Dùng bữa xong, Chu Li Tuệ lại lôi kéo hai cô nương khác, đem lời nói lúc trước nói lại một lần nữa.
Nàng nói xong lại không quên thêm một câu: Bất quá, ta cũng chỉ là nghe người khác nói...
Nghe người khác nói... Nghe ai? Cũng không biết thiệt hay giả, ngươi liền đi xung quanh nói láo?
Đột nhiên vang lên tiếng nói của nữ tử, rất nhẹ, lại lạnh như gió băng, làm cả người Chu Li Tuệ cứng đờ.
Nàng xoay người, đứng trước mắt nàng, chính là Ngụy Tử Ngô.
Ngụy Tử Ngô khống chế thân thể tức đến run rẩy, biết mình phải bình tĩnh.
Hai cô nương đó lập tức kích động bất an đứng lên. Đi tới, theo thói quen nhìn Ngụy Tử Ngô, cho dù hiện tại Ngụy gia đã không còn như trước, các nàng cũng chỉ dám ở sau lưng nói xấu nàng.
Ngụy Tử Ngô nói: Chu Li Tuệ, biểu tỷ trong miệng ngươi nói là ai? Bản thân ta muốn tìm nàng đối chất, để hỏi rõ ràng, ở sau lưng bố trí lời đồn hủy hoại trong sạch của ta, mưu đồ gì?
Nàng trầm tĩnh nhìn đối phương, tiếng nói cũng không quá cao, nghe không ra lửa giận, lại không hiểu tại sao Chu Li Tuệ lại cảm thấy lạnh lẽo.
Nhóm tiểu cô nương ở đây xảy ra chuyện, mọi người đã cùng nhau vây lại đây.
Đại khái khi biết chuyện gì xảy ra, mọi người thấy Ngụy Tử Ngô không hề khẩn trương tự mình chứng minh danh tiết, mà là từ đầu đến cuối đều khăng khăng Chu Li Tuệ đang rải rác lời đồn, hơn nữa hoàn toàn không sợ đem sự tình náo loạn to lên, nhìn theo một hướng khác thì đã có thể chứng minh sự trong sạch của nàng.
Mà sắc mặt Chu Li Tuệ lại nôn nóng, càng có vẻ không nắm chắc, lại có vẻ không tự tin.
Ngụy Tử Ngô lại nói: Quả thật thời điểm qua sông, ta có gặp giặc cỏ, nhưng không hề bị bắt đi. Ta mang theo tổng cộng gần trăm người, còn sống khoảng tám mươi người. Trừ bỏ mọi người ở đây, Ninh Tích Ninh tướng quân lúc nãy cũng ở đây, đều có thể làm chứng cho ta.
Ninh Tích chính là nhi tử duy nhất của con vợ cả - thế tử Túc quốc công phủ, hiện giờ đang cầm binh ở Hà Đông, có thể tin lời nói của hắn. Ngụy Tử Ngô đã có thể nói ra nhân chứng, những người khác không có bằng chứng tự nhiên là không thể nói gì.
Trên mặt Chu Li Tuệ đỏ một mảnh.
Chu Li Tuệ, nếu ngươi không thể nói biểu tỷ trong miệng ngươi là người phương nào... Ngụy Tử Ngô nhìn nàng: Vậy căn bản người bịa đặt chính là ngươi.
Nghe câu nói đó, Chu Li Tuệ liền luống cuống, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tự tin thêm một ít. Đơn giản nói: Ta đã hứa với biểu tỷ là sẽ không nói với ai. Mặc kệ ngươi, ta đi trước.
Ngụy Tử Ngô lại nói: Nói rõ ràng đi, không nói rõ ràng, ngươi không thể đi.
Lời nàng vừa dứt, Ngộ Thanh liền tiến lên ngăn cản Chu Li Tuệ, bên người Chu Li Tuệ cũng mang theo tỳ nữ, lại không thể so với thân thể xuất chúng của Ngộ Thanh, tự nhiên là bị chế trụ.
Chu Li Tuệ tức điên: Ngụy Tử Ngô, làm sao ngươi dám...? Ngươi dựa vào cái gì ức hiếp ta! Ngay sau đó liền lệnh cho tỳ nữ mình: Ngươi mau đi tìm đại ca, nhị ca ta lại đây, để xem Ngụy Tử Ngô có dám làm vậy với ta không? Nếu không phải cha ta đang ở Lương Châu, ngươi có tin hay không ta có thể gọi cha ta đến đây.
Ngụy Tử Ngô chậm rãi nói: Ta không quản ngươi gọi ai tới, ta chỉ muốn một lời giải thích.
Nàng không dành cái công đạo này, sợ là sau này sẽ nhiều người xem nàng là quả hồng mềm mà nắn.
Phải biết chuyện này chỉ có vài người biết, nhưng mấy người đó đem đi đồn đại với mọi người, vô luận Ngụy Tử Ngô giải thích như thế nào, cũng không xóa được lời đồn. Quan trọng nhất chính là, mẫu thân nàng tâm tình không tốt vì phụ thân đang bệnh nặng, nếu nghe được lời đồn đãi là nàng thất trinh, chỉ sợ rằng sẽ đột nhiên đổ bệnh.
Ôn Mật thân là chủ nhân của bữa tiệc, đã đuổi đến đây, nói: Li Tuệ, ngươi nên nhận sai với Ngụy nhị. Có thể coi như lời đồn này không phải do ngươi tung ra, nhưng ngươi đi truyền lung tung, cũng là không đúng.
Chu Li Tuệ nhìn Ôn Mật, thấy nàng cư nhiên nói giúp cho Ngụy Tử Ngô, nhất thời không biết nên nói gì.
Chung quanh người nói chuyện ngày càng nhiều, Công bộ thượng thư Tần Bội cũng trung thực ủng hộ Ngụy Tử Ngô, nói: Nhưng mà, ngươi còn gọi hai ca ca ngươi đến đây làm gì? Để hai đại nam nhân khi dễ một tiểu cô nương như Tử Ngô sao?
Thấy phần lớn đều giúp đỡ Ngụy Tử Ngô, Chu Li Tuệ không có biện pháp, đành phải thừa nhận là nàng sai rồi, hướng Ngụy Tử Ngô xin lỗi, nói chính mình không nên lắm mồm nói bậy.
Ngụy Tử Ngô nhìn nàng trong chốc lát, chậm rãi dời mắt, xem như đã bỏ qua việc này.
Ít nhất, sẽ không có ai nói nàng từng bị thổ phỉ làm nhục nữa.
Trời đất phong phanh, chơi ném thẻ vào bình rượu hay chơi cờ đều chán ngấy, Ôn Mật đặc biệt lựa chọn Tuấn Lầu, đúng là vì để cho mọi người sau khi ăn cơm xong, còn có thể xem ca vũ và xiếc ảo thuật.
Ngụy Tử Ngô cùng các tỷ muội ngồi ở trên ghế lô, nghe thấy bên ngoài có âm thanh nũng nịu thỉnh an: Anh Vương điện hạ.
-------------------------------------------------------------
Dạo gần đây cứ kiểm tra hoài làm ta không đăng chap mới cho mọi người được, thành thật xin lỗi.