vọt vào nhà bếp lôi kéo Ngải Đăng hỏi có gặp Adele không , Ngải Đăng bỏ tay anh ra tiếp tục lau miệng cho Tiêu Tiêu.

"không thấy Adele, mẹ tôi sắp phát điên rồi" Bruce chán nản đảo tới đảo lui, em gái là người chưa từng đi ra ngoài một mình bao giờ, tất cả mọi người không biết nên làm sao cho tốt bây giờ .

"Adele chưa từng gây ra chuyện gì, anh trước tiên đừng nóng vội" Tiêu Tiêu bảo người giúp việc nữ đem cho Bruce một ly nước, nhìn bộ dạng anh lôi thôi lếch thếch so với hình tượng thường ngày thật không hề giống nhau.

"Con bé sẽ đi đâu chứ, giữa trưa gọi nó xuống dưới ăn cơm liền phát hiện không thấy người, đã đi tìm khắp nơi rồi , cũng báo cảnh sát luôn"

"Trong phòng cô ấy có thiếu vật gì không?" Tiêu Tiêu tiếp tục giúp anh phân tích.

“Túi nhỏ mà con bé thường xuyên đem theo cũng không thấy, còn cả Tony nữa” một chút dự báo trước khi em gái biến mất cũng không có, thật làm cho người ta trở tay không kịp.

"cô ấy có từng nói qua là muốn đi chỗ nào không?" Tư duy của Adele vô cùng đơn giản, hẳn là suy nghĩ cái gì đều biểu hiện ra ngoài.

"Hình như không có, đúng rồi, chính là gần đây nhất la hét muốn tới chỗ các người, cho nên tôi mới lại đây"

"A. . ."

"Cha cậu gần đây nhất có kẻ thù nào không?" Vẫn im lặng không nói chuyện nãy giờ, cuối cùng Ngải Đăng mở miệng.

"Cậu muốn ám chỉ Adele là bị người ta bắt đi à?" Biểu tình của Bruce lập tức liền nghiêm túc lên, trong đầu không ngừng nghĩ ra những người khả nghi.

"không ngoại trừ khả năng này" Thấy loại chuyện hắc ám này Ngải Đăng luôn lo lắng vô cùng nhiều.

"Tôi đi trước, nếu có tin tức về Adele lập tức gọi điện thoại cho tôi" Như bình thường, Bruce lại vội vàng rời đi.

"Adele có thể bị gì không?" Tiêu Tiêu dựa vào trên vai Ngải Đăng , tâm tình cũng rất xấu, mặc dù là "Tình địch" của cô, nhưng cô cũng không hi vọng cô gái đơn thuần kia bị thương tổn.

"không có chuyện gì đâu, bé ngoan ăn no chưa?" Theo thói quen Ngải Đăng sờ sờ bụng Tiêu Tiêu , bây giờ là giai đoạn đầu mang thai, bụng vẫn chưa hiện ra rõ .

"Ừm, ăn no rồi, đợi lát nữa kêu người làm đem bữa ăn khuya cho ba mẹ đi, hai người đều không ăn cơm, buổi tối nhất định sẽ đói "

"Ừ"

không đợi Bruce nghĩ ra những người khả nghi, mọi người đã biết Adele ở đâu rồi. Nguyên nhân là do một cú điện thoại của Loan Thần Thiên vào sáng nay. Sáng ngày thứ hai Tiêu Tiêu vừa tỉnh ngủ liền nhận được điện thoại của anh hai, chất vấn cô là có phải cô đem số điện thoại của anh cho con ngựa cái tây ngu ngốc kia không. thì ra Adele lên máy bay đi Trung Quốc , cô biết Loan Thần Thiên ở Trung Quốc nhưng không biết Trung Quốc lớn như vậy, phân ra nhiều thành phố như vậy , không biết máy bay hạ cánh ở thành phố nào, nên gọi điện thoại cho Loan Thần Thiên đi đón cô nhưng lại nói không ra mình ở chỗ nào.

Biết được như thế, Bruce liền nhẹ nhàng thở ra, về chuyện tại sao em gái lại chạy Trung Quốc, tất cả mọi người đều không nghĩ nhiều lắm, chỉ có sắc mặt Tiêu Tiêu là có chút kỳ quái, chẳng lẽ Adele ngược lại yêu Thần Thần rồi? ! !

"Dì à, bà nội nói có thể có một em gái" Dạ Bố Trí dựa vào bên người Tiêu Tiêu, tò mò vươn tay muốn sờ bụng Tiêu Tiêu , nhưng lại sợ làm bị thương em gái bên trong.

"Ha ha, Dạ Bố Trí thích em gái sao?" Tiêu Tiêu sờ sờ mái tóc quăn của Dạ Bố Trí, điểm này nó rất giống Ngải Đăng , tóc đều quăn tự nhiên.

"Thích em gái ạ" Mắt Dạ Bố Trí lóe sáng ánh sao, hắn sẽ dẫn em gái đi chơi, không cho bất luận kẻ nào khi dễ em gái.

"Nếu như là em trai thì sao?" Tiêu Tiêu ra vẻ gây khó dễ cho Dạ Bố Trí.

"Ách. . ." Giống như không ngờ còn có tình huống này, Dạ Bố Trí lập tức ngây ngẩn cả người, "sẽ có em trai sao?"

"Có lẽ vậy"

"Em trai cũng tốt, con cũng bảo vệ em trai luôn" Dạ Bố Trí vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, cam đoan nói.

"Dạ Bố Trí thật ngoan, hôm nay không cần cùng Nhã Cách đi học cưỡi ngựa sao?" Ngải Đăng để phân tán sự chú ý của Dạ Bố Trí, giúp bé tìm người huấn luyện cưỡi ngựa, mỗi ngày đều đến dạy Dạ Bố Trí cưỡi ngựa.

"Đợi lát nữa mới đi" vừa rồi dượng Ngải Đăng đi ra ngoài thì bé đến chỗ dì, chờ dượng trở về, bé mới muốn đi học.

Dạ Bố Trí đang nói, Ngải Đăng liền từ ngoài cửa đi đến, hướng thằng nhóc kia phất phất tay, Dạ Bố Trí lập tức thức thời đi ra ngoài.

"Mẹ có khỏe không?" Tiêu Tiêu lôi kéo tay Ngải Đăng lại gần.

"Ừm, tốt hơn nhiều, vừa rồi đem cơm lên cũng ăn, ba ba cũng ở bên trong , đừng lo lắng quá."

"Lần đầu tiên em thấy mẹ thương tâm như vậy, Ngải Đăng, anh nói xem dì Nhị Nhị còn sống không?" Tiêu Tiêu ngồi trên đùi Ngải Đăng , chơi đùa các ngón tay của anh.

"không biết, có lẽ còn."

"Kỳ thật cha cũng rất đáng thương" Nửa đời sau đều sống trong nỗi nhớ mong, rối rắm mấy chục năm cũng không được người yêu tha thứ.

". . . . . ." Ngải Đăng gục đầu xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của mẹ mình, buồn bực không vui, cô không hiểu được đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.