Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô trợn to hai mắt, khó tin nhìn Cố Tử Thần.
Anh đang muốn cõng cô sao? Từ bao giờ mà Cố Tử Thần trở nên bình dị thân thiện cộng thêm lấy chuyện giúp người làm niềm vui vậy?
Cố Tử Thần thấy cô không cử động, cau mày nói: “Tô Niên Niên, bây giờ anh cho em hai lựa chọn, một, anh cõng em đi, hai, anh gánh em đi, em tự chọn đi.”
Tô Niên Niên chật vật nuốt nuốt nước miếng: “Còn có lựa chọn thứ ba không?”
Cố Tử Thần lạnh lùng nói: “Em nghĩ như thế nào?”
Tô Niên Niên rưng rưng nước mắt, sao cô cảm giác giọng nói của Cố Tử Thần hơi có ý uy hiếp vậy, thật giống như cô không đi lên anh sẽ đánh người vậy.
Giàu sang không làm động lòng, bần tiện không thể dời, kẻ mạnh không thể khuất phục... Tô Niên Niên mặc niệm trong lòng, đồng thời lại bi thương bổ sung thêm một câu: Ở dưới mái hiên người ta không cúi đầu không được!
Cô nhặt rác dưới đất lên ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó dè đặt đi tới bên cạnh Cố Tử Thần, động tác tay chân cứng ngắc giống như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi lên làm bài.
“Đi lên.”
Mặt cô chợt nóng bừng lên mà không giải thích được, nằm ở trên lưng của Cố Tử Thần.
Bờ vai của nam sinh rộng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều, ấm áp, trên người có hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái chỉ riêng Cố Tử Thần mới có.
Cảm nhận xúc cảm mềm mại ấm áp truyền tới từ trên lưng của anh, cô như con đà điểu mập mạp không có tiền đồ, tựa đầu vào trên cổ Cố Tử Thần, một câu nói cũng ngại nói ra.
Cố Tử Thần cứng đờ người lại, sau đó anh lại khôi phục vẻ bình thường, độc mồm độc miệng như thường lệ: “Tô Niên Niên, em quả nhiên là con heo mập mạp.”
Tô Niên Niên lộ đầu nhỏ ra tranh cãi với anh: “Em mập chỗ nào, á...”
Cố Tử Thần đi về phía trước hai bước, trọng tâm của Tô Niên Niên không vững, hơi lắc lư ở trên lưng anh, cô bị dọa sợ ôm chặc lấy cổ của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần cõng cô ở trên lức, tay nhéo nhẹ ở trên đùi của cô, giọng điệu cũng rất hung dữ: “Đừng lộn xộn.”
Tô Niên Niên gật đầu như con gà con mổ thóc, nằm ở trên vai anh tiếp tục giả bộ làm đà điểu.
Cõng một người thì không thể nào chạy được, huống chi Cố Tử Thần cũng không có ý định chạy, anh cõng Tô Niên Niên chậm rãi đi ở phía sau, bóng người mấy học sinh mập mạp kia đều đã biến mất không thấy đâu, hai người vẫn còn bị rơi lại ở phía sau cùng.
Tô Niên Niên bi thương hỏi: “Cố Tử Thần, chúng ta phải xếp vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên sao?”
“Không phải em nói em không tranh hạng nhất nhỉ, thắng hay thua không quan trọng, quá trình vui vẻ là được rồi sao?”
Phốc... Tô Niên Niên trầm mặc, không ngờ rằng Cố Tử Thần lại lấy mấy lời khuyên nhủ của cô để phản bác lại cô.
Mặc dù thắng thua không quan trọng, nhưng cô cũng không muốn xếp thứ nhất từ dưới đếm lên đâu...
Nhưng bây giờ Tô Niên Niên hoàn toàn không dám nói lời nào, một là khẩn trương, hai là ngượng ngùng, còn nữa... Thật ra thì cô cảm thấy hai người cứ thế này cũng cực kỳ tốt.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, lắc đầu cố loại bỏ hết mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình.
Càng không nghĩ tới, những suy nghĩ hỗn loạn kia càng rõ ràng hơn.
Tô Niên Niên nằm ở trên lưng anh bất động, cô nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ: Cô có thể đã thích Cố Tử Thần rồi...
Ôi chúa ơi! Thánh mẫu Maria ơi!
Cái ý niệm này điên cuồng phát triển ở trong đầu cô, lan rộng ra, vô số chồi non đâm chồi nảy lộc đan xen với nhau tạo thành giàn dây leo, khai chi tán diệp, càng ngày càng mở rộng.
Cô hồi tưởng lại từng khoảng khắc lúc mình ở chung với Cố Tử Thần, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh hơn, dường như tim mình muốn nhảy ra ngoài vậy.
Tô Niên Niên khẽ cúi đầu xuống, lén lút quan sát gò má của Cố Tử Thần.
Ánh mặt trời chiếu xuống, như dát vàng lên từng đường trên khuôn mặt anh, mi mắt như tranh vẽ, da trắng như tuyết.
Tô Niên Niên nhìn đến đôi mắt đen như vực sâu của anh, cảm nhận được rõ ràng, trái tim của mình như đánh lỗi một nhịp.