Mẫu Đan Đích Kiều Dưỡng Thủ Sách

Chương 12: Chương 12




Ngụy Tử Ngô kinh ngạc nhìn về phía Phó Dư Châu, nghe ra ý khác, vội hỏi: Phó công tử, ta nguyện dùng mọi điều kiện để đáp ứng ngươi, đổi với ngươi một chuyến đi Liêu Tây.

Phó Dư Châu lắc đầu: Ngụy nhị cô nương quá lo lắng. Cũng không phải là vô duyên vô cớ mà trả thù lao, chỉ là bởi vì... Ta đã trước hứa với thái tử, vì điện hạ mà trị liệu cho một vị bằng hữu. Vị tiên sinh kia cũng là chứng bệnh khó chữa, thập phần khó giải quyết, chỉ sợ ta phải trước trị liệu tốt cho hắn...

Ngụy Tử Ngô tâm chậm rãi chìm xuống, quả nhiên, đó là một cái cớ tốt. Không thể nói ai có tội, đồng thời cũng có thể tránh cho Cố Hi Nhạc lằng nhằng. Bên này trước có người muốn cứu, dù sao vẫn nói đến thứ tự trước sau.

Nhưng... Phó Dư Châu nói là bằng hữu thái tử. Thái tử thật sự là không che dấu chút nào, là hắn đang nghe lời thái tử làm khó dễ nàng.

Ngụy Tử Ngô trong lòng trào ra một cổ bướng bỉnh, nói: Kia, nếu hiện tại ta đi Liêu Tây, đem cha ta mang về kinh, Phó tứ công tử có thể giúp cha ta trị liệu sao?

Phó Dư Châu nhẹ giật mình, nói: Ngụy nhị cô nương nói như vậy cũng quá vất vả. Mà ta vẫn chưa nói vị bằng hữu kia ở kinh thành.

Ngụy Tử Ngô truy vấn: Là ở nơi nào? Phó tứ công tử muốn đi đâu, ta cũng có thể mang cha ta đi.

Phó Dư Châu có hơi hơi xúc động, nhưng mà cũng chỉ nói: ... Chỉ sợ không tiện khi báo hành tung của bằng hữu ta cho cô nương.

Ngụy Tử Ngô a một tiếng, không nói gì thêm.

Cố Hi Nhạc than thở: Sao cứ không khéo như vậy, trước đáp ứng người khác rồi. Cái lí do này làm nàng không thể quấn lấy thái tử cùng Phó Dư Châu, dù sao tánh mạng người khác cũng là mạng.

Phó Dư Châu không nói gì nữa, chỉ nói: Điện hạ, đi thôi, không phải nói giữa trưa cùng ta đi Tuấn Lâu sao.

Thái tử thoáng vuốt cằm.

Ngụy Tử Ngô nhìn bóng lưng thái tử cùng Phó Dư Châu ngày càng xa, thời điểm sắp bước ra khỏi cửa điện, nàng đột nhiên nói: Điện hạ, ta muốn một mình cùng người nói mấy câu, được không?

Nam nhân dừng bước lại, xoay người nhìn nàng một lát, cũng thực thẳng thắn nói: Đi.

Cố Hi Nhạc ngồi ở trên thềm đá, thỉnh thoảng nhìn bên trong, nhíu mày hỏi Phó Dư Châu: Bọn họ nói cái gì? Ngay cả ta cũng không thể nghe?

Phó Dư Châu nhìn vị công chúa này: Ngay cả người trị bệnh là ta cũng không được nghe?

Cố Hi Nhạc vừa nghe, có đạo lý.

Nàng lại nói: Ai, ta cảm thấy Tử Ngô nên tổ chức trị phụ chọn rễ. Ai có thể trị liệu tốt cho cha nàng, thì nàng gả cho người đó. Vậy nhất định có rất nhiều người nguyện ý xuất lực.

Trị phụ chọn rễ, Phó Dư Châu suýt nữa lại cười, vị tam công chúa này sợ là đã xem nhiều thoại bản quá, thật sự là... Thiên chân khả ái. Nếu Ngụy Nghiêu bệnh đến quy thiên, hơn phân nửa Ngụy Tử Ngô chỉ có thể làm đồ chơi cho những kẻ quyền quý, dự đoán được không cần cưới Ngụy Tử Ngô.

Trong điện chỉ có hai người tương đối trầm mặc, nhất thời im lặng.

Kỳ thật lúc Ngụy Tử Ngô vừa nói lên câu kia, thật sự là ý nghĩ nóng lên, nhất thời xúc động.

Hiện tại tỉnh táo lại, nàng ngẫm lại thái tử cùng Ngụy gia oán hận chất chứa, cảm thấy hành động của mình, thật sự nửa phần không có ý nghĩa.

Thái tử vừa thấy biểu tình của Ngụy Tử Ngô, chỉ biết nàng hối hận khi gọi hắn lại. Hắn khẽ nhíu mày, hỏi: Ngụy nhị cô nương, tìm ta là để ngẩn người?

Không phải. Ngụy Tử Ngô thấy đối phương mặt không kiên nhẫn, cắn cắn môi dưới.

Ngụy Tử Ngô rốt cục hạ quyết tâm, nếu đã gọi thái tử lại, vì phụ thân thử xem sao. Nàng chậm rãi nói: Điện hạ, lúc trước, ta làm một ít chuyện khiến điện hạ hờn giận.

Ta... Hướng người bồi tội.

Cố Kiến Thúy nghe vậy không có phản ứng, trong mắt đen tối không rõ.

Ngụy Tử Ngô nghĩ đến nàng đã để trên tay trái thái tử một vết thương, một đao kia rất sâu, hẳn là để lại sẹo. Nếu thái tử đem việc này trình với thái hậu hoặc là hoàng đế, hai người đó tất nhiên là không tha cho nàng. Nhưng nàng cũng không nghĩ đến việc thái tử sẽ bỏ qua, sợ là hắn còn đang chờ đợi thời cơ, trong lòng nhất định oán giận.

Ngụy Tử Ngô hai chân đồng loạt, hướng Cố Kiến Thúy quỳ xuống.

Thái tử rũ mâu mắt xuống, tiểu cô nương này kiên cường như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy nhỏ bé, yếu ớt đơn bạc. Hắn nói: Ngụy nhị cô nương không cần làm lễ lớn như vậy.

Ngụy Tử Ngô lắc đầu, kiên trì quỳ. Trêu chọc thái tử, cũng biết hắn có bao nhiêu đáng sợ. Nếu là ngày sau thái tử đăng cơ làm hoàng đế, còn giữ Ngụy gia cùng tánh mạng của nàng, đây là sớm hay muộn cũng quỳ.

Nam nhân tay nhân sắt kiềm siết chặt lấy, giữ lấy cánh tay của nàng, đem nàng mạnh mẽ nhắc lên.

Ngụy Tử Ngô tâm thần chưa định, không có ý thức được giờ khắc này thái tử cùng nàng quá thân cận, cơ hồ là ôm phân nửa người nàng. Hương khí trên người nàng là một loại hương độc đáo ngọt ngào, không phải loại xiêm y được huân, mà là mùi thơm của cơ thể nàng, Cố Kiến Thúy chậm rãi buông nàng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.