Màu Của Kí Ức

Chương 13: Chương 13: Lo Lắng




Ngày hôm sau, Hội Học Sinh đã tập hợp toàn bộ học sinh toàn trường lại để làm rõ vụ việc của Nhã Thư vài ngày trước. Toàn trường ai cũng vui mừng vì hoa khôi của bọn họ sẽ được lấy lại công bằng. Cho đến khi từng chi tiết của vụ việc được Minh Vũ từ từ giải thích thì sự vui vẻ ban đầu của mọi người hoàn toàn sụp đổ. Sau đó toàn bộ chứng cứ bao gồm cả nhân chứng và vật chứng được đưa ra. Ngay cả Nhã Thư nhất thời cũng không thể nào biện minh cho mình. Sau đó Hải Anh tuyên bố hình phạt cuối cùng. Đuổi học và xin lỗi người bị hại trước mặt mọi người.

_ Tôi sẽ không bao giờ để các cậu làm như thế. Thầy hiệu trưởng mới là người đưa ra chỉ thị cuối cùng.

Nhã Thư đứng bật dậy rồi hét lớn khiến mọi người trong hội trường đều giật mình. Một số người nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên. Bọn họ vẫn không tin những gì Hội học sinh nói là thật, về những hành động Nhã Thư đã làm. Nhưng niềm tin của bọn họ bắt đầu lung lay khi nhìn thấy hành động của cô lúc nãy. Bây giờ, Nhã Thư làm gì còn giữ hình tượng của một hoa khôi nữa.

Còn một số khác, những người đã hiểu rõ con người thật của Nhã Thư không khỏi mỉm cười hài lòng, họ nhìn cô bằng ánh mắt chế nhạo và không khỏi mong chờ. Ngày tàn của cô ta cuối cùng cũng đến, bọn họ đã chờ lâu lắm rồi.

_ Đây là chỉ thị của thầy hiệu trưởng. Chúng tôi chỉ làm theo mà thôi.

Cả hội trường im bặt, thì ra lần này thầy hiệu trưởng nhúng tay vào. Học sinh trong trường không ai dám đụng vào Nhã Thư thậm chí là nhẫn nhịn cô chỉ vì cô là em gái của vị hiệu trưởng thần bí này. Nhưng qua vụ việc trên, mọi người cũng hiểu được một chuyện. Có lẽ Nhã Thư cũng không được anh trai nuông chiều cho lắm.

_ Rõ ràng rồi thì mau xin lỗi đi. – Minh Vũ tốt bụng nhắc nhở.

Nhã Thư nhất quyết không làm. Cô vẫn giữ nguyên vị trí của mình, kiên quyết không xin lỗi. Nhìn thấy thái độ đó của cô, các học sinh trong hội trưởng đồng loạt thở dài. Đưa ra hình phạt nhưng người ta không chịu thực hiện thì làm sao. Hội Học Sinh cũng không ép buộc được.

Nhã Thư nhìn sang Hải Anh, cô vẫn không tin hắn lại đối xử với cô như thế. Hành động xin lỗi Dương Vi và Linh chẳng khác nào làm mất mặt cô trước toàn trường. Dù cho đó là chỉ thị của thầy hiệu trưởng nhưng cô tin chắc rằng hắn có cách để bỏ qua phần này. Nhưng hắn vẫn thực hiện, có lẽ là vì Dương Vi. Hiểu được điều đó, Nhã Thư càng căm hận Dương Vi hơn nữa. Đáp lại ánh nhìn của Nhã Thư chỉ là cái nhíu mày đầy đe doạ của Hải Anh. Một áp lực vô hình bao trùm lấy cô, buộc cô phải làm theo lời hắn nói.

Dừng trước chỗ ngồi của Dương Vi và Linh, Nhã Thư nhìn Dương Vi bằng ánh mắt căm phẫn. Cô rít qua kẽ răng.

_ Ra về gặp tôi ở bể bơi. Nếu cô không đến thì đừng trách tôi.

