Tô Niên Niên hạ giọng, khẽ nguyền rủa: “Cố Ly, anh điên rồi sao!”
Cố Ly khẽ cười một tiếng, đưa tay sửa lại một sợi tóc cho cô, nụ cười giết người không đền mạng nói: “Tiểu Niên Niên, chỉ đùa em chút thôi, sao mà bốc hỏa dữ vậy?”
Tô Niên Niên khổ sở, dùng ngón tay cấu chặt lòng bàn tay Cố Ly.
Cô dùng hết sức bình sinh, cảm giác móng tay cũng sắp găm vào da thịt anh ta rồi, nhưng bề ngoài Cố Ly vẫn mặt không đổi sắc như cũ, còn duy trì gương mặt tươi cười nữa.
“Móng vuốt của con mèo nhỏ lúc tức giận thật là lợi hại.” Anh nhẹ giọng trêu chọc, rồi khẽ nói: “Không muốn càng nhiều người chú ý hơn thì buông ra đi, chúng ta có thể tìm một góc yên tĩnh để hàn huyên một lát.
Tô Niên Niên tức giận giơ chân nhưng người xung quanh càng tụ lại, thậm chí còn có mấy phóng viên xen lẫn vào đám người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Cảm giác này không tốt chút nào. Cô không muốn ngày mai trên các báo giải trí đều đăng tin của cô và Cố Ly đâu.
Cố Ly nắm tay cô lặng lẽ đi tới nơi vắng người, người trên bữa tiệc rất nhanh không chú ý nữa, nhưng Tô Niên Niên vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Cố Tử Thần luôn dõi sát theo cô.
Cô muốn đi tìm Cố Tử Thần để giải thích nhưng Cố Ly lại không chịu buông cô ra, cười bí hiểm lại còn làm vẻ mặt vô sỉ.
Tô Niên Niên nóng nảy nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Cố Ly: “Chẳng phải em muốn tới party sinh nhật của anh ta sao, tôi đã đáp ứng cho em, giờ em còn trả đũa tôi, Tiểu Niên Niên, làm người không thể như thế.”
“Vậy sao anh phải kéo tôi, rất nhiều người đang nhìn đó! Tôi nghĩ ngày mai các báo giải trí đều sẽ giật tít về anh đó!”
Cố Ly cười nói: “Em sợ phóng viên viết em là bạn gái của tôi à, Tiểu Niên Niên, em cũng đâu phải kiểu tôi thích.”
Tô Niên Niên gắt lên nói: “Anh cũng không phải kiểu tôi thích! Tôi từ fan của anh thành antifan rồi, Cố Ly, anh chính là kẻ bị thần kinh!”
Cố Ly mỉm cười, nheo mắt lại, Cố Tử Thần đang đứng ở xa xa nhìn lại.
Anh ta khiêu khích cười cong môi, đã có thể nhìn thấy sắc mặt Cố Tử Thần trầm xuống như mong muốn, thiếu niên xưa nay vui buồn không để lộ, lần đầu tiên tỏ ra cáu giận.
Nhưng bên cạnh Cố Tử Thần còn không ít người vây quanh, trong thời gian ngắn khó mà có thể thoát được.
Một người đàn ông tóc dài râu quai nón đi về phía Cố Ly, chào hỏi thân thiết với anh ta: “Hi, Ly, album của cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
Người tới là một nhà sản xuất âm nhạc lâu năm trong nước, hai album trước đó của Cố Ly đều do anh ta sản xuất, lần này nếu không phải công ty Cố Ly đổi sang nhà sản xuất người nước ngoài, album này lẳn là cũng do anh ấy làm.
Cố Ly cười cười: “Tất cả đều ổn, vốn còn thiếu một người đệm piano, bây giờ em cũng tìm được rồi.” Anh không để ý tới anh mắt kinh ngạc của Tô Niên Niên, giơ tay Tô Niên Niên lên.
Người đàn ông râu quai nón lộ vẻ kinh ngạc: “Ồ, ông trời của tôi, vị này là…”
Tô Niên Niên sợ Cố Ly nhất thời miệng nhanh hơn não, cướp lời: “Chào anh, tôi là Tô Niên Niên.”
Cố Ly mấp máy môi: “Cô ấy là bạn của em, là một người rất có tài năng âm nhạc.”
Cố Ly đại khái là đang lừa dối rất nhiều người, vẻ mặt lại tự nhiên đến thế, người đàn ông kia lại tin là thật, nhìn khuôn mặt lạ hoắc của Tô Niên Niên, còn tưởng cô được đào tạo ở nước ngoài vừa trở về.
Hai người lại tán gẫu thêm mấy câu, người đàn ông râu quai nón liền rời đi giao lưu với những người khác, ăn uống linh đình, nói chuyện Tô Niên Niên sẽ đảm nhiệm trình diễn trong album mới của Cố Ly.
Một truyền mười, mười truyền mọi người, chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người trong hội trường đều biết chuyện này, ánh mắt nhìn về phía Tô Niên Niên cũng không giống lúc trước nữa.
Tô Niên Niên sắp tiêu rồi, tên này rốt cuộc là muốn làm gì đây!