Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 2: Chương 2: Số mệnh đã định trước sẽ gặp nhau (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Tử Thần cảm thấy thái dương mình hơi đau nhức

Mình chỉ muốn tìm quán cà phê nghỉ ngơi một chút, không ngờ một nữ sinh tự dưng xông tới, còn ra vẻ rất quen thuộc trò chuyện đủ thứ với anh.

Anh không thể không thừa nhận, nữ sinh trước mắt này, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt trong trẻo, chiếc váy trắng mặc trên người cô mang lại hương vị khác biệt. Cho dù ánh mắt anh rất kén chọn nhưng vẫn cảm thấy cô rất xinh đẹp.

Nhưng…Tại sao cô lại muốn uống cà phê cùng mình?!

“Này, không phải anh cũng bị mẹ bắt đi xem mắt chứ? Thật là một anh chàng đáng thương, lúc về anh nói với mẹ anh là không thích tôi là được, ừ… Liền nói tôi dáng dấp quá xấu xí, cử chỉ thô lỗ, cũng không dịu dàng lại không săn sóc, càng không giống tiểu thư khuê các…” Tô Niên Niên tự bôi xấu mình, hi vọng đại soái ca đối diện nghe hiểu, như vậy sẽ tốt cho cả hai người

Cô không muốn lấy chồng sớm thế đâu.

Nhưng hiển nhiên đại soái ca trước mắt không nghe lọt tai, ánh mắt đen nhánh rơi vào chiếc cốc trên tay cô.

Tô Niên Niên ý thức được ánh mắt của anh ta, bừng tỉnh đại ngộ: “Anh thích cappuccino à? Nha... tôi đã hiểu, uống cà phê có thể giảm béo, hay là anh gọi thêm một cốc?”

Trước khi đi Sở Tố Tâm đã thông báo với cô, con trai của dì Trâu, biệt danh là Tiểu Mập, từ nhỏ dáng vẻ đã mập mạp cực kỳ khiến người ta thích.

Địa điểm gặp mặt là một quán cà phê ven đường, mà hai bên đều phải mặc quần áo màu trắng.

Tô Niên Niên lảm nhảm một tràng dài, thậm chí còn định đứng dậy gọi phục vụ bưng cho anh một ly cà phê, thì bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.

“Không cần.” Anh nhíu mày, nhìn vẻ mặt có vẻ không vui.

Tô Niên Niên đang định nói gì, Cố Tử Thần đã đóng tạp chí lại, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Tiện thể phủi bụi trên người, có vẻ rất chán ghét.

“Ơ này, anh cứ thế đi à?” Vẻ mặt Tô Niên Niên không thể tin, bước chân của Cố Tử Thần không hề dừng lại, không định để ý đến cô.

Nhưng một giây sau, bước chân anh dừng lại, mà thái dương giần giật càng lúc càng mạnh.

“Ít nhất anh... cũng hãy trả tiền chứ...” Tô Niên Niên ngượng ngùng nói một câu, cô mặc váy không tiện lấy tiền, lúc ra khỏi nhà thì quên cầm túi xách, nên giờ rất bị động.

Được giọng nói trong veo của thiếu nữ này gọi, mặt Cố Tử Thần không đổi xoay người thanh toán.

Vừa quay đầu lại, Tô Niên Niên đã nở nụ cười vô cùng xán lạn với anh.

Vẫn không hề nói một lời, Cố Tử Thần bước nhanh ra khỏi quán cà phê, lông mày nhíu sâu hơn.

Thật là một cô gái kỳ quặc, đoạt cà phê của anh không nói, còn bắt anh tính tiền? Đúng là không thể nói lý.

--------------

Cố Tử Thần vừa đi, Tô Niên Niên thở phảo một hơn, thật may, đối tượng hẹn hò không thích cô, nhưng vậy sẽ dễ ăn nói với mẹ.

Hai lòng uống nốt cốc cà phê, Tô Niên Niên cảm thấy tâm trạng thật tốt.

“Xin hỏi, là Tô Niên Niên sao?” Một giọng nói do dự vang lên, Tô Niên Niên nheo mắt, ngẩng mặt.

Xuất hiện trước mặt là một nam sinh nặng ít nhất 180 cân, mặc áo thun rộng thình màu trắng, cái bụng phình ra, chỉ có ngũ quan có vẻ đoan chính.

Cậu ta nở nụ cười ngại ngùng với Tô Niên Niên, thịt trên mặt nhăn thành đống: “Xin chào xin chào, mình là Chúc Thành, là người đến gặp mặt cậu.” Trong quán cà phê chỉ còn một mình Tô Niên Niên, hơn nữa còn mặc váy trắng, điều này khiến Chúc Thành chắc chắn cô chính là người mình muốn tìm.

Đoàng -----------

Cái cốc trong tay Tô Niên Niên đổ ra bàn, nhếch miệng nhỏ, biểu cảm trên mặt đầy kinh ngạc.

Ông trời ơi, cho nên đại soái ca ban nãy căn bản không phải đối tượng hẹn hò của cô, mà là tên mập mạp múp míp này mới đúng à?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.