Sau đó, Nhã Thư khôi phục lại bộ dáng như lúc đầu, xem như sự ác độc khi nãy chưa từng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô.

_ Xin lỗi.

Nói xong, Nhã Thư nhanh chóng rời khỏi hội trường. Các học sinh thấy không còn chuyện gì để xem cũng dần dãn ra, lần lượt trở về lớp.

Vừa vô lớp, mọi người lại nhận được một tin bất ngờ khác. Có thêm hai học sinh mới chuyển vào. Nhưng họ không phải là học sinh chuyển trường mà chỉ là học sinh từ hai lớp bên cạnh. Trong lớp còn đúng hai chỗ ngồi trống. Một chỗ bên cạnh Dương Vi, một chỗ bên cạnh Gia Hưng. Cũng thật trùng hợp, hai học sinh chuyển đến một nam một nữ, có thể dễ dàng sắp xếp chỗ ngồi.

Thế nhưng mọi chuyện không còn dễ dàng nữa khi nam sinh mới chuyển vào nhanh chóng bước đến ngồi cạnh Dương Vi. Khiến cho cả lớp ai cũng ngơ ngác, bao gồm cả cô. Chỉ có nữ sinh còn lại cùng Gia Hưng không phản ứng gì nhiều. Dương Vi nhìn Hoàng Ân đang ngồi cạnh mình, rồi lại nhìn Hà Trang đang đứng ở phía xa, không khỏi đau đầu. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này chứ. Cô cảm thấy thật tệ.

_ Được học cùng lớp với cậu rồi, cũng may bên cạnh cậu còn chỗ trống.

Hoàng Ân liền chào hỏi Dương Vi mặc cho không khí kì lạ xung quanh. Hà Trang bước đến trước bàn cô, nhìn Hoàng Ân chằm chằm, ánh mắt không bộc lộ bất kì cảm xúc nào. Nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Cô đã chính thức ghi hận người này.

Các học sinh trong lớp không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Điều này nghĩa là gì. Đó là nữ sinh mới chuyển vào này sẽ ngồi cùng với vị lớp trưởng-nổi-tiếng-không-thích-ngồi-gần-người-khác-nhất-là-nữ-sinh. Có lẽ trong lớp sau này không còn bình yên nữa.

_ Ừ. May… may thật. – Dương Vi chỉ hận không thể đuổi Hoàng Ân đi để Hà Trang vào ngồi cùng cô.

_ Trang, đến đây ngồi cùng tôi đi.

Trong lúc cả lớp đang âm thầm thương xót cho cô bạn mới chuyển đến đã lâm vào tình huống khó xử đã vô cùng sửng sốt khi nghe thấy Gia Hưng cất tiếng. Cậu còn rất tốt bụng bước ra khỏi bàn, nhường vị trí bên trong cho Hà Trang, còn mình thì ngồi bên ngoài.

_ Cảm ơn.

_ Không có gì. Cậu là bạn anh tôi mà.

Lúc này các học sinh lại nhận ra một điều khác. Có lẽ nữ sinh mới đến này cũng giống như Dương Vi, là một người không thể đụng vào. Bọn họ làm sao có thể không nghe thấy lời Gia Hưng. Người này là bạn của Gia Huy, càng không thể gây sự.



Tan học, Dương Vi tìm đường đến bể bơi để gặp Nhã Thư như lời cô ta đã nói trước đó. Cô cũng không báo cho mọi người biết để tránh phiền phức. Dương Vi phải đi một đoạn đường khá xa từ lớp đến hồ bơi riêng của trường. Đó là một hồ bơi trong nhà rất lớn. Cô vừa đẩy cửa vào đã cảm thấy choáng ngợp. Một giây phút nào đó, Dương Vi cảm thấy biết ơn Nhã Thư vô cùng. Nếu cô ta không hẹn cô ra đây thì mãi mãi Dương Vi chẳng bao giờ biết trường mình có một hồ bơi tuyệt đẹp như thế này. Có lẽ sau khi gặp Nhã Thư cô nên tìm nhân viên phụ trách ở đây hoặc tham gia vào câu lạc bộ bơi lội cũng tốt. Nhưng quan trọng là phải gặp Nhã Thư đã

.

