Hạng mục thứ ba rất nhanh sẽ bắt đầu, trên sân Quidditch đã có những bức tường thấp cao mười thước Anh quanh co.
Tôi nhiều lần tình cờ gặp chú Sirius ở trong sân trường. Cho tới bây giờ
đây cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn, bởi vì chú ấy luôn ưa thích
biến thành hình dạng của Knight rồi đi dạo trong sân trường. Thoạt nhìn
thật giống như một con chó tràn ngập cảnh giác chân chính.
Có mấy lần chú ấy thoạt nhìn như muốn chạy lại nói chuyện với tôi nhưng tôi
đều lạnh nhạt tránh đi, làm bộ như chưa từng nhìn thấy. Cho dù đây là
hình dạng chú chó, tôi cũng không hi vọng tiếp xúc quá nhiều với chú ấy.
Không may là có quá nhiều người biết nó từng là thú cưng của tôi. Blaise
chính là một trong những người biết việc ấy. Cậu ấy đối với Knight quả
thực là nhiệt tình, không chỉ mỗi lần trông thấy nó đều phải hướng tôi
nhắc tới, còn có tính toán bắt nó để mang về hầm ngầm nhà Slytherin.
“Blaise…” Cuối cùng tôi hoàn toàn chịu thua cậu ấy, rên rỉ nói, “Cậu có thể không nói về Knight không? Mình cùng nó thật không có quan hệ nữa.”
“Vì sao?” Blaise cười mỉm nói, “Mình còn nhớ trước kia từng có người nói đi nói lại là không bao giờ vứt bỏ thú cưng của bản thân.”
“Đó là trước kia.” Tôi nghiêm túc nói, “Hiện tại mình phát hiện ai cũng từng phạm sai lầm.”
Blaise mỉm cười sâu thêm một chút, nụ cười kia ý vị thâm trường làm tôi có phần hoảng hốt, cũng có chút không hiểu ra sao cả.
May mắn là chú Sirius rất nhanh đã kết thúc cuộc dạo chơi, trừ bỏ cố gắng
hỗ trợ giúp Harry đạt được chiến thắng trong bài thi thứ ba ra, chú ấy
không hề nghĩ đến những thứ khác.
Ngoại trừ giáo sư Lupin và chú
Sirius huấn luyện, Hermione và Weasley cũng vì Harry làm đặc huấn, giáo
sư McGonagall còn đặc biệt phê duyệt cho họ sử dụng lớp biến hình khi
không có người.
Tôi cũng từng đến xem qua với tư cách là bạn bè,
cho dù là hai nhà đối nghịch, nên làm ra bộ dáng quan tâm có chút không
thích hợp.
Harry đang luyện tập phép Hôn-mê, Weasley làm mục tiêu và cũng là đối thủ của cậu ấy. Tôi đứng ở bên tường, nhìn Weasley lặp
đi lặp lại nhiều lần việc bất tỉnh rồi tỉnh, trên mặt nhịn không được
buồn cười phát ra từ trong lòng.
Weasley tức tối trừng mắt nhìn
tôi,liếc mắt một cái nói: “Chúng ta không thể bắt Bà Noris tới sao? Có
thể dùng nó để luyện tập ma thuật. Hoặc là Dobby, mình dám cam đoan nó
sẽ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho cậu.”
Tôi xem thường nói: “Cậu thật là có tiền đồ.”
“A, sao cô không đến thử xem?” Weasley ồn ào, “Cả người tôi đều đau…”
“Cậu luôn không ngã đúng vào cái đệm! Sau này còn phải đánh ngã!” Hermione
không kiên nhẫn nói , dùng đũa phép kéo một đống đệm tới.
“Nhìn Merlin ở trên.” Weasley phát cáu lại khó tin nói, “Sau khi bị đánh ngất đi thì làm sao biết ngã vào chỗ nào.”
Hermione vội vàng nói: “À, mình cảm thấy Harry luyện phép hôn mê cũng không tệ…
Ừ, bùa Giải-giới cũng tốt, buổi tối đi tìm các chú Sirius luyện tập một
chút những ma thuật khác xem thế nào.”
Lúc này tiếng chuông đã
vang lên, Weasley cẩn thận hoạt động cơ thể đi ra ngoài, Hermione đem
đống đệm kia sửa sang lại tốt, cũng đi ra ngoài.
Harry là người cuối cùng, cậu ấy do dự nói: “Sylvia.”
“Ừ?” Tôi dừng bước chân.
“Cậu có biết Snape đã từng là một Tử thần Thực tử không?”
