Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từng tờ giấy A4 được in ra, máy in vẫn đang tiếp tục công việc, không hề có chút trục trặc nào.
Khóe miệng Tô Niên Niên co giật: “Chẳng phải anh nói bị hỏng sao?”
Cố Tử Thần lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, giọng điệu đứng đắn: “À... có lẽ là nó đã hoàn toàn tỉnh ngộ, lại tốt rồi.”
Lừa quỷ à! Tô Niên Niên nghiến răng: “Anh lừa tôi!”
Nơi này là cao trung Thánh Âm, năng lực của giáo viên và cơ sở hạ tầng là tốt nhất Dụ Thành, làm sao có thể dùng một cái máy in bị hỏng được?
Mà tên này vì câu nói in áp phích của cô, mà cố ý để cô in mấy chục phần tài liệu...
Đây rõ ràng là công báo tư thù a!
Cô cho rằng Cố Tử Thần chỉ là tên địa chủ thích bóc lột người khác, không ngờ còn là một con sói đuôi to xấu bụng!
Cố Tử Thần ung dung chỉnh lại quần áo, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tô Niên Niên, còn năm phút nữa là vào lớp. Phòng vẽ tranh ở tầng năm, khoảng cách đến tòa dạy học là 600m, phòng học cô ở tầng hai, lấy tốc độ chậm như sên bò của cô qua đấy, ước chừng là miễn cưỡng đến kịp.”
Tô Niên Niên muốn hộc máu, cô đang còn định cho anh ta một trận, không ngờ lại bị hố!
Nhưng bề ngoài của anh ta quá có tính lừa gạt, Tô Niên Niên cảm thấy dù mình nói cho người khác biết cũng chẳng ai tin Cố Tử Thần sẽ làm chuyện như vậy.
Môn đầu tiên là của cô Kim, Tô Niên Niên có sự sợ hãi bản năng đối với những cô giáo thời kỳ tiền mãn kinh, không thèm so đo với Cố Tử Thần nữa, cầm lấy đồ của mình chạy xuống dưới tầng.
“Cố Tử Thần! Anh là đồ trứng thối!” Giọng nói tức giận hổn hển của cô vang vẳng trong hành lang.
Cố Tử Thần mím môi muốn cười, nghĩ đến dáng vẻ nhìn chằm chằm máy in ban nãy của Tô Niên Niên.
Anh cũng không biết tại sao mình lại trẻ con như vậy. Nhưng... thật thú vị.
-------------------------
Đến giờ nghỉ trưa, Tô Niên Niên cảm thấy cả người khó chịu tức giận đầy bụng, nhưng lại không có chỗ phát tiết, hận không thể cào tường.
Tống Dư Hi cẩn thận hỏi: “Niên Niên, cậu sao vậy?”
Chúc Thành cười hì hì ném hai túi bánh xốp qua: “Nhất định là cậu ấy đói bụng, cậu nhìn xem cậu ấy đói đền cào cả tường kìa!”
Tô Niên Niên lườm Chúc Thành một cái, bực bội quay bút.
Trên bục giảng Giang Mộ đang thu dọn đồ dùng, ánh mắt dừng ở Tô Niên Niên, cao giọng nói: “Thứ sáu tuần này thi tháng, cũng là lần kiểm tra đầu tiên của học kỳ này, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng phát huy tốt nhất khả năng của mình, đạt được thành tích tốt.”
Bên dưới lập tức như vỡ trận, ríu rít thảo luận không ngừng.
“Không phải chứ... nhanh như vậy đã kiểm tra, thi không qua sẽ bị đánh!”
“Đúng vậy, mình ghét kiểm tra nhất! Thời gian ôn tập mỗi lần đều không đủ!” Có người chăm học nào đó kêu rên.
Lập tức có người đốp lại: “Cậu mà không đủ! Lần nào cậu chẳng xếp trên đầu, lần nào cũng nói mình thi không tốt, đồ học giỏi như cậu bớt nói đi được không! Cho những người học dốt như bọn mình đường sống với chứ!”
Tống Dư Hi rơi vào căng thẳng, thành tích năm ngoái của cô thuộc dạng trung trung, cuộc thi lần này đối với cô mà nói vô cùng quan trọng.
Đang định nói chuyện với Tô Niên Niên, lại không thấy Tô Niên Niên đâu cả.
Đi đến chỗ rẽ cầu thang gặp phải Trần Nguyên, Trần Nguyên thấy dáng vẻ Tô Niên Niên rầu rĩ không vui thì đau lòng, hỏi: “Sao vậy? Ai bắt nạt em gái bảo bối của anh?”
Tô Niên Niên nói: “Không có gì, chỉ là gặp phải một tên siêu siêu đáng ghét!”
Trần Nguyên cười khẽ, đoán được phân nửa người đó là ao.
Hai người này, thật đúng là oan gia mà.