Mắt Xanh Mê Hoặc

Chương 37: Chương 37: Tiêu Tiêu bám theo




Beta: Quảng Hằng

Trong phòng lại trầm mặc, trong chốc lát trên giường có động tĩnh, Tiêu Tiêu đang ngủ có chút bất an lúc lắc đầu, Ngải Đăng vội vàng đứng lên ngồi vào giường đem cô kéo vào trong lòng, chậm rãi ru nhẹ.

một bên bá tước Kerr Ôn nhìn thấy tình cảm sâu nặng của con trai mình có chút rung động, nếu năm đó mình cũng kiên định như vậy có phải cuối cùng cũng không để cô ấy đi mất hay không, hình như gần đây luôn nhớ lại những chuyện trước kia, xem ra đúng là già thật rồi, không muốn già cũng không được.

"Ta đi ra ngoài trước, con. . . . . . Ai, quên đi" Bất đắc dĩ lắc lắc đầu cuối cùng không nói gì thêm.

Lúc chạng vạng, Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mở mắt ra, nhìn thấy Ngải Đăng tựa vào bên giường, cho dù ở trong lúc ngủ mơ vẫn không quên nắm chặt tay cô, định nâng tay kia lên sờ sờ mái tóc nâu của Ngải Đăng, lại khẽ động đến miệng vết thương, đau đến hút một ngụm khí.

"Bé ngoan" Ngải Đăng nghe được động tĩnh lập tức ngồi dậy, trong ánh mắt đã tràn ngập mỏi mệt.

“Sao không lên giường mà nằm?” Tiêu Tiêu di động sang bên cạnh một chút, vóc dáng cao kia dựa vào bên giường hẳn là không thoải mái a.

"không có việc gì, đói bụng chưa?" Anh không phải là không muốn ngủ trên giường, chẳng qua là anh có thói quen khi ngủ liền vô ý thức ôm Tiêu Tiêu, dùng cả tay chân đem cô vòng vào trong ngực. Nhưng hiện tại loại tình huống này sợ đè lên miệng vết thương của cô, nhưng mình lại luyến tiếc đến phòng khác ngủ, chỉ có thể tựa vào bên giường .

"Ừm, đói bụng rồi." Tiêu Tiêu làm nũng ghé vào trước ngực Ngải Đăng , ngày hôm qua trở về đến bây giờ không có ăn cái gì rồi, hiện tại cảm giác cả người đều đau.

"hiện tại có được không, các đầu bếp có phải đều ngủ rồi hay không?"

"không cần để ý, bảo bối muốn ăn gì nào?" Vừa rồi liền đã phân phó làm cho phòng bếp chuẩn bị, chỉ sợ lúc Tiêu Tiêu tỉnh muốn ăn này nọ.

"Muốn ăn cháo hải sản cùng củ cải cay" Tiêu Tiêu vừa nói vừa đưa tay tìm tới miệng vết thương, lại bị Ngải Đăng ngăn cản, sợ chính cô không biết nặng nhẹ lại chạm vào làm đau chính mình.

Món ăn mà Tiêu Tiêu nói làm khó đám đầu bếp Na Uy, đợi một buổi tối rốt cuộc cũng biết vị tiểu thư kia muốn ăn gì, cháo hải sản này còn có thể làm, nhưng củ cải cay là cái gì? Đám đầu bếp nhìn lẫn nhau, thật không biết a, nhưng lại không dám trực tiếp báo lên trên là không làm được, chỉ có thể gọi điện thoại khắp nơi cùng tra mạng. Cuối cùng sau nhiều lần trắc trở cuối cùng mua được ở trong siêu thị của một người Trung Quốc mở, hai tay cảm thấy như cầm thánh vật mà dâng lên.

"Bé ngoan, chậm một chút" Ngải Đăng cầm thìa đút Tiêu Tiêu ăn cháo, một ngày chưa ăn cơm rồi, Tiêu Tiêu đói bụng đến gần như cháo không đủ ăn, thường là Ngải Đăng vừa đút xong một miếng, Tiêu Tiêu lại mở rộng miệng muốn ăn miếng tiếp theo.