“Cậu có ý gì?” Tôi đề phòng nhìn cậu ấy nói, “Không phải toàn bộ Slytherin đều là Tử thần Thực tử.”
“Gặp quỷ, mình không có ý gì.” Harry thấp giọng lẩm bẩm câu gì đó, “Chẳng qua Snape đã từng là, mình nghĩ cậu nên biết.”
Tôi kinh ngạc giương miệng nhìn cậu ấy, ý thức được cậu ấy không nói
đùa.“Cậu… không có bằng chứng…” Trong lòng ta hoảng sợ, lộn xộn nói, “Ý
mình là, giáo sư Snape hoàn toàn không giống một cái… một cái… Ông ấy
sao lại là? Ông ấy đúng là thích làm khó học sinh, nhưng ông ấy chưa hề
làm hại bất luận kẻ nào, đúng không?”
“Sylvia, tuy rằng mình
không biết là tại sao, nhưng mình biết cậu tôn kính Snape…” Harry nói,
“Nhưng cụ Dumbledore nói ông ta đã từng làm gián điệp trong hội Phượng
Hoàng.”
Nghe được Dumbledore cũng biết, lập tức tôi cảm thấy có chút an tâm. Tôi xoa xoa ngực.
“Dumbledore tin tưởng ông ấy, không phải sao?”
Harry cau mày nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà. Cậu nói ông ấy là gián điệp.” Tôi không chút khách khí cắt đứt cậu ấy, “Nếu Dumbledore không thể khẳng định ông ấy trăm phần trăm
là an toàn vô hại thì cụ sẽ không để ông ấy dạy ở Hogwarts. Mình nghĩ
cậu tốt nhất cũng nên tin tưởng việc này.”
“A…” Harry mờ mịt nói, “Được rồi.”
Tuy rằng tôi nói với Harry như vậy, nhưng trong lòng tôi cũng có điểm không yên. Tử thần Thực tử có thể so với khủng bố của Muggle, nghe được người mà chính mình tôn trọng từng là một Tử thần Thực tử bất kể là nằm vùng
hay là cái gì, điều đó cũng có thể làm cho người ta có chút lo lắng.
Về Tử thần Thực tử, trong sách cũng từng miêu tả rất nhiều. Tôi không nghĩ là giáo sư Snape sẽ là người như vậy, từ khi tôi còn tưởng rằng mình là một cái hỗn huyết, ông ấy đã chiếu cố cho tôi rất nhiều.
Tháng sáu, chúng tôi bắt đầu thi cuối kỳ. Sau khi thi xong hết các môn học, sinh nhật Draco cũng đến.
Hermione chỉ cho tôi phương pháp tiến vào nhà bếp: chỉ cần cù quả lê trong bức
tranh dưới hầm. Sau khi tôi đi vào mới kinh ngạc phát hiện, hoá ra
Hogwarts nuôi nhiều gia tinh như vậy, hơn nữa tôi vừa mở miệng thì bọn
chúng liền nhiệt tình chuẩn bị đồ ăn cho tôi nhiều hết mức so với yêu
cầu của tôi.
Tôi mang theo chúng về phòng ngủ, đem cái bàn dựa
vào sát tường chuyển đến giữa phòng, dọn đồ ăn xong rồi đi ra ngoài đem
Draco kéo vào.
Draco nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, kinh ngạc nhíu mày.
“Sinh nhật của cậu vẫn không may mà chen giữa hai cuộc thi,” tôi hướng cậu ấy cười tủm tỉm, “Bất quá năm nay cậu có một tiệc sinh nhật nho nhỏ, tuy
rằng tham dự chỉ có hai người: mình và cậu.”
“Ừ… Cậu phải biết rằng…” Draco thanh thanh cổ họng tỏ vẻ, “Mình tuyệt đối sẽ không vì khách mời quá ít mà cảm thấy tiếc nuối.”
Tôi cười ngây ngô với cậu ấy.
Hai người chúng tôi trải qua một buổi tối tràn ngập vui vẻ với trái cây và bánh kem nhỏ thơm mát lại mềm.
Vào ngày mười lăm tháng sáu, các học sinh đã sớm rời khỏi lâu đài.
Hogsmeade đã bị các học sinh không kịp đợi đạp một lần. Khi nhẫn nại của mọi người cũng sắp kiệt quệ, ngày hai mươi bốn tháng sáu, bài thi thứ
ba cuối cùng đã đến.
Buổi sáng hôm đó, người nhà bốn quán quan
đều tới Hogwarts. Người nhà của Harry đương nhiên là Sirius, nhưng mẹ
Weasley và Bill Weasley một đầu tóc dài đỏ rực, mang theo một cái khuyên tai răng nanh, anh cả nhiều tuổi nhất và đẹp trai nhất nhà Weasley cũng tới. Hiển nhiên với Harry mà nói, họ cũng như thân nhân của cậu ấy.
