Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cố Tử Thần cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, Tô Niên Niên bày ra biểu cảm tráng sĩ chịu chết: “Tôi không đi xuống, tôi không xuống, không xuống!” Thề sống chết cùng chiếc xe.
Hai người giằng co hồi lâu, Tô Niên Niên cảm thấy nhiệt độ trong xe chợt hạ thấp mấy đọ, thấy Cố Tử Thần không thật sự ra tay, vội nở nụ cười ngọt ngào, vô cùng lanh lợi kéo cửa xe lên.
“Đừng như vậy, chúng ta về nhà đi.” Giọng nói mềm nhũn như làm nũng, Cố Tử Thần nghe thấy cơ thể cứng đờ, lông mi dài rủ xuống, che giấu sự mất mát nơi khóe mắt.
Về nhà? Đã bao năm chưa ai nói với anh như vậy.
Tô Niên Niên thì thở phào một hơi, thấy Cố Tử Thần hơi thất thần, vươn tay hươ huơ trước mặt anh.
Cố Tử Thần kịp phản ứng, nhấn chân ga, tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù là dân mù đường, nhưng Tô Niên Niên vẫn nhận ra đây không phải đường về nhà, trong lòng bất ổn, nghĩ chắc Cố Tử Thần sẽ không bán cô đi chứ.
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, lặng lẽ ấn ‘110’.
Cố Tử Thần dĩ nhiên cũng phát hiện ra động tác nhỏ của cô, vẻ mặt còn lạnh hơn cả lúc trước mấy phần.
Nha đầu này cho rằng anh là dạng người nào? Tuy hai người bọn họ cso chút không hợp nhau, nhưng không đễn mức làm ra chuyện tổn thương người khác.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, cuối cùng xe dừng bên cạnh một cửa hàng 4S, có nhân viên đi tới, Cố Tử Thần dặn dò muốn đổi kính, tiện thể đưa cho nhân viên một tấm thẻ.
Động tác của chàng trai kia rất nhanh, không đến hai phút liền cầm thẻ và một cái phiếu nhỏ tới, Cố Tử Thần nhận lấy lịch sự nói cảm ơn, xoay người đen mặt nhìn Tô Niên Niên: “Xuống xe.”
Tô Niên Niên cho rằng anh muốn ném mình ra, nhưng mắt thấy nhân viên sửa chữa sắp đi qua, cô cũng thể ngồi trong xe để người ta sửa kính được a? Đành phải không cam tâm tình nguyện xuống xe, cúi đầu mất mát đứng bên cạnh Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần vốn cao hơn cô một cái đầu, khiến cô càng thêm tội nghiệp nhỏ nhắn, Cố Tử Thần không tiện mắng cô, đưa chìa khóa xe cho chàng trai sửa xe, Tô Niên Niên tò mò nhìn anh: “Hôm nay không sửa xong à, vậy chúng ta trở về kiểu gì? Ở đây có xe buýt à...”
Vừa nói xong Tô Niên Niên liền phát hiện, ánh mắt Cố Tử Thần nhìn cô lại tràn ngập chê bai.
“Này, sao nhìn tôi như một thằng ngốc vậy?” Tô Niên Niên tức giận nói.
“Tô Niên Niên, cô là heo à?” Cố Tử Thần hỏi một câu, Tô Niên Niên trừng mắt lạnh lùng nhìn anh: “Dù tôi có là heo, tôi cũng là một con heo quý báu độc nhất vô nhị, mà tôi được thầy bói coi số mệnh, tài vận, tình yêu, sự nghiệp đều rất tốt... nhất định là ánh mắt anh không tốt...”
Cố Tử Thần nhẹ nhàng ‘A’ một tiếng, nhìn chiếc xe BMW màu đen bên lề đường: “Heo thần tài, đi thôi, về nhà.”
Tô Niên Niên liếc mắt, cô nhe răng trợn mắt hung tợn nhìn Cố Tử Thần: “Có tin tôi sẽ cắn anh hay không.... đừng có mà bắt nạt người khác như thế chứ, này a...”
Cô bị Cố Tử Thần nhấc lên, Cố Tử Thần nhét cô lên xe, dặn lái xe: “Đưa tôi về biệt thự.”
“Thiếu gia, đây là...?” Lái xe khó xử mở miệng, nhưng bị ánh mắt lạnh thấu xương của Cố Tử Thần quét qua, lập tức câm như hến.
Trong mắt lái xe, tính tình Cố Tử Thần giống hệt Cố Ngôn Chuẩn, thậm chí còn lạnh lùng kiêu căng hơn Cố Ngôn Chuẩn, lái xe không dám đắc tội.
Cố Tử Thần tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, lại ý thức được một ánh mắt đang di chuyển trên người anh không thể bỏ qua.