"Chậm một chút, cẩn thận sặc " Vươn tay lau cái miệng lấm lem của cô , lại đưa khăn mặt sạch đến lót trước ngực của cô, ăn một bữa cơm giống như một đứa bé, một miệng ăn không hết còn vương vãi ra xung quanh.

"Ăn thật ngon" Cảm giác đã lâu cũng chưa ăn qua vị ngon như vật, miệng nhét tràn đầy, phun từ không rõ ràng.

"Ừm, ăn nhiều một chút" Ngải Đăng vẫn cảm thấy Tiêu Tiêu rất gầy, anh hi vọng cô có thể béo một chút, cô gái khác dù muốn giảm béo thế nào đều được, nhưng Tiêu Tiêu của anh thì không thể.

"Ăn xong rồi, muốn tắm rửa" Tiêu Tiêu cau cái mũi, cảm giác mình vô cùng bẩn , không tắm rửa ngủ không yên .

"Ngoan, Bác sĩ nói em bây giờ không thể đụng vào nước" miệng vết thương cũng còn chưa lành đã nghĩ tới tắm rửa, nửa điểm cũng đều không hiểu tự chiếu cố chính mình, Ngải Đăng bất đắc dĩ sờ sờ tóc của cô.

"Vậy phải đợi bao lâu?" Vặn vẹo uốn éo thân thể, cảm giác mồ hôi ẩm ướt quần áo dán sát người rất không thoải mái.

"một tuần " Bác sĩ hình như là nói như vậy.

"A, thời gian dài như vậy, không muốn, em không muốn đâu, người hôi như vậy, hôm nay em sẽ tắm rửa" Tiêu Tiêu đương nhiên không thể nhịn được lâu như vậy, từ nhỏ đến lớn bất kể là mùa đông hay mùa hạ, cô muốn mỗi ngày đều tắm rửa .

"Bảo bối, em ngoan nè, hay thay đồ ngủ cho em nhé?"

"không cần"

Sau lại không có biện pháp, Ngải Đăng chỉ có thể ôm Tiêu Tiêu tới phòng tắm, tiện tay đem hệ thống sưởi hơi toàn bộ mở ra, nhìn thấy độ ấm cũng không sai biệt lắm, mới bắt đầu cởi quần áo cho cô, Tiêu Tiêu bất kể trên đùi, mặt hay tay đều là miệng vết thương, Ngải Đăng thoát quần áo cho cô cực kỳ tốn sức, rốt cục thoát xong cũng mồ hôi đầy đầu. trên người anh còn mặt nguyên bộ áo lông cừu, hiện tại cảm thấy oi bức cả người không thoải mái, thuận tay đem quần áo của mình cũng cởi, kéo, xắn, rồi lại pha nước ấm vào trong bồn.

Ngồi xổm bên cạnh Tiêu Tiêu, cầm khăn mặt cẩn thận lau chùi thân thể của cô, thân thể của Tiêu Tiêu luôn có lực ảnh hưởng rất mạnh đến Ngải Đăng, huống chi đây lại là loại trần truồng lõa thể, tận lực không chạm vào những chỗ quan trọng, nhưng hô hấp của Ngải Đăng vẫn là chậm nửa nhịp.

"Lưng, kì lưng" Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Ngải Đăng lấy khăn mặt đưa tay , sợ anh lại nhàn rỗi .

Ngải Đăng thay đổi bồn nước lại ôm lấy Tiêu Tiêu, để cô hướng mặt về mình, bàn tay đưa ra sau kì lưng cho cô. Tiêu Tiêu cuộn tròn kề sát ở trong ngực Ngải Đăng, chỉ cách tầng áo sơmi mỏng manh, Tiêu Tiêu còn vận dụng một cái tay không bị thương nghịch nghịch tóc Ngải Đăng. Tóc của Ngải Đăng tốt lắm, sờ thật mềm mại , mỗi lần lúc ngủ đều phải sờ vài lần.

"Tôi yêu tắm rửa làn da hảo hảo, nha nha nha nha!" Tắm rửa phải cao hứng rồi, Tiêu Tiêu còn rung đùi đắc ý hát lên, vốn còn muốn hoa chân múa tay vui sướng bất quá tay bị Ngải Đăng chặt chẽ nắm giữ lấy.

