Cố Kiến Tự cùng Cố Kiến Thúy xếp thứ tự lần lượt là đại, nhị, nhưng kì thực là cùng một năm, sinh nhật hai người chỉ kém nửa tháng, nếu muốn kết hôn thê, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Thái Hậu gật đầu, nàng biết rõ hoàng hậu chọn người can hệ trọng đại, đối với hôn sự thái tử cẩn thận lại cẩn thận. Nói: Để cho ai gia quan tâm cũng không phải là lão Tam. Trong lòng ai gia gấp đến độ dường như lửa đốt, hắn nhưng thật ra tốt, nhắc đến tuyển Thái Tử Phi liền hết sức nghĩ cách lừa gạt người.
Đỗ má má cười nói: Nô tì xem, vài vị cô nương gia thế thích hợp, Tiêu gia đại cô nương, làm người chu toàn, đắc ý trúng tuyển.
Ai nói không phải. Nhưng lão Tam cố tình đối với Lệnh Phất ôn hòa, nhìn chính là không có ý. Thái Hậu thở dài: Ai gia tóm lại là muốn chọn người xứng với hắn. Ngươi cũng biết tính nết lão Tam, đừng nhìn hắn hiện tại không lên tiếng, nếu để cho hắn thấy vợ không hợp ý, nhất định nhi lược bất bình.
Đỗ má má suy tư một lát, nói: Thái tử không vừa ý các cô nương nhà khác. Có lẽ điện hạ đối với Tiêu đại cơ nương tất vô ý, chính là nay tâm tư quá sâu, không hiện mà thôi.
Thái Hậu xua tay thẳng: Nhìn nhìn lại thôi. Đứa nhỏ này lớn, có lời gì cũng không nói với ai gia. Cũng không biết rốt cuộc hắn thích cái dạng gì.
***
Sáng sớm, bầu trời lại có tuyết rơi như muối.
Cố Kiến Tự được lâm triều, tới Hầu phủ đón Ngụy Tử Ngô tiến cung, là thái giám tổng quản của quý phi ở Dực Hoa Cung - Vương Chi Lâm.
Ngụy Tử Ngô tiến cung từ trước, là Ngụy quý phi hướng hoàng đế cầu khẩu dụ riêng, không cần phải nói cũng biết kiệu có bao nhiêu xa hoa, rất nhiều tôn thất nữ muốn cũng không có.
Nay, tự nhiên là không thể ngồi cỗ kiệu nữa, dù trời có tuyết, Ngụy Tử Ngô cũng chỉ có thể làm theo qui củ, theo Sùng Hóa Môn đi bộ tiến cung.
Quá Liễu Ngự nói, đi đến phượng môn màu phụ cận, đột nhiên nghe được một đạo thanh âm kêu: Ngụy Nhị muội muội! Đã lâu không gặp.
Ngụy Tử Ngô vừa nghe thanh âm xưng hô này, không quay đầu lại cũng biết là Lục hoàng tử Cố Kiến Kình. Quả nhiên, theo tiếng nói nhìn lên, Cố Kiền Kình đang mặc triều phục, cười đến sáng lạng hướng nàng ngoắc.
Tiếp theo, đối phương trèo qua lan can cẩm thạch, vững vàng rơi xuống bên cạnh Ngụy Tử Ngô, xoải bước đi tới hướng nàng, hiển nhiên tính hàn huyên hai câu.
Ngụy Tử Ngô đối với Cố Kiến Tự vẫn giữ khoảng cách, lui ra hai bước phía sau hành lễ, nói: Lục điện hạ.
Cố Kiến Kình hắc hắc cười hai tiếng, Muội muội không cần khách khí.
Cố Kiền Kình mới mười tám tuổi, mẹ đẻ Gừng chiêu nghi sớm qua đời, thái tử ước chừng là đồng bệnh tương liên, đối với đệ đệ này từ nhỏ đã chiếu cố, Cố Kiến Kình nhiều năm đi theo Cố Kiến Thúy, là người tuyệt đối trung thành với thái tử.
Ngụy Tử Ngô ngẩng đầu, vừa mới không một bóng người ở lan can bây giờ lại thêm một thân ảnh, quả nhiên thái tử đã đến.
Ngụy Tử Ngô khẽ nhíu mày, xem ra hôm nay hạ triều sớm, thái tử cùng lục hoàng tử không biết muốn đi đâu, mà đi qua nơi này.
Tuyết mịn bay lả tả, nam nhân đem ánh mắt dừng trên người Ngụy Tử Ngô, ánh mắt thâm mà ám. Ngụy Tử Ngô căn bản không rõ ánh mắt của Cố Kiến Thúy, nhưng có một cảm giác bị nhìn xuyên thấu.
Cố Kiến Thúy dáng người vốn tuấn vĩ, còn trên cao nhìn xuống như vậy... Ngụy Tử Ngô tim đập như trống, càng lúc càng nhanh. Không phải thẹn thùng, mà là sợ hãi.
May mà thái tử không dừng lại, hắn cũng không chờ Ngụy Tử Ngô chào, cũng không chờ Cố Kiến Kình có theo hay không, xoay người liền đi. Đông cung tổng quản Thạch Đông Thành liếc mắt nhìn Ngụy Tử Ngô một cái, cũng rời đi.
Ngụy Tử Ngô nhẹ nhàng thở ra.
Cố Kiến Kình cũng hướng Ngụy Tử Ngô nói lời từ biệt, hắn biết Ngụy Tử Ngô tất nhiên phải đến cung Ngụy quý phi.
Thái tử cùng người Ngụy gia đối đầu, xem như trong triều bí mật công khai. Bởi vì người Ngụy gia không chỉ một lần có ý đồ cướp lấy ngôi thái tử. Thái tử không vui người Ngụy gia, tự nhiên bao gồm Ngụy Tử Ngô.
Nhưng mà, chỉ có lão thái giám Thạch Đông Thành theo thái tử từ lúc trong tã lót mới biết, Ngụy Tử Ngô là người duy nhất đả thương thái tử mà còn sống hoàn hảo.
Cánh tay trái thái tử có một vết sẹo, là Ngụy nhị cô nương dùng chủy thủ để lại. Lấy võ nghệ thái tử, sẽ làm Ngụy Tử Ngô bị thương? Điều này làm cho Thạch Đông Thành cảm thấy khó hiểu.
Tổn hại long thể là tội mất đầu, thái tử thân là thái tử, cũng là như thế. Thái tử giải thích với thái hậu, thương thế kia là hắn luyện võ không cẩn thận làm mình bị thương.
Thạch Đông Thành chỉ biết là, thái tử không nghĩ tới đợi Ngụy nhị cô nương về rồi trả thù.
Ngụy Tử Ngô đến Dực Hoa Cung, xa xa chỉ thấy Ngụy quý phi đứng ở hành lang, đi nhanh qua.
Xúc Xúc, xem như ngươi đã trở lại, mau cho cô nhìn một cái. Ngụy quý phi gắt gao lau kéo tay nàng không buông, tinh tế đánh giá chất nữ này.