Suốt một ngày, các quán quân đều cùng người nhà họ tham quan Hogwarts. Sau
khi kết thúc bữa tối hôm đó, Dumbledore từ chỗ ngồi đứng lên cười ha ha.
“Các quý ông, quý bà, quý cô, các giáo sư, qua năm phút nữa, tôi xin mời mọi người đến sân Quidditch xem trận tranh tài hạng mục cuối cùng của Tam
Cường tranh bá. Hiện tại mời các quán quân cùng ông Bagman đến sân
Quidditch.”
Các quán quân đứng ra, đi đến bên cạnh ông Bagman.
Cha mẹ Krum lôi kéo tay anh ta, dùng tiếng Bungari nhanh chóng nói nhỏ
gì đó; tiên sinh Diggory mập mạp hướng về phía con trai anh tuấn quơ nắm đấm.
“Cố lên con trai! Đánh bại bọn họ! Con nhất định là người đàn ông giỏi nhất thế giới, đúng không?”
Cedric có chút ngượng ngùng đặt nắm đấm ở trước miệng, ho nhẹ một tiếng.
Draco chán ghét cau mày nhìn anh ta một cái, quay đầu đi.
“Hufflepuff chính là Hufflepuff.” Cậu ấy hừ một tiếng nói, “Có lẽ mình không nên
mong đợi anh ta có thể hiểu được cái gì gọi là phong độ hàm súc.”
“Đừng như vậy, Draco,” tôi cười tủm tỉm nói, “Bất luận cha mẹ nào đều có quyền lợi vì con cái của bọn họ mà kiêu ngạo.”
“Các quán quân đi theo ông Bagman rời đi.”
Năm phút sau, các học sinh hưng phấn tán gẫu, nối đuôi nhau đi vào khán đài không mái che trong sân vận động. Trong sân bóng Quidditch to lớn là
vách tường mê cung cao hai mươi thước Anh, bốn vị quán quân đứng ở lối
vào.
Các bậc cha mẹ tiến vào xem trận đấu sau khi các quan viên
Bộ pháp thuật đã vào chỗ, ông Bagman đi đến phía sau một cái bàn nhỏ có
khăn trải bàn màu trắng viền vàng, dùng đũa phép chỉ vào cổ họng bản
thân.
“Thưa các quý bà, quý cô, quý ông, nhóm giáo sư thân mến”
âm thanh của ông ta được ma pháp khuếch đại ầm vang qua khán đài, “Trận
đấu của cuối cùng Tam Cường tranh bá sẽ bắt đầu! Tôi xin báo lại điểm số trước mắt một chút!”
Ông ta nhìn nhìn tấm da dê trong tay:
“Cedric Diggory và Harry Potter: 85 điểm, đồng hạng nhất, học viện
Hogwarts! Victor Krum: 80 điểm, xếp thứ hai, học viện Dumstrang! Fleur
Delacour, xếp thứ ba, học viện Beauxbatons!”
Tiếng vỗ tay khiến chim trong Rừng Cấm bay trên bầu trời đêm.
“Cedric Diggory và Harry Potter, họ sẽ tiến vào trong mê cung đầu tiên. Kế tiếp là trò Krum. Tiểu thư Delacour là người thứ ba tiến vào!” Ông Bagman
nói, “Giáo sư Hagrid, giáo sư Lupin, giáo sư McGonagall và giáo sư
Flitwick sẽ tuần tra bên ngoài mê cung, nếu như quán quân nào gặp phải
trở ngại và cần hỗ trợ thì hướng lên trời phóng ra tia lửa màu đỏ, cứu
viện sẽ đuổi tới ngay lập tức.”
“Hiện tại Harry và Cedric nghe hiệu lệnh của tôi!” Ông Bagman nói, “Ba——hai——một——”
Theo một tiếng còi ngắn ngủi, Harry và Cedric chạy vào trong mê cung.
Một lát sau, “Như vậy, Victor chuẩn bị tốt chưa?” Ông Bagman lại đếm ngược ba giây, Krum tiến vào mê cung.
Draco thận trọng nhưng nhiệt tình vỗ tay vì anh ta. Tôi không nhịn được liếc
nhìn cậu ấy, quán quân của Hogwarts vừa vào mà cũng không thấy cậu ấy
nhiệt tình như vậy.
Lại một lát sau, Fleur Delacour cũng tiến vào trong mê cung.