Dương Vi nhìn thấy Nhã Thư từ xa, xung quanh cô ta còn có một vài nữ sinh khác. Khung cảnh này, có phần nào giống như các vụ chèn ép nhau ở trường học trong mấy bộ phim mà cô và Hà Trang coi mấy ngày trước.

Vừa nhìn thấy Dương Vi, Nhã Thư đã bước đến. Theo như Dương Vi quan sát, trong khoảng năm giây nữa cô sẽ bị tát. Né hay không né, cô mất hai giây để đắn đo suy nghĩ. Cuối cùng Dương Vi nghĩ rồi quyết định không né, cô muốn biết chuyện gì xẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng cô vẫn dùng một vài động tác né tránh nhỏ để giảm bớt đau đớn.

Bốp!

Âm thanh vang dội cả căn phòng. Dương Vi liền ngã xuống đất. Thật ra khi tay Nhã Thư hơi chạm vào má, cô đã nghiêng người để chuẩn bị ngã xuống rồi, như thế sẽ giúp cô cảm thấy đỡ đau hơn và khiến cho người đánh nghĩ rằng cô ta tát rất mạnh, làm cho nạn nhân bị ngã. Dương Vi nhớ đến các nhân vật nữ chính đáng thương trong phim truyền hình liền bắt chước làm theo. Cô ngồi phịch xuống thành bể bơi, ngước mắt lên nhìn Nhã Thư đầy vô tội.

_ Tại sao chị lại đánh em?

_ Vì sao ư? Vì cô đoạt lấy tất cả mọi thứ mà tôi muốn. Tại sao cô đã bỏ đi lại còn quay trở về? Phá hỏng tất cả mọi thứ của tôi.

_ Là Hải Anh kêu em về.

Dương Vi thầm nghĩ, nếu nhắc đến Hải Anh có lẽ Nhã Thư sẽ bị kích động mà nói ra hết suy nghĩ của cô ta. Cô hết sức mong chờ và tò mò muốn biết tình cảm Nhã Thư dành cho Hải Anh như thế nào.

Giống như những gì Dương Vi đoán, Nhã Thư quả thật đã bị kích động, không giữ được bình tĩnh nữa. Nhưng cô ta không nói ra mọi chuyện như cô nghĩ mà thay vào đó là một hành động mà nhiều năm sau mỗi lần nhớ lại Dương Vi cũng không nghĩ rằng nó có thể xảy ra.

_ Ném nó xuống hồ đi.

Nhã Thư vừa dứt lời đã có vài nữ sinh khác bắt lấy tay Dương Vi đẩy cô xuống hồ bơi. Dương Vi bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị, cho đến khi bình tĩnh lại thì đã uống vài ngụm nước. Điều này khiến cô vô cùng oán hận. Từ khi học bơi đến giờ cô chưa bao giờ phải nếm lại mùi vị của dung dịch chứa đầy clo này, hôm nay lại vì lí do này mà lại “thưởng thức” thêm một lần nữa. Dương Vi vẫn không thể nào quên ngày xưa sau khi uống vài ngụm nước ở hồ bơi cô đã bị đau bụng mấy ngày.

Theo suy đoán của Dương Vi, có lẽ Nhã Thư muốn nhìn thấy cô vùng vẫy kêu cứu trong tuyệt vọng để xả giận. Nếu mục đích của cô ta là thế thì Dương Vi sẽ không làm theo. Cô nín thở, dùng kĩ thuật lặn của mình lặn xuống đáy hồ. Theo như quan sát, Dương Vi nghĩ với độ sâu này, có lẽ là 2.1 mét. Nếu đổi lại là một người không biết bơi mà bị ném xuống độ sâu này sẽ rất nguy hiểm.

