Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nửa tiếng này đối với Tô Niên Niên mà nói đúng là tra tấn.
Sự thật chứng minh, dưới sự giám sát của Cố Tử Thần, hiệu suất giải đề của Tô Niên Niên nhanh hơn rất nhiều, nửa tiếng làm được nhiều hơn 37 phút vừa rồi.
Có điều, lúc đưa cho Cố Tử Thần kiểm tra, cô gặp bi kịch.
Cố Tử Thần chỉ vào một bài toán: “Đơn giản như này mà cũng tính sai?” Giọng nói vô cùng khó tin.
Đây là một phương trình rất phức tạp, Tô Niên Niên nháp tận nửa trang giấy, lúc này cô hoài nghi nhìn Cố Tử Thần: “Không phải chứ... để em tính lại.”
Cố Tử Thần thản nhiên nói: “Câu trả lời chính xác là 19, em mở dấu căn sai ở bước thứ ba, bước thứ năm cũng tính sai số...”
Tô Niên Niên nghe xong trợn mắt há mồm, không thể tin, khó như vậy mà cũng tính nhẩm ra được hả!
Cô nghiên túc tính toán lại lần nữa, quả nhiên, đáp án là 19...
Ánh mắt Tô Niên Niên nhìn về Cố Tử Thần hoàn toàn biến thành sùng bái, hóa ra anh ta mới là người học giỏi hàng thật giá thật!
“Vấn đề thứ tư của em, không đủ tỉ mỉ, cẩn thận, rất nhiều sai sót có thể tránh khỏi, đôi lúc sai một cái số lẻ sẽ dẫn đến sai số lớn.” Cố Tử Thần không hề lưu tình chỉ ra vấn đề của cô.
Tô Niên Niên nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng, nở nụ cười: “Vâng vâng vâng, em nhất định sẽ sửa lại.”
Cố Tử Thần hừ lạnh: “Ban nãy em nghĩ, dù sao em cũng không đi nghiên cứu khoa học hoặc làm tài vụ, cho nên sai ngần ấy cũng không đáng gì đúng không?”
Nụ cười của Tô Niên Niên cứng lại, trong lòng có một vạn con thảo nê mã chạy ra.
F*ck! Cố Tử Thần là yêu tinh à! Cái này mà cũng đoán được!
Thật đáng sợ, quả nhiên ở cùng một chỗ với người trí thông minh cao quá nguy hiểm...
Thầm rủa Cố Tử Thần trong lòng một phen, Tô Niên Niên vẫn ‘rất’ khiêm tốn ghi nhớ lời chỉ bảo của anh.
Kiểm tra xong, Cố Tử Thần lười biếng nghiêng người trên ghế sô pha, híp mắt nói: “Em chép lại đề sai của em đi, không làm được thì hỏi anh.”
“Nha... được...” Tô Niên Niên làm theo, cầm vở ngoan ngoãn chép đề.
Bóng người nhỏ nhắn kia có ma lực vô hình, khiến ánh mắt Cố Tử Thần không thể rời khỏi. Cũng may thần kinh của Tô Niên Niên thô lỗ lại ngốc nghếch, nếu không nhất định sẽ tưởng rằng Cố Tử Thần có ý nghĩ gì với cô.
Chữ viết của Tô Niên Niên trên vở xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể thấy là do tư thế ngồi khi còn bé không được uốn nắn tốt. Mặt Cố Tử Thần không biểu cảm để vở cô ngay ngắn, dưới ánh mắt tủi thân của Tô Niên Niên, lạnh nhạt nói: “Tư thế ngồi không đúng thị lực sẽ không tốt.”
Cả cái này mà cũng quản hả! Tô Niên Niên phiền muộn, nghĩ thấy bất kể là trí thông minh hay sức chiến đấu mình đều thua xa Cố Tử Thần, huống chi giờ đang phải cầu cạnh người ta.
Thôi, cô vẫn nên chịu đựng thì hơn, trời đất bao la Cố nam thần là lớn nhất.
Chép được một nửa, Tô Niên Niên bị một cảnh trong phòng hấp dẫn sự chú ý, ngòi bút vạch một đường trên tờ giấy trắng cũng không phát hiện ra.
Trong góc nhà, con mèo Ba Tư thanh lịch quý phái Bao Bao của cô, thế mà lại đè lên Đại Viên có thân hình lớn hơn nó gấp bội xuống đất, thỏa thích lăn lộn.
Trong lòng lặng lẽ cộng thêm điểm cho Bao Bao dũng mãnh thiện chiến, nhưng rất nhanh, Tô Niên Niên phát hiện bất thường.
Ai ai ai... Cảnh này sao lại trở nên không thích hợp cho trẻ em vậy! Bao Bao mi đang cọ vào chỗ nào đó!
Cố Tử Thần đang định giáo huấn Tô Niên Niên, kết quả lời còn chưa nói ra miệng, đã bị Tô Niên Niên kéo tay chỉ vào góc nhà, giọng nói run rẩy: “Cố Tử Thần, Bao Bao và Đại Viên đang làm gì kia?”
Liếc mắt nhìn thoáng qua, Cố Tử Thần cũng hơi kinh ngạc, cảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường a...