Vỗ vỗ mông Tiêu Tiêu bảo cô an phận một chút, từ trong tủ treo quần áo bên cạnh lấy ra khăn tắm lớn bao trùm thân thể trơn mịn, đi ra khỏi phòng tắm.

"Anh cũng muốn tắm rửa sao?" Tiêu Tiêu thoải mái và mềm nhũn nằm ở trên giường, nhìn một bên Ngải Đăng đang cởi quần.

"Ừm" Ngải Đăng thoát chỉ còn cái quần lót, vừa rồi giúp tiểu quỷ này tắm rửa thấy được trên người mình đều là nước, đang chuẩn bị hừng hực đi tắm lại bị Tiêu Tiêu gọi lại, làm cho anh lấy xong đồ phải quay người lại.

"Muốn cái gì?" đi đến bên giường dịch dịch góc chăn cho cô, lại sờ sờ cái trán, may mắn không phát sốt.

"Tùy tiện" anh đi tắm rửa chính mình nằm ở trên giường sẽ không việc làm.

"Đọc sách không?"

"không cần"

". . . . . ." Thé này mà gọi là tùy tiện?

"Em muốn chơi trò chơi" từ lần trước máy chơi game hỏng rồi về sau, đã lâu rồi không chơi.

Ngải Đăng đành phải đưa điện thoại di động của mình, cô muốn vọc máy vi tính lại sợ cô không có phương tiện. Điện thoại di động của mình có trò chơi hay không, mình cũng không xác định, dù sao di động với anh mà nói chỉ có một sử dụng chính là gọi điện thoại.

Tiêu Tiêu ôm di động, vẫy vẫy tay ân chuẩn anh đi tắm rửa. Di động vừa mở khóa đã nhìn thấy trên màn ảnh Tiêu Tiêu mặt quỷ bật đi ra, bộ mặt này là lúc đang đi dạo trên thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ chụp được, không nghĩ tới anh còn giữ, lại còn làm hình nền màn hình di động , gương mặt này xấu như vậy, cô phải đổi mới được.

Lật lật danh bạ trong điện thoại của anh, bên trong đó chỉ có mỗi một tấm ảnh này. Các thư mục khác cũng đều không có, số trong danh bạ cũng chỉ có vài dãy số linh tinh, hơn nữa lại không hề có tên cô trong những dãy số này, hừ, người khác đều là đem số điện thoại của bạn gái hảo hảo mà lưu lại, còn ghi cách xưng hô thân mật nữa

Ngải Đăng vừa lau tóc vừa ngồi vào bên giường nhìn một vật thể đang chui ở trong chăn, lại làm sao vậy, mới vừa rồi không phải rất vui vẻ đấy sao, vươn tay muốn đem cô ôm ra , sợ cô ở bên trong đang buồn, bên trong lại có phản kháng.

"Bé ngoan?" Ngải Đăng có chút không xác định, đang cáu kỉnh sao?

"Hừ" trong mền truyền đến tiếng hừ hừ của Tiêu Tiêu

“Ngoan, cẩn thận buồn sẽ mệt đó.” Lại duỗi tay vươn tới định vén chăn, nhưng Tiêu Tiêu lại tự động chui ra, đưa di động đến trước mắt anh hỏi “Vì sao không có số của em vậy?” Câu hỏi này lại làm cho Ngải Đăng nghi ngờ, số của cô? Số gì?

"không thấy số di động của em" Tiêu Tiêu lại bất mãn than thở một lần.

"Nga, à." Ngải Đăng gật gật đầu, tiếp tục lau tóc tắm rửa xong chỉ tại dưới chỉ quấn một tấm khăn dài, lại có chút hơi rời rạc, mỹ nam đi tắm luôn phá lệ mê người, bất quá Tiêu Tiêu hiện tại cũng không có hứng thú thưởng thức, cô chỉ để ý là Ngải Đăng thế nhưng lại gật đầu!

