Máu Chó Ba Ngàn Thước

Chương 5: Chương 5: Lưu Quang Mộng Cảnh




Tô Lạc cảm thấy trên gáy cô hiện ra một vầng thần quang, đó là một loại cảm giác khám phá hồng trần nhìn xuống đất hoang thăng trầm thoát tục, khiến cô không khỏi lâng lâng trong đầu. Đúng lúc này Linh Dực mời Tô Lạc tiến đội, làm cô lập tực ngã xuống đáy cốc, thiếu nợ nhiều như vậy, muốn thăng thiên cũng không được a, nước mắt rơi a.

Tô Lạc đồng ý tổ đội sau đó phản xạ có điều kiện đi xin chiến trường, đã thấy Linh Dực ở trong đội ngũ hô to:

< đội ngũ > Vũ Nhiên: Lão bà mau tới Lưu Quang. Điểm vào đoàn.

Lưu Quang là sân giết người đặc biệt của Thiên Hạ II, áp dụng cho đủ loại quần chiến hỗn chiến, mặc kệ giết bao nhiêu người cũng chỉ bị {chữ đỏ} hai phút, là nơi các vị sát nhân cuồng yêu nhất, Tô Lạc trợn mắt, wa, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây, không vào chiến trường mà lại vào Lưu Quang a!

Tô Lạc xin nhập đoàn, bỗng nhiên phát hiện đoàn đã đủ quân số, đều là acc trên 73 cấp, rất có sức chiến đấu. Lưu Quang hỗn chiến sao, thầy thuốc chính là một bình máu di động, đồng thời cũng là một cái bình thu hỏa a. Nói như vậy, nếu như dùng YY, dùng giọng nói chỉ huy chiến đấu thì khẳng định một trăm phần trăm đều hô to, giết chết Băng Tâm đối phương, tập trung cái kia Băng Tâm, đại pháo Dạ Lang, sát!!!!!

Có thể tưởng tượng thế này, chúng ta ở bên này rống, đối phương bên kia hét giết chết Băng Tâm. Vì vậy, Tô Lạc truyền tống đi tới thần thạch, đợi thời gian bảo hộ vừa hết là lập tức mở Bát Môn đi ra, phát hiện mình bị thần mã đại pháo a Dạ Lang a thiên phạt bắn trúng, sau đó. . . .

Woa, không có chết nha!

Quả nhiên kho tàu trang bị lam thấm có khác!

Tương địch đối thanh đi ra khỏi Lưu Quang sau, Tô Lạc chỉ còn lại có một chút máu, đồng thời không còn chút lam (uh, mana? lâu ko chơi game quên hết ồi….), muốn cho bản thân một cái Nghịch Chuyển cũng không đủ giá trị kỹ lực, bởi vì trong đám người trong đoàn này ngoại trừ Linh Dực ra thì cô không quen ai, không chỉ có không quen, trước kia còn là kẻ địch. Vì vậy tự tìm một chỗ ngồi xuống, thì một con gấu trúc vui vẻ chạy tới, vèo một cái, đem acc Băng Tâm Hạ Lãnh Nguyệt của Tô Lạc đánh chết.

Gấu trúc cùng những người trong đoàn đều có ý đồ giống nhau, Vì vậy những người đứng xung quanh đều giống như mắt bị mù, sôi nổi tập trung đứng vây xem, còn công khai cổ vũ gấu trúc dẫm nát thi thể Tô Lạc, làm cho Tô Lạc nổi trận lôi đình. Gấu trúc này là một nữ Băng Tâm, cấp 66, xem như là tiểu acc. Tô Lạc tâm tư vừa chuyển, đoán đây có lẽ là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết của tên Linh Dực kia mà kênh môn phái nói, nếu không thì cũng hẳn là tỷ muội của vị thanh mai trúc mã cô nương kia, Tô Lạc muốn hỏi cho rõ ràng nhưng thấy trong đội ngũ nhiều người thờ ơ, nói chuyện riêng sao, quên đi, cô cũng lười giải thích.

