Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nội dung đề thi của cao trung Thánh Âm rất vụn, số trang nhiều, đề hình nhiều, không chú ý tính chính xác điểm số thì sẽ không nhận ra thiếu tờ nào.
Nhưng hai bài cuối cùng, chiếm tận 30 điểm của cả đề!
Mặt Tô Niên Niên dần trắng đi, đề bài cuối cùng này, cô thật sự không hề nhìn thấy a! Lúc đấy cô bị ốm đầu đau muốn nứt, chóng mặt nhận lấy đề thi người khác đưa cho, đâu còn nhớ được mà đi kiểm tra.
Cô không rảnh bận tâm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vội giải thích với Giang Mộ: “Thầy, em thật sự không nộp giấy trắng, em không hề có đề bài này, phát đến tay em chỉ có năm tờ!”
Giang Mộ nghĩ ngợi, nói: “Như vậy đi, cho em mười phút, em hãy làm hai bài này.”
Tô Niên Niên không do dự, cầm bút vùi đầu giải.
Giang Mộ nhíu mày càng sâu.
------------------------
Mười phút sau, Tô Niên Niên dè dặt nhìn phản ứng của Giang Mộ, Giang Mộ không nói gì, chỉ để cô đi về trước.
Sau đó Giang Mộ cầm bài đi vào phòng giáo vụ.
Chủ nhiệm Lữ đang ký một bản văn kiện, nghe thấy tiếng gõ cửa ngẩng đầu lên, thấy người tới là Giang Mộ, trên khuôn mặt vốn nghiêm khắc lại nở nụ cười, nếu có học sinh cao trung Thánh ÂM nhìn thấy không chừng còn tưởng bà ấy bị trúng tà.
“Thầy Giang, có chuyện gì không?” Chủ nhiệm Lữ dùng giọng điệu ‘hòa ái dễ gần’ nhất của mình để hỏi.
Giang Mộ đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói chuyện của Tô Niên Niên, đồng thời đưa bài thi làm chứng: “Đây là tôi tận mắt nhìn cô bé giải ra, mặc dù có chỗ sai sót, nhưng tính cũng phải được 24 điểm. Nói cách khác, thành tích của Tô Niên Niên không phải 58, mà là 82, cô bé là một học sinh không tệ, tôi tin cô bé không nói sai.”
Chủ nhiệm Lữ trầm ngâm, hỏi: “Thầy Giang, thầy muốn làm gì?”
Giang Mộ: “Tôi hi vọng có thể khôi phục lại thành tích của Tô Niên Niên, chỉ đơn giản như vậy.’
Không ngờ chủ nhiệm Lữ lại thẳng thừng từ chối anh, còn giải thích một phen: “Thầy Giang, không phải là tôi không tin thầy, mà là việc này còn rất nhiều yếu tố. Có lẽ là chính cô bé giấu đề đi, sau đó lại tìm bạn học có thành tích tốt để giải giúp thì sao? Dù cô bé không nói sai, chuyện này cũng do cô bé sơ ý chủ quan, nếu như lúc ấy cô bé cẩn thận kiểm tra bài thi, thì sẽ xuất hiện tình huống này sao?”
Giang Mộ thở dài: “Chủ nhiệm Lữ... nhưng nếu cứ kết luận việc này như vậy, thì không công bằng với Tô Niên Niên.”
Chủ nhiệm Lữ thô lỗ cắt ngang: “Thầy Giang, thật xin lỗi, chỗ tôi còn rất nhiều công việc, thật xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được thầy.”
Hai người im lặng giằng co, một bước cũng không nhường.
Chủ nhiệm Lữ biết địa vị của Giang Mộ không bình thường, là thầy giáo hiệu trưởng coi trọng mời tới, bình thường bà khách khí với anh, nhưng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà làm trái nguyên tắc của mình.
Giang Mộ là người thông minh, qua cách nói chuyện đã hiểu được tính cách của chủ nhiệm Lữ, cũng biết việc này không có chỗ cứu vãn ở đây, đành tiếc nuối rời đi.
Ngày hôm nay, có rất nhiều người mang suy nghĩ riêng, Tô Niên Niên đang là trung tâm của câu chuyện, lại được Chúc Thành dùng thịt bò khô dỗ vui vẻ tươi cười.
Đối với Tô Niên Niên mà nói, đứng thứ tám từ dưới lên chẳng sao cả, cả lớp còn có không ít người đứng sau cô đấy, huống chi còn có thịt bò khô ngon như vậy để ăn, cuộc đời thật viên mãn...
Đối với điều này, Chúc Thành sợ ngây người... đánh chết cậu cũng không ngờ Tô Niên Niên lại là người dễ dỗ như vậy.