Được khoảng vài chục giây tiếp theo, cảm thấy dưỡng khí đã dần cạn, Dương Vi liền lặn xuống thật sâu cho chân chạm đáy hồ rồi nhún người để trồi lên. Nhưng được nửa chừng cô chợt nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng. Cô bị chuột rút rồi. Cộng thêm quần áo vướng víu quanh người giữ cô lại. Dương Vi vô cùng hoảng sợ, cô cố gắng nhớ lại những cách giải quyết tình trạng của mình nhưng không thể nào nhớ ra. Dưỡng khí đã sắp cạn nhưng cô vẫn không có cách nào trồi lên khỏi mặt nước.

Ở trên bờ, trong khi những nữ sinh còn lại bắt đầu hoảng sợ khi không thấy bóng dáng Dương Vi thì Nhã Thư vẫn vô cùng bình tĩnh. Cô đã mất hết tất cả rồi, bị đuổi học, mất mặt trước tất cả mọi người, anh trai lạnh lùng bỏ mặc, bây giờ cô còn sợ gì nữa. Cô có chết cũng kéo Dương Vi theo cùng.

_ Nhã Thư, sao không thấy nó đâu vậy? Lỡ nó chết thì sao.

_ Mặc kệ nó. Chúng ta đi.

Nhã Thư vừa quay lưng đã nhận được một cái tát trời giáng khiến cô ngã sang một bên. Chưa kịp hoàn hồn, cổ áo cô đã bị xốc ngược, lại thêm một cái tát giáng xuống.

_ Cô có còn là người không Nhã Thư? Cô có còn là người không? Cô dám hại Dương Vi, cô dám?

Sau đó Nhã Thư nhận thêm vài cái tát nữa. Cả người cô ta bị kéo xuống, hưởng trọn một cú đá vào bụng.

_ Hà Trang, em bình tĩnh lại.

Thấy Hà Trang đang bị kích động, Gia Huy liền lao đến kéo cô ra khỏi Nhã Thư. Cô vùng vẫy, cô thoát khỏi anh để tiếp tục. Cuối cùng Gia Huy đành phải ôm chặt lấy cô, giữ cô lại trong vòng ôm của mình, không để cô tiếp tục đánh người.

Nhã Thư không quan tâm người đánh mình là ai. Lúc này cô chỉ chết lặng nhìn Hải Anh không nói một lời lao ngay xuống hồ bơi. Hắn cứ thế mà lao xuống dù chưa xác định được vị trí của Dương Vi. Hắn không biết cô đã ở dưới nước bao lâu, liệu cô có ổn không? Hắn phải nhanh lên, trễ một giây thì cô sẽ mất mạng. Hải Anh nhìn thấy Dương Vi giữa hồ trong tình trạng vô cùng tệ, mắt nhắm nghiền, hai tay quờ quạng xung quanh như muốn tìm một vật gì đó để bám vào. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để bơi đến bên cô.

Hải Anh bắt được Dương Vi. Nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn, chia sẻ cho cô một ít dưỡng khí ít ỏi của mình. Nhận được dưỡng khí, Dương Vi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Vô thức hút lấy nó. Ánh mắt cô trở nên mơ màng, cô nhìn thấy Hải Anh, rồi hình ảnh Shark nhanh chóng thay thế. Là Hải Anh hay Shark, cô cũng không biết nữa.

Vừa trồi lên mặt nước, Dương Vi liền ho mấy tiếng, phun ra ngụm nước rồi ngất đi. Hải Anh không nói một lời, cõng cô chạy thật nhanh đến phòng y tế.