Linh Dực trời sinh tính tình hiếu động, lúc trước nhảy đến trên đỉnh đền thờ Lưu Quang nghe đâu trinh sát tình hình quân địch, bây giờ lại vô duyên vô cớ chạy ra phía trước, nếu hắn không phát hiện cô bị giết, nói nhiều như vậy cũng là không thể nghi ngờ, Vì vậy Tô Lạc cũng lười quản bọn họ thích làm cái gì thần mã yêu hận tình cừu ân oán hiểu lầm, quyết định cùng gấu trúc chết chùm.

Cô sống lại đến Lưu Quang thần thạch, nhìn thấy con gấu trúc kia, phát hiện nó như trước tập trung đánh vào mình, Tô Lạc hiện tại vẫn không có lam, suy nghĩ một lát rồi thừa dịp thời gian bảo hộ, đến cửa hàng mua một thần long, sau đó trong nháy mắt quay về trạng thái mãn, nắm bắt tú hoa châm mà bắt đầu đi về phái gấu trúc, gấu trúc chắc là cũng rất kích động, hai người liền như thế mặt đối mặt xông qua, gấu trúc cho rằng mình rất mạnh, song côn quay như điên như dại, thật ra loại gấu trúc này có Nguyên Hồn Châu lúc đầu rất mạnh, đến giai đoạn sau thật ra không có tác dụng gì, hơn nữa mới cấp 68, Tô Lạc nhưng là cấp 73 kho tàu, Thiên Âm trong tay, đâm chết gấu trúc, dư dả.

Vì vậy gấu trúc bạo, lộ ra 66 tiểu cô nương dáng vẻ điềm đạm, vì thế bạn Tô của chúng ta đã bị trách móc không biết thương hương tiếc ngọc, tiểu cô nương bị cô luân.

Lúc này ở kênh trước mặt có n người mắng lớn, đừng đánh đừng đánh, tai nạn chết người rồi, thỉnh thoảng còn có người thừa dịp loạn đâm vào Tô Lạc, vì thế Tô Lạc tức giận, đơn giản là giết cho hả giận, đem tiểu cô nương kia giết chết, sau đó cũng học cô ta, dẫm dẫm trên thi thể cô ta. Chờ tất cả làm xong, cô thổn thức, phiền muộn trong lòng, quả nhiên hay là muốn dùng giết người để giải tỏa a, thảo nào nhiều người thích giết người như vậy. . . .

Lúc này, Linh Dực đã trở về.

〔 trước mặt 〕 Vũ U: Anh Nhiên, cô ta phá hư gấu trúc anh tặng cho em rồi, còn giết em!

Tô Lạc cảm thấy Linh Dực đi một vòng, như là quan sát quần chúng vây xem xung quanh.

〔 trước mặt 〕 Vũ U: bọn họ cũng có thể làm chứng, chính là Hạ Lãnh Nguyệt giết.

〔 nói chuyện riêng〕 Vũ Nhiên nói với bạn: Là cô giết?

Tô Lạc nhìn dòng chữ màu hồng nói chuyện riêng trước mắt, cảm thấy rất chói mắt, dứt khoát ngồi xuống, đặt mông ngồi xuống thi thể Vũ U, bộ dạng người là ta giết, ngươi làm khó dễ được ta?

Nhưng vào lúc này, chỉ nghe tiếng cung kéo vang lên, mũi tên rời cung, một cái Dạ Lang, vù một cái, xóa đi 11000 giá trị máu của một bạn Băng Tâm kho tàu nào đó, thanh máu trong nháy mắt đã giảm một nửa.

Thật ra trong tình hình này, Băng Tâm cùng Linh Dực đánh nhau là dựa vào độ tổn thương, giống Băng Tâm kho tàu lam thấm như thế, bắt đầu chỉ cần cho bản thân gia tăng máu là được, sau đó từ từ cùng Linh Dực ma sát, thắng bại năm năm. Còn lúc này, Tô Lạc quả thật rất rất rất mất hứng, trong lưu quang mộng cảnh tất cả bối cảnh đều là dày đặc khói thuốc súng, cát vàng đầy trời, đến hay đi cũng thấy đầu người, rất có thể đều là cười trên nỗi đau của người khác.

