Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 272: Chương 272: Sinh hoạt cùng nhau (7)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cậu tên là gì? Trên danh sách tại sao lại không có tên của cậu?”

Một người hói đầu trong ban giám khảo cực kỳ kích động hỏi

Đường Dư không ngờ tiếng vang lại lớn như vậy, hơi nhíu mày rồi cuối đầu lễ phép nói: “Chào lão sư, tôi gọi là Đường Dư, Dư trong dư thừa.”

Mấy vị ban giám khảo cực kỳ phấn khởi, bọn họ đều là người chuyên tuyển chọn ca sĩ, đã từng đi qua không ít công ty, không ít trường cao đẳng nghệ thuật, chọn tới chọn lui cũng không chọn ra được người vừa ý.

Đến hôm nay đột nhiên phát hiện một khối ngọc thô tại đây, Thậm chí nói một cách khoa trương thì Đường Dư có khả năng đạt được quán quân.

Đều là người lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm, ánh mắt người nào người nấy cực kỳ ác, nhìn Đường Dư như nhìn một cục thịt heo cực kỳ giá trị.

Tuổi trẻ, đẹp trai, ít xuất hiện, có thực lực đủ loại ưu điểm hợp lại một chỗ, đúng là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng.

Mấy người nhân viên công tác vừa dẫn anh đến phản ứng cực nhanh, sau khi Đường Dư bổ sung thông tin bản thân cho ban giám khảo rồi đi xuống sân khấu, thái độ của bọn họ đối với anh lập tức thay đổi, mấy loại lời ong tiếng ve hỏi han việc nhà ào ào kéo đến, hận không thể xuất hiện trước mặt Đường Dư nhiều hơn một chút.

Đối với mấy người này Đường Dư biểu hiện lạnh nhạt không thân thiết cũng không xa cách, qua một thời gian dài đã rèn luyện ra tính cách ẩn nhẫn của anh, đối mặt với vấn đề thái độ luôn luôn bình tĩnh.

Đi tìm kế toán nhận lương, thời gian còn dài mà, sau đó anh chuẩn bị rời đi.

Trước cửa lớn xa hoa của Doãn thị, một người trung niên đeo kính đúng lúc ngăn Đường Dư lại.

Đường Dư gật đầu chào hỏi với đối phương một cái, định tránh qua người này đi ra ngoài.

Nhưng anh né bên trái thì người đàn ông bước qua bên trái, anh né bên phải thì người đàn ông lại bước sang bên phải, làm thế nào cũng muốn cản đường anh, ép cho Đường Dư lên tiếng: “Ông khỏe chứ? Xin hỏi có chuyện gì không?”

Người đàn ông nở nụ cười cao minh, kéo xuống kính mắt, trong đôi mắt đen lộ ra ánh sáng khôn khéo: “Xin chào, tôi là Mạnh La Dương, trong buổi liên hoan tiệc tối tết nguyên đán ở trường Thánh Âm chúng ta đã từng gặp nhau một lần, không ngờ có thể gặp lại cậu ở đây , Đường Dư, cậu phải tin, đôi khi, đây chính là duyên phận.”

…..

Trần gia.

Tô Niên Niên đã làm bài tập hai ngày nay, nhưng cả bài tập của một môn vật lý cô cũng còn không có làm xong, Cố Tử Thần thì đã làm hết bài tập của hai môn toán học và hóa học.

Đối với chuyện này, Tô Niên Niên chỉ có thể dùng một từ “cúng bái” để hình dung cảm giác của mình lúc này.

Cố Tử Thần còn giả bút tích của cô, nhìn qua thật sự là giống nhau như đúc vô cùng sinh động.

Tô Niên Niên xoay tròn con mắt, chậm rì rì làm bài tập.

Cố Tử Thần rõ ràng đang làm bài toán nhưng ánh mắt lại như nằm trên người cô, đột nhiên nói: “Tô Niên Niên, em đừng tưởng anh không biết em đang lười biếng, em muốn anh giúp em làm hết tất cả bài tập đúng không?”

Tô Niên Niên cười hắc hắc, che dấu công thức mình viết chính tả trên giấy nháp: “Không có mà, tại anh làm quá nhanh thôi”

“công thức đều viết sai rồi, em làm sao có thể tính toán đúng chứ?” Cố Tử Thần thật sự nhìn không được nữa, vạch ra chỗ sai của cô.

Tô Niên Niên vị vạch trần, đành phải ngoan ngoãn tiếp tục viết.

Cố Tử Thần nói sẽ không giúp cô làm, nhưng cuối cùng hai ngày qua anh vẫn thức đêm làm hết bài tập giúp cô.

Trong đêm khuya, anh một bên làm bài một bên cảm thán, kiếp trước mình nhất định là thiếu nợ Tô Niên Niên cho nên đời mới phải trả giá như vậy.

Giằng co đến nửa đêm không được nghỉ ngơi lại còn bị cảm lạnh, từ trước đến nay thân thể Cố Tử Thần vốn rất khỏe mạnh vậy mà phát sốt rồi.

Tô Niên Niên cả buổi tối ở nhà mình đợi Cố Tử Thần qua nhưng lại không thấy, cuối cùng cô liền đi qua nhà anh xem, lúc này cô mới phát hiện anh nằm ở trên giường hôn mê, trên trán đầm đìa mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng là bị sốt cao rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.