Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên kêu lên một tiếng, lanh lẹ đoạt lấy bình mực trong tay Cố Tử Thần, dính chút mực rồi bôi lên mặt Cố Tử Thần.
Phản ứng của Cố Tử Thần chậm mấy giây, trên mặt đã dính mực.
“Tô mập! Cô bôi dám nữa thử xem?” Cố Tử Thần cắn răng nghiến lợi uy hiếp, Tô Niên Niên cười he he, tay mắt lạnh lẹ lại bôi mực lên mặt anh: “Anh thử gọi lại biệt hiệu đấy xem!”
Mặt Cố Tử Thần đen sì, thấy Tô Niên Niên đang mừng thầm.
Anh mặc một chiếc áo sơ-mi sạch sẽ, xem giá cả có vẻ không ít, con mắt Tô Niên Niên đảo tròn, vờ như vô tội sấn tới: “Thật xin lỗi, anh cũng biết tôi mập như vậy, không tiện hành động, tay chân vụng về, tôi giúp anh lau nhé!” Nói xong mặc kệ Cố Tử Thần có đồng ý hay không, cô duỗi tay sờ soạn lên mặt Cố Tử Thần, tiện thể còn bôi lên áo sơ mi của anh.
“...” Khóe miệng Cố Tử Thần giật giật, không khách khí kéo tóc Tô Niên Niên, hai người đánh nhau túi bụi ở ghế sau.
“Thiếu gia...” Lái xe sợ hãi hỏi một câu, sợ thiếu gia nhà mình chịu thiệt thòi.
“Lái xe của ông đi!” Rít lên một tiếng, lái xe lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn thẳng lái xe, có điều nụ cười nơi khóe miệng đã bán đứng ông ta.
Thật ra thế này cũng tốt, ông nhìn thiếu gia lớn lên từ nhỏ, thiếu gia luôn tỏ vẻ thâm trầm trưởng thành như ông cụ non, hiếm thấy một mặt trẻ con như thế.
Chiếc tranh giữa hai người xoay chuyển, một tay Cố Tử Thần kiềm chế Tô Niên Niên, một tay khác dính mực vẽ mũi heo lên mặt Tô Niên Niên.
“Trứng thối! Anh anh anh... dám bắt nạt con gái!” Tô Niên Niên bĩu môi, giãy dụa.
Cố Tử Thần hừ một tiếng: “Cô giống con gái chỗ nào? Có cô gái nào thô lỗ như cô không?” Ánh mắt không tự giác liếc nhìn bộ ngực của Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên hung hăng trợn mắt với anh, quả nhiên là đồ ác miệng, đã nói cô thô lỗ, còn chê cô ngực nhỏ!
“Tôi phải nói cho mẹ anh, để bác ấy chỉnh anh mới được.” Tô Niên Niên tức giận nói, trước kia toàn là cô bắt nạt người khác, đã từng bị ai bắt nạt bao giờ đâu? Còn không trả thù lại được chứ, dưới cơn nóng giận lôi ra cả cách uy hiếp như học sinh tiểu học này ra.
Ánh mắt Cố Tử Thần tối sầm, lạnh lùng nhìn Tô Niên Niên hồi lâu, mới chậm rãi buông lỏng tay.
Tô Niên Niên còn định nói gì, thấy sắc mặt anh khó coi, ngậm miệng không nói nữa.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước biệt thự Cố gia, xuống xe, một bóng người vội vã chạy về phía Tô Niên Niên, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tô Niên Niên, nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Thấy Trần Nguyên quan tâm mình như vậy, còn đứng ở cửa chờ mình về, Tô Niên Niên cảm thấy trong lòng ấm áp, ai ngờ Trần Nguyên nhìn thấy Cố Tử Thần cũng có vết mực trên mặt, thậm chí còn thảm hơn Tô Niên Niên, lồng mày của anh nhíu sâu hơn.
“Hai người...”
“Anh, anh ta đánh em! Là anh ta là anh ta chính là anh ta!” Tô Niên Niên cáo trạng trước, trốn sau lưng Trần Nguyên.
Cố Tử Thần nghiến răng, nhìn Trần Nguyên: “Cậu cảm thấy mình đánh thắng được con heo này sao?”
Trần Nguyên cẩn thận bảo vệ Tô Niên Niên ở sau lưng: “Dám bắt nạt em gái mình nữa, mình sẽ không khách khí với cậu đâu!”
Cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ tình anh em bao năm giữa anh và Trần Nguyên không bằng một câu nói của tiểu nha đầu này sao? Gân xanh trên thái dương Cố Tử Thần nảy lên, thật muốn kéo Tô Niên Niên qua cốc đầu một cái.
Cố Tử Thần: “...Mình về trước.” lặng lẽ quay người rời đi, Tô Niên Niên nhìn bóng lưng Cố Tử Thần làm mặt quỷ, lại bị Trần Nguyên thấy được động tác này của cô.