“Em luôn lưu số của anh” Tiêu Tiêu biết mình hiện tại là có chút cố tình gây sự, có lẽ những số ở trong máy của anh đều là các bạn hàng buôn bán, nhưng là trong tình yêu các cô gái luôn thích để ý tới một chút việc nhỏ nhặt này, tại đây có chút vấn đề tính toán chi li, làm không biết mệt.

“Anh nhớ được số của em, không cần lưu” Ngải Đăng ngừng động tác trong tay, nhìn thẳng Tiêu Tiêu, có chút không rõ vì sao cô tức giận, danh bạ không phải là dùng để lưu những số không nhớ được hay sao! Anh nhớ rõ của cô, quên cũng không được.

“Vậy cũng nên lưu lại một chút a, bằng không em mỗi lần gửi tin nhắn, gọi điện cho anh, trên điện thoại di động đều hiện lên những con số lạnh băng” Vừa rồi cô thuận tay lật ra tin nhắn trong hòm thư của anh, bên trong đều là tin nhắn của cô gửi, phát hiện này khiến cô vui rạo rực

“Được, em giúp anh lưu đi.”

“không cần, em muốn chính anh lưu” cô muốn nhìn anh viết cái gì để đại biểu cho cô, nếu như mình viết vào thì thật không có ý nghĩa

“Được” Ngải Đăng tiếp nhận di động, thuần thục nhấn vài cái, sau đó đóng di động lại nằm dài trên giường. Tiêu Tiêu lại luôn bên cạnh kiễng chân nhìn ngó, thấy anh tắt di động cũng không thể lập tức tới lấy xem, đành phải chịu đựng.

“Hôm nay ngủ cùng em không có vấn đề gì sao?” Tiêu Tiêu tự động nhảy vào trong ngực Ngải Đăng, thật ấm áp, cảm giác rất an toàn.

“không có việc gì” Trải qua chuyện này, anh đã quyết định muốn cùng Tiêu Tiêu nhanh chóng đính hôn, phương pháp bảo vệ cô tốt nhất chính là biến cô trở thành phu nhân của anh.

“Ngải Đăng, kỳ thật hôm này phu nhân Katerine không phải cố ý” Tiêu Tiêu ngửa đầu nhìn Ngải Đăng đang trầm tư, dấu tay để trên môi đang mím chặt của anh, tuy rằng cô không thích phu nhân Katerine nhưng có lẽ vẫn là giải thích cho rõ.

“Ừ.” Ngải đăng phục hồi lại tinh thần, hôn nhẹ lên tay Tiêu Tiêu. Cố ý hay không kỳ thật là không quan trọng, quan trọng chính là kết quả, bà làm thương tổn Tiêu Tiêu, làm Tiêu Tiêu bị vây trong nguy hiểm, đây mới là điều không thể dễ dàng tha thứ.

“Ngủ đi, bảo bối, Bác sĩ nói nên nghỉ ngơi nhiều” Ngải Đăng nhanh chóng tắt đền ở đầu giường, trở lại cẩn thận ôm cô.

“Nha” Tiêu Tiêu nghe lời nằm xuống, giống như trời đã sắp sáng rồi, hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có.

Ngải Đăng tuy rằng thực mệt nhưng vẫn là chú ý đến hô hấp của Tiêu Tiêu, chuẩn bị đợi cô tiếp tục giấc ngủ, nhưng quỷ nha đầu trong lòng anh cứ lăn qua lộn lại, nhưng không ngủ.

“Làm sao vậy?” Đem thân thể Tiêu Tiêu chỉnh lại ngay ngắn, Ngải Đăng nâng người lên nhìn Tiêu Tiêu đang mở hai mắt thật to hỏi.

“không, em không ngủ được” cảm giác ngày hôm qua cùng ngày hôm nay giống như luôn tồn tại trong cùng giấc ngủ.

“Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai cho em một ngạc nhiên thú vị.”

"Ngạc nhiên thú vị?"

"Tỉnh ngủ em sẽ biết"

"Em hiện tại tỉnh liền a!"

"Bây giờ còn chưa được"

"Vì sao?"

"Bởi vì thời gian vẫn chưa tới"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.