Lúc nãy Tiểu Băng Tâm kia bị đánh thì mọi người đều là hô dừng tay dừng tay, lúc trước khi cô chỉ có một tia máu bị Tiểu Băng Tâm giết cũng không ai nói một câu Tiểu Băng Tâm sai, mà cô dù chỉ còn chút máu cũng cố mà tăng lam tăng máu cho bọn họ chiến đấu, nói không có oán niệm là không thể nào.

Cô tới giúp đỡ là bởi vì cô thiếu nợ người ta, thế nhưng cô giúp đỡ mọi người là vì cảm thấy đây là acc của mình, tìm tiền trả cho hắn là chắc chắn, nhưng TMD đây cũng không phải là cô đi lừa gạt mà có, thích giết thích chọc tôi cũng không để ý, ai sợ ai, lão tử lười hầu hạ ngươi, cùng lắm thì ngươi có tiền mỗi ngày lên Thế Giới mắng chửi, dù sao acc này thanh danh đủ thối rồi, Tô Lạc cắn răng, cô ở hiện thực nói thế nào thì cũng là gái ngoan, ít nhất cũng rất hiểu chuyện nghe lời, nhưng mỗi người đều có chỗ tối, cùng lắm thì mặc kệ ngươi, lão tử có tiếng xấu, ngươi làm gì được ta?

Tô Lạc nhìn thanh máu mình, nhắm mắt lại chờ chết, Linh Dực không phụ sự mong đợi của mọi người đem cô đánh ngã, kênh trước mặt Vũ U tiểu Băng Tâm hài lòng nhảy múa, Tô Lạc nhìn màn hình đen trắng, đột nhiên nghĩ, vì sao mình là một Băng Tâm, nếu như là một kho tàu đại Quỷ Mị, tự bạo chết nàng nha, nghĩ lại, nếu như một Quỷ Mị, ẩn thân cũng có thể bị thiên địch Linh Dực thấy, vậy không phải bị Linh Dực áp chế thảm hại hơn, hay là quên đi, thổn thức a. . . .

Vũ Nhiên nói với bạn: Lão bà tại sao lại không phản kháng, nằm yên mặc cho người trêu chọc a?

Tô Lạc nhếch mép cười, sống lại đến thần thạch, giải trừ bảo hộ, hồng, vọt tới trước mặt Linh Dực và tiểu Băng Tâm, tại chỗ phóng đại độc. Bởi vì bản thân cũng không có bao nhiêu máu liền bị tiểu Băng Tâm chim khổng tước kia Phá Giáp một cái, đơn giản hai từ: chết tiếp.

Tiếp tục sống lại đến thần thạch, tập trung phóng tiểu độc tiểu Băng Tâm, Phá Giáp còn không có phóng ra, chết nữa.

Linh Dực có vẻ rất bất mãn, M Tô Lạc hỏi, ngươi muốn làm gì, Tô Lạc nằm trên mặt đất hai phút, thấy đại độc CD xong rồi, kế tục sống lại, lại mở đại độc, bởi vì đang mở hình thức đồ sát nên độc chết một đám người, đương nhiên, hiện tại ai đều có hơn dưới 2W máu. Vì vậy chết vẫn không phải ai khác mà chính là Tô Lạc cô nương.

Linh Dực nổi giận, vốn là nói chuyện riêng cô, bây giờ cũng nhịn không được kênh trước mặt rống, “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”

Không làm gì hết, buồn chán nên thế thôi, Tô Lạc nghĩ như vậy.

〔 trước mặt 〕 Vũ U: Cô điên rồi à, bệnh thần kinh!

Tô Lạc vẫn mở hồng, nhưng giết không được người, ngược lại bị quần chúng vây xem đâm mấy phát, bởi vì cô cũng chưa tăng máu cho mình, cho nên một người công kích bình thường đâm một cái, cũng đủ để lấy cái mạng nhỏ của nàng, chờ chết chán chê rồi, cô sống lại đến rừng rậm Phượng Ngô ở Yến Khâu.

Ai, thật không muốn tự ngược a, chỉ là lúc nãy không hiểu sao cô cực kỳ thích tư thế xoay tròn khi nhân vật ngã xuống đất, cùng với hình ảnh đen trắng và tiếng kêu thảm thiết kia, còn có bầu trời màu xám, sự thê lương không chút ánh sáng kia . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.