Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh hơi nhướn mày lên, như có điều suy nghĩ nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên rón rén đặt đĩa đồ ăn xuống, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng: “Cố Tử Thần, anh có đói bụng không? Đây là đồ ăn em tự làm, anh nếm thử xem thế nào!” Dáng vẻ như đang hiến bảo vật.
Cố Tử Thần thầm suy nghĩ trong đầu, hiểu ra cô đang lấy lòng mình, anh cũng không vạch trần, hài lòng tiếp nhận.
Nhưng mà, đĩa đồ ăn sắc mùi đủ cả thế này thật sự do bàn tay cô làm? Thì ra con heo này còn có một mặt đảm đang thế này? !
“Đây thật sự là do em làm?” Cố Tử Thần hồ nghi hỏi.
Tô Niên Niên cười khan hai tiếng, cười ha hả: “Mẹ em làm... em... em rửa nguyên liệu, dù sao đi nữa, em cũng góp công làm mà, anh mau nếm thử đi.”
Cô chân chó đi lấy bát đũa đưa cho Cố Tử Thần, Cố Tử Thần hừ bằng giọng mũi, nếm mấy miếng, thuận miệng nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Ăn ngon thì anh mau ăn nhiều vào, nếu không đủ thì em sẽ lấy thêm!” Tô Niên Niên nhiệt tình gần như làm người ta không thể nào chối từ, cũng may là Cố Tử Thần có tính cách trầm ổn, bình tĩnh ăn xong hết bát cơm.
Tô Niên Niên vẫn luôn chăm chú nhìn ở bên cạnh, còn không quên thân thiết hỏi: “Anh có muốn uống canh hay không? Em về nhà lấy thêm một bát cho anh.”
Cố Tử Thần nhướn mày, ưu nhã buông bát xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, rồi chậm rãi nói: “Nói đi, Tô Niên Niên, em có ý đồ gì?”
“Oh... Nào có, em thật sự quan tâm đến anh mà! Anh xem, anh ở nhà một mình, không có ai quan tâm đến anh, chắc chắn là anh sẽ không ăn cơm đúng giờ, về lâu về dài sẽ không tốt cho dạ dày đâu.” Tô Niên Niên nghiêm túc nói.
Ánh mắt của Cố Tử Thần dần trở nên u ám, chính anh cũng không nhớ mình đã ở một mình bao lâu rồi, đối mặt với sự quan tâm bất thình lình này, anh lại hơi không thích ứng được.
Mặc dù biết mục đích của Tô Niên Niên, nhưng trong lòng anh vẫn không thể tránh khỏi cảm động.
Thấy anh không lên tiếng, Tô Niên Niên cho rằng anh đã thầm chấp nhận, cô lao về nhà như một làn khói, múc một bát canh mang đến cho anh.
Chẳng qua là cô đã quên mất... canh này chính là canh thập toàn đại bổ Sở Tố Tâm nấu còn dư lại hôm qua...
Bưng canh đến trước mặt Cố Tử Thần, anh nhấp một ngụm, hàng mày đen nhánh liền nhíu lại, Tô Niên Niên còn không biết chuyện, đứng ở bên cạnh thúc giục anh: “Anh uống nhanh lên, nhân lúc canh còn nóng uống mới ngon!”
Cố Tử Thần thầm giật mình, bỏ qua mùi vị kỳ quái của món canh này, đưa bát tới bên mép, uống một hơi cạn sạch.
Tô Niên Niên phục vụ chu đáo, vội vàng đưa khăn giấy cho anh.
Thừa dịp Cố Tử Thần đang lau miệng, Tô Niên Niên nắm bắt thời cơ, nhanh nhẹn chạy về phía anh: “Cố Tử Thần, anh xem đồ ăn ngon thế này, vậy anh dạy thêm cho em đi.”
Cố Tử Thần ung dung lau miệng, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
Tô Niên Niên nóng vội, cô rất sợ Cố Tử Thần không đồng ý, lại nhích lại gần bên cạnh anh, chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn về phía anh, ánh mắt đầy vẻ thành khẩn, manh tới cực điểm.
“Cố Tử Thần, anh đáp ứng em đi, có được hay không?” Lời nói ra khỏi miệng, Tô Niên Niên liền bị giọng điệu của mình hù dọa, nhưng vì Cố Tử Thần có thể đồng ý, cô cũng không quan tâm nhiều đến những chuyện này.
Hiển nhiên là Cố Tử Thần ngây người, anh ngây ngô nhìn về phía khuôn mặt nhỏ của Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên được voi đòi tiên đi lên ôm lấy ống quần của anh, nghiêm túc làm ra vẻ dù có đánh chết cũng không buông ta: “Anh đáp ứng em đi, em chắc chắn sẽ nghe theo anh tất cả mọi chuyện, thật!”
Cố Tử Thần phục hồi lại tinh thần, hơi buồn cười nhìn hành động của Tô Niên Niên, ánh mắt mang theo vẻ cưng chìu khó mà phát giác.
Nhưng anh không lập tức đáp ứng, ngược lại anh còn muốn nhìn xem, tiếp theo Tô Niên Niên sẽ còn ra chiêu gì.
Tô Niên Niên thấy anh không có phản ứng gì, cô không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ, nằm sõng soài ở trên nền nhà, trực tiếp sử dụng chiêu vô lại!