Sau khi bình tĩnh Hà Trang liền đẩy Gia Huy ra. Anh thấy tâm trạng cô đã ổn cũng vội vàng buông tay. Cô bước đến nơi Nhã Thư đang đứng, thất thần nhìn Hải Anh đã khuất bóng phía xa. Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

_ Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng tôi cảnh cáo chị. Không được đụng đến Dương Vi nữa. Chị nghĩ chị là ai, chị nghĩ mình có gia thế? Chị nghĩ mình có tiền, có quyền lực hơn ai? Chẳng qua cũng chỉ là cướp từ tay người khác, cả đời đóng vị trí thế thân thì chị nên biết thân biết phận của mình. Đừng làm những trò mất mặt gia đình William nữa.

Nhã Thư bị đụng đến chỗ đau, đôi mắt xinh đẹp trợn ngược lên trông rất dữ tợn. Nếu như không có ánh mắt đầy cảnh cáo của Gia Huy thì cô đã lao vào giết chết Hà Trang ngay lập tức.

_ Chờ đến ngày mày bước vào gia đình William xem tao xử mày như thế nào.

Nhìn ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình, Hà Trang vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng như cũ. Cô bình thản đẩy tay Nhã Thư qua một bên. Dùng giọng điệu cười cợt để trả lời cô ta.

_ Bà chị, ngày đó sẽ không đến đâu. Mà nếu có… - Hà Trang kéo dài giọng nói, rồi bước đến bên cạnh Nhã Thư, nói thầm vào tai cô. – Thì chưa chắc chị vẫn còn là em chồng của tôi.



Khi Dương Vi tỉnh lại đã là buổi tối, lúc này cô đang nằm trong phòng của mình tại nhà Hải Anh. Cô cảm thấy đầu hơi choáng và rất mệt, cả người như bị rút hết sinh khí, không thể nào gượng dậy nổi.

_ Em cảm thấy như thế nào rồi? Tại sao không nói với ai một tiếng nào liền đi gặp Nhã Thư. Nếu không phải lúc chiều cô bạn tên Linh cùng lớp em vì quá lo lắng đã kể lại cho tụi anh nghe mọi chuyện thì bây giờ mọi chuyện như thế nào hả?

Minh Vũ vừa hỏi thăm vừa trách mắng. Qủa thật hồi chiều cậu sợ muốn chết. Vừa đẩy cửa vào phòng đã nghe được lời của Nhã Thư, cả người cậu lạnh hẳn đi. Cậu còn sợ không bao giờ có thể nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt này nữa. Minh Vũ vừa chạy đến thì Hải Anh đã chìm sâu vào làn nước từ bao giờ, nhanh hơn cả cậu. Thấy thế, cậu chỉ biết ở trên bờ chờ đợi. Khi nhìn thấy Dương Vi vẫn ổn, cậu như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

_ Hải Anh đi xử lí một số chuyện vặt, lát sẽ về. Em ăn tí gì đi.

Kéo một chiếc bàn nhỏ đến sát giường. Minh Vũ bày một vài món ăn đơn giản mà cậu đã nhờ bác Hoa làm cho phù hợp với người bệnh. Sờ lên trán nóng hổi của Dương Vi, Minh Vũ giật mình.

_ Em bị nhiễm lạnh nên sốt mất rồi. Thôi em ngồi đó ăn đi. Anh sẽ đi mua thuốc cho.

_ Minh Vũ… - Dương Vi gọi trước khi Minh Vũ rời khỏi phòng. – Cảm ơn hai anh rất nhiều.

_ Không cần khách sáo. Em cũng giúp tụi anh mà.



Dương Vi vừa ăn xong thì nhận được cuộc gọi của Dương Vỹ. Cô không biết tại sao anh lại gọi cho mình vào lúc này nhưng vẫn nghe máy.

_ Sao tự nhiên anh gọi vậy? Nhớ em rồi à?

_ Giọng em sao thế? Bệnh rồi đúng không?

_ Bị cảm nhẹ thôi. Không sao.

_ Em mà không lo cho bản thân. Coi chừng anh sang bắt em về.

_ Em nhớ rồi mà.

Đầu dây bên kia khẽ vang một tiếng thở dài. Im lặng một lúc, Dương Vỹ lên tiếng.

