Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bịch một tiếng, Tô Niên Niên không khống chế nổi ngã chúi về phía trước.
Phía trước cô, chính là Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy cô, không để cô đập mặt xuống đất, nhưng Tô Niên Niên lại dùng một tư thế kỳ dị ngã bên chân của anh, hai tay còn duy trì động tác bắt mèo, ôm lấy bắp chân của Cố Tử Thần.
Oh my god! Điều này khiến cô làm sao chịu nổi!
Không chỉ mèo nhà cô muốn nhào vào người Cố Tử Thần, ngay cả chủ nhân là cô cũng muốn tự trải nghiệm một phen, thật sự là muốn khóc cho thân phận này a!
Lúc này trong lòng Tô Niên Niên tổn thương tới cực điểm, rõ ràng không muốn bị xấu mặt trước mặt người đàn ông này, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ xảy ra, thật là quá đủ!
Cô hận không thể quay ngược thời gian, giọng điệu Cố Tử Thần lạnh nhạt: “Tô Niên Niên, thích ôm đùi như thế?”
Tô Niên Niên khóc không ra nước mắt, Trần Nguyên vội đỡ cô dậy.
Đứng vững cơ thể, Tô Niên Niên ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh, cố ý không nhìn Cố Tử Thần, mắng Bao Bao: “Bao Bao, mày có đi không? Không đi thì thôi, tạm biệt!”
Hình như Bao Bao nghe hiểu uy hiếp của cô, tủi thân kêu hai tiếng, chậm rãi đi đến bên chân Tô Niên Niên. Đôi mắt mèo lưu luyến nhìn Cố Tử Thần, còn duỗi móng vuốt béo míp quơ quơ với Cố Tử Thần, đâu còn sự lạnh lùng của mèo Ba Tư nữa?
Chắc con mèo này thành tinh rồi! Tô Niên Niên trợn mắt há mồm, ánh mắt không tự giác rơi vào trên người Cố Tử Thần.
Ưm, khuôn mặt như tranh vẽ, dáng người cao ráo, khí chất cao quý, nhìn kiểu gì cũng thấy hoàn mĩ.
“Tô Niên Niên, cô nhìn chằm chằm tôi làm gì, không phải là thích tôi chứ?” Cố Tử Thần uể oải hỏi, bị Tô Niên Niên nhìn có chút mất tự nhiên.
Mặt Tô Niên Niên hồng lên, kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác: “Tôi mới không thích anh đâu, anh bớt tự mình đa tình đi. Bao Bao, chúng ta đi!”
Một người một mèo khí thế hung hăng bước đi, Cố Tử Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẫn là dáng vẻ cao lãnh kia, nhưng khóe môi lại cong lên.
Trần Nguyên thấy rõ, không vạch trần anh, nói tạm biệt rồi đi.
Cố Tử Thần đóng cửa lại, ngồi vào ghế sô pha tiếp tục lật sách, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cặp sách* ngây ra, hơi chột dạ.
*tên con mèo của Tô Niên Niên là Bao Bao, có nghĩa là túi xách, cho nên anh Cố Tử Thần nhìn cặp sách mới ngây ra vì nghĩ đến Bao Bao.
-----------------
Hôm sau.
Tô Niên Niên đi đến trường học, nằm sấp trên bàn ngây ra.
Từ tối hôm qua, cô đã cảm thấy tâm thần không yên, luôn suy nghĩ lung tung. Tống Dư Hi lo lắng hỏi: “Niên Niên, có phải bị ốm không, sắc mặt nhìn tệ quá.”
Tô Niên Niên mệt mỏi ‘ừ’ một tiếng, lười nói chuyện.
Đến tận trưa tâm tình vẫn không khá hơn, cùng Tống Dư Hi đi đến nhà ăn tùy tiện ăn một chút, quay lại phòng học, thấy Triệu Minh Viễn đang cầm danh sách tìm người.
Nhìn thấy hai người, Triệu Minh Viễn đẩy kính mắt: “Tô Niên Niên, Tống Dư Hi, hai người các cậu thông qua sơ tuyển hội học sinh, một giờ chiều đi đến văn phòng của hội học sinh.”
Tống Dư Hi mừng rỡ không thôi, như thể vừa trúng xổ số.
Tô Niên Niên mờ mịt, cô nhớ kỹ ngay cả đơn cô cũng không điền, còn không đưa cho Triệu Minh Viễn, sao lại thông báo có tên cô?
Đang định hỏi Triệu Minh Viễn, Tô Niên Niên lại cảm thấy có thể là mình điền rồi nhưng quên, không truy cứu nữa.
Một giờ chiều, hai người đúng giờ đến văn phòng hội học sinh, căn phòng được sửa lại từ một phòng học, trong phòng bày bàn hội nghĩ gỗ lim ghế dựa, bình thường dùng để họp.
Bên trong đã có không ít người đang đội, có cả học sinh lớp 10 lớp 11, vô cùng náo nhiệt không ngừng thảo luận.