Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thím hai lập tức đổi giọng, xồn xồn lên nói: “Tiểu Dư, mày cũng đừng giả bộ nữa, tao nghe nói mày đã chuyển tới tường Thánh Âm kia học rồi! Đây chính là trường học có học phí đắt nhất Dụ Thành, ít nhất phải nộp hai mươi ba mươi nghìn, mày có thể nộp được khoản học phí ấy mà không có tiền cho chú hai mày chưa bệnh ư? Sao mày lại lòng lang dạ sói, không hiểu tí gì về nhân tình thế sự như vậy!”
Đường Dư bình thản như nước nói: “Thím hai, đó là tiền của tôi, không phải của thím.”
Đó là tiền bao năm nay anh dành dụm, vốn định sau này lên đại học sẽ dùng, sau đó vì Tô Niên Niên mà lại quyết tiêu hết rồi.
Thím hai không nghe mà bắt bẻ: “Đó là chú ruột của mày, mày trơ mắt nhìn ông ấy bệnh mà chẳng quan tâm sao? Nhà lão Đường các người thật là cho ra nhân tài rồi! Lương tâm cũng bị chó tha đi luôn rồi!”
Đường Dư gồng mình, sau đó nói: “Tôi sẽ đi gặp chú hai, thím hai thím về đi.” Dứt lời mở cửa phòng, không thèm để ý đến bà điên vẫn đang mắng lời thô tục ở ngoài.
Thím hai đứng trước cửa mắng anh hồi lâu, cuối cùng mắng tới miệng đắng lưỡi khô, hơn nữa hàng xóm rối rít trách bà ta, uy hiếp bà ta sẽ báo cảnh sát kiện bà ta gây rối trật tự, bà ta mới hậm hực tiêu sái bỏ đi mất.
Thật ra chồng bà ta chỉ ngã bị thương ở chân thôi, nghỉ ngơi khoảng mười ngày là khỏi, nhưng bà ta là người giảo hoạt, nghe nói Đường Dư chuyển tới Thánh Âm thì cảm thấy đứa cháu này của bà ta nhất định có tiền trong tay.
Trong lòng bà ta, tiền của Đường Dư chính là tiền của bà ta, theo lẽ thường thì tiền do bà ta giữ.
Đường Dư trở về phòng, tắm nước lạnh, nhàm chán ngồi bên giường chơi mấy trò chơi cũ rích.
Anh còn nhớ rõ, khi còn bé anh sốt cao, mơ mơ màng màng gọi điện cho nhà chú hai, khi đó chỉ nghe thấy thím hai hùng hùng hổ hổ nói một câu: Quan tâm cái thằng con hoang ấy làm gì! Nó bệnh chết luôn đi là tốt nhất, đáng đời!
Chú hai Đường nổi tiếng sợ vợ, tính cách lại nhát cáy, đến cuối cùng chỉ dặn dò anh đi mua thuốc, ngủ một giấc sẽ khỏi, sau đó cũng chẳng quan tâm tới anh nữa.
Đường Vũ không biết mình đã đi mua thuốc thế nào, đến bệnh viện mua thuốc xong, trên người không còn một đồng cắc.
Anh nằm ở nhà ba ngày, chỉ uống nước và uống thuốc, rồi sống sót như một kỳ tích.
Sau đó vẫn là một bà lão hàng xóm không đành lòng, chăm sóc Đường Dư mấy ngày, sau khi anh khỏi bệnh thì coi anh như cháu ruột.
Nhưng chưa được vài năm, bà cũng qua đời, Đường Dư ngồi ở mộ bà từ lúc mặt trời lặn tới hừng sáng.
Anh hiểu, từ đó thế giới này chỉ còn một mình mình mà thôi.
Không còn hơi ấm, không còn người bầu bạn.
…
Tô Niên Niên về nhà, theo chiến lược một ngày mà Đậu Đậu soạn cho cô, quyết định nhà hàng, vé xem phim, chọn quà tặng… Sau khi xác định xong còn tự mình cẩn thận kiểm tra mấy lần, quả thực càng nhìn càng hài lòng.
Cô hăng hái bừng bừng nói kế hoạch của mình cho Trần Nguyên nghe, Trần Nguyên nghe xong giống như uống hai chai dấm vậy, yên lặng đứng vào góc nhỏ vẽ vòng tròn.
Tại sao đứa em gái mềm yếu nhà mình lại có bạn trai rồi cơ chứ! Tại sao lại còn là con sói đuôi bự nhà hàng xóm vậy!
Trước sinh nhật Cố Tử Thần một ngày, Tô Niên Niên tới một tiệm bánh ngọt handmade DIY tự tay làm một chiếc bánh gato nho nhỏ cho Cố Tử Thần.
Cô cầm lấy bút phun kem vẽ một đóa hoa hết sức phức tạp, còn rắc trái cây và chocolate lên trang trí, thế là hoàn thành!
Nhân viên cửa hàng dùng một chiếc hộp màu lam đựng chiếc bánh ngọt, đưa cho Tô Niên Niên, Tô Niên Niên nâng niu như vật báu, cầm bánh ngọt vô cùng thích thú trở về nhà.
Ngày hôm sau, sáng sớm Tô Niên Niên đã gọi cho Cố Tử Thần, chuẩn bị hẹn anh ra ngoài.
Kết quả Cố Tử Thần lại nói mình tới nhà cũ của Cố gia mất rồi, hơn nữa có thể sẽ ở Cố gia cả ngày.