_ Em có thể đi bất kì đâu tại Việt Nam. Trừ khu rừng đó ra.

Lần này đến được Dương Vi im lặng, hơi thở không còn đều nữa. Từng hình ảnh hỗn loạn lướt qua trong suy nghĩ.

Năm năm trước, khi được cha Dương Vỹ nhận nuôi, cô đã nhờ ông tìm giúp một nơi. Khi cô đến được đó thì một hình ảnh tang thương đập vào mắt, khắc sâu vào trong trí nhớ, khiến tim cô như vỡ ra thành từng mảnh. Căn nhà kho ngày xưa bây giờ chỉ còn là một vùng đất trống, tro đen hoà lẫn cùng đất cùng một vài thanh gỗ chỉ còn lại một nửa để biết rằng nơi đây từng có một ngôi nhà.

Cảm giác mất mác, đau đớn, nhớ nhung ập đến cùng một lúc. Tra tấn cảm xúc của cô. Dương Vi quỳ sụp xuống nhìn khung cảnh trước mặt. Từng lời nói của vệ sĩ bên cạnh rót vào tai cô, nhẹ nhàng nhưng đau đớn.

_ Thưa tiểu thư, theo như người dân địa phương bảo, cách đây hai năm, Tư Hổ, ông trùm cho vay nặng lãi thời đó đã đánh cậu con trai nuôi của mình rất dã man vì cậu làm trái lời ông, rồi nhốt cậu vào trong nhà kho này và kêu người canh gác. Trưa hôm đó, họ thấy khói bốc ra từ đây, nhưng vì đàn em Tư Hổ bao vây xung quanh nên không dám vào trong xem. Hôm sau khi họ đến thì mọi thứ đã cháy rụi.

Dương Vi thất thần nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, vội chạy đến bên đống đổ nát, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô. Mọi thứ xung quanh mờ ảo, nhạt nhòa, hình ảnh người con trai đó, hắn bất cần và lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ. Hắn chỉ đường cho cô trốn thoát, hắn bảo hắn không sao. Vậy mà giờ đây, hắn đã chết, hắn đã biến mất khỏi cuộc đời cô. Cô sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy hắn nữa.

Dương Vi lao vào đống đổ nát, cố tìm kiếm một thứ gì đó còn sót lại, dù không biết rõ mình đang tìm thứ gì. Nước mắt chảy dài, nhưng cô vẫn tiếp tục hất tung đám tro đất lâu ngày. Người Dương Vi lấm lem, tay chân trầy xước nhưng vẫn không có ý định dừng lại. Người vệ sĩ đi cùng cô vội chạy đến ngăn nhưng không thể, anh ta bị cô đẩy ra rồi tiếp tục tìm kiếm.

Rồi một vòng tay ôm chặt Dương Vi từ phía sau, giữ chặt cô trong lòng mình. Anh muốn cô bình tĩnh trở lại. Anh cảm nhận được cô đang run rẩy, cảm nhận nước mắt ấm nóng rơi xuống cánh tay mình.

_ Dương Vi, nghe anh, bình tĩnh lại.

Ánh mắt Dương Vi như người mất hồn, nhìn chằm chằm vào bãi tro. Cô không ngừng lẩm bẩm.

_ Shark, Shark, em phải cứu anh ấy, phải cứu anh ấy.

Cảm nhận được nhịp thở Dương Vi đã ổn định hơn trước, Dương Vỹ mới từ từ nới lỏng vòng tay, quay người cô lại ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô. Tim Dương Vỹ nhói đau, em gái bé nhỏ của anh, chắc hẳn đang rất đau khổ.

Đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn về phía đám tro, anh thầm cảm ơn người con trai đó, người đã cứu mạng Dương Vi ngày hôm đó.

_ Em đừng như vậy, Shark thấy sẽ không vui đâu.

Một lúc sau, Dương Vi không còn khóc nữa. Cô lẩm bẩm một mình.

_ Đúng thế, Shark sẽ không vui.

Sau đó, cô quay lại nhìn cảnh trước mắt một lần cuối rồi lạnh lùng quay lưng.

_ Em sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Dương Vi nói xong rồi tự mình bước ra khỏi khu rừng theo lối đi cũ mà ngày đó trong bóng tối người đó đã hướng dẫn cho cô. Bước chân cô cứ thế bước đi, trong tiềm thức vang lên giọng nói quen thuộc ngày nào.

Dương Vỹ nhìn theo bóng dáng cô độc, bi thương ấy mà trong lòng không khỏi xót xa.

Năm đó, Dương Vi mười hai còn Dương Vỹ mười bảy…

Một giọt nước mặt khẽ lăn xuống gương mặt Dương Vi trong bóng tối, tay cô vẫn cầm chặt điện thoại. Đầu dây bên kia, Dương Vỹ lại thở dài, những tiếng lạch cạch vang lên đều đều, có lẽ anh vừa làm việc vừa gọi cho cô. Dương Vi vội lau nước mắt rồi dùng giọng thoải mái nhất để nói với anh.

_ Anh yên tâm, em đã nói rồi mà, không quay lại nơi đó nữa.

_ Ừ, anh không muốn em buồn.

Giọng Dương Vỹ rất nhẹ, nửa tồn tại, nửa hư vô. Câu nói của anh khiến tim Dương Vi chùng xuống, năm năm nay, anh luôn muốn cô vui vẻ, vì cô mà làm nhiều thứ, cô vô cùng biết ơn anh, một người anh trai cô vô cùng yêu quí.

Dương Vi nói chuyện với Dương Vỹ thêm vài câu nữa rồi tắt điện thoại. Cô đưa tay tắt đèn ngủ, rồi để bản thân mình chìm vào trong bóng tối. Nước mắt trào ra không giữ lại được. Đã lâu rồi Dương Vi không khóc. Khung cảnh trước mắt cô nhạt nhòa như ngày hôm đó, khi cô đứng trước khung cảnh đổ nát của nhà kho. Gương mặt Shark từ từ hiện lên, rồi biến mất. Tim Dương Vi thắt lại, như có ai bóp chặt, đau đớn và nghẹt thở.

Tình cảm đó, cô biết rằng nó không phải là sự cảm kích như cô từng nghĩ khi còn nhỏ. Nó lớn hơn, lớn hơn rất nhiều. Nó khiến cô không chỉ áy náy vì cái chết của cậu, mà khiến cô dằn vặt, đau đớn, mất mát. Không thể chịu được. Nhiều loại cảm xúc hỗn độn đan xen. Có gì đó như là thích, như là yêu, như là đau…



Hải Anh nhẹ nhàng khép cửa phòng Dương Vi rồi xuống dưới phòng ăn. Hắn đã đứng đó rất lâu, nhìn cô khóc. Trong lòng hắn cảm thấy rất lạ, nhưng không thể diễn tả. Hải Anh định vào phòng thăm Dương Vi một lát, nhưng khi thấy cô khóc thì hắn không bước vào mà chỉ dừng ở cánh cửa khép hờ. Nhưng không biết điều gì đã giữ hắn ở đó rất lâu. Dường như hắn thấy, hắn cảm nhận được nỗi đau của cô. Mất mát, đau đớn, nước mắt cô lăn dài trong tiếng nấc nghẹn ngào trong bóng tối cô độc.

_ Dương Vi sao rồi?

Minh Vũ hỏi khi thấy Hải Anh xuống một mình. Minh Vũ đã chuẩn bị thuốc đầy đủ, đang phân loại ra từng liều.

_ Ngủ rồi.

Minh Vũ ậm ừ rồi bắt đầu ăn tối. Hải Anh cũng ngồi xuống bàn. Hắn ăn, nhưng không thấy ngon như mọi ngày. Ánh mắt vô thức hướng về phia cầu thang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.