Thời gian để chúng tôi chờ cũng không quá lâu, đột nhiên một đạo tia lửa màu đỏ phóng lên cao giữa màn đêm. Hagridvà Lupin lập tức vọt vào trong mê
cung.
Mười mấy phút sau, bọn họ ra khỏi mê cung, mang Krum và Fleur đang hôn mê ra.
Phu nhân Maxim và hiệu trưởng Karkaroff lập tức vọt tới, sắc mặt Karkaroff thoạt nhìn hết sức khó coi.
“Aha… Hiện tại bất kể là Cedric hay là Harry thắng thì cúp đều là của
Hogwarts, không phải sao?” Một Hufflepuff ở bên cạnh tôi dương dương đắc ý nói.
“Đương nhiên là Cedric thắng!” Tiên sinh Diggory đang
ngồi cách đó không xa nghe vậy liền tức giận nói, “Tôi biết con trai
mình có bao nhiêu ưu tú!”
“Nói thật, mình thật không mong muốn
Potter chiến thắng,” Draco không chịu được mà nghiêng đầu nói với tôi,
“Thế nhưng mình cũng không hi vọng thấy lão Hufflepuff ngu ngốc đó đắc ý hơn.”
“Tiên sinh Diggory có thể là… Ừ, rất tự tin đối với con trai mình.” Tôi nhịn cười nói.
Sau đó là chờ đợi buồn chán.
Toàn bộ học sinh cũng không kiên nhẫn dậm chân, nôn nóng nhìn chằm chằm cửa
vào mê cung. Theo thời gian trôi qua, tôi dần cảm thấy đáy lòng có chút
chìm xuống. Krum và Fleur cũng đã mười tám tuổi, mà Harry mới mười lăm
tuổi tại sao có thể ứng phó được đây? Cậu ta sẽ gặp cái dạng nguy hiểm
gì? Có thể hay không khiến cho cậu ấy không có cơ hội bắn tia lửa?
Khi nhóm giáo sư thoạt nhìn cũng có chút bất an, Harry và Cedric rốt cục
cũng xuất hiện. Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở lối vào, ngã vào trên cỏ,
cúp Tam Cường tranh bá đang ở giữa bọn họ.
Một trận vỗ tay như
sấm đánh vang vọng toàn bộ khán đài. Cơ hồ toàn bộ học sinh đều thét
chói tai, hướng bọn họ huýt sáo, cao hứng bừng bừng theo lối đi nhỏ của
khán đài hướng sân bãi mà đi. Các học sinh lại nổi lên giai điệu khải
hoàn.
“Merlin phù hộ! Cậu ấy cuối cùng cũng đã trở lại!” Tôi kích động nhỏ giọng kêu. Draco bất mãn nhấp hé miệng, khuôn mặt đặc biệt khó chịu.
Tiên sinh Diggory dường như thật đáng tiếc nói: “Ai, đồng
hạng nhất! Như thế nào lại đồng hạng nhất!” Thế nhưng hành vi của ông ta lại bán đứng tâm tình của ông ta—— ông ta vui mừng hướng bọn họ quơ nắm tay, tung áo choàng, thoạt nhìn đắc ý muốn chết.
Khuôn mặt Harry vẫn không nhúc nhích như cũ gục trên cỏ.
Tất cả mọi người cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, âm thanh huyên náo dần dần ngưng lại.
Sirius nhanh nhẹn từ trên khán đài nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Harry, kéo
cậu ấy lại, nhưng cậu ấy vẫn duy trì một tư thế cứng ngắc, nắm chặt tay
Cedric.
“Trời ạ.” Sirius nói, “Đây…”
Âm thanh khiếp sợ của chú Sirius vang trong bóng đêm yên tĩnh truyền ra đi rất xa. Ngay lập
tức, các giáo sư và quan viên Bộ pháp thuật đều từng người rời khỏi khán đài, vội vàng đi về hướng bọn họ.
Không biết là ai hét lên một tiếng.
“Merlin… Diggory! Dumbledore… cậu ta đã chết!”
Tiên sinh Diggory cứng lại. Trong cổ họng của ông ta phát ra một trận khanh khách, giống như âm thanh bị bóp cổ.
“Trời ạ!”
“Cedric!” Rất nhiều người kinh hoàng kêu lên.
Ở giữa một mảnh thét chói tai, thân thể tiên sinh Diggory lảo đảo, như có vẻ sắp ngã xuống. Ông ta lảo đảo mà thô lỗ đẩy ra mọi người che ở phía
trước ông ta.
“Tránh ra! Để cho tôi đi qua! Để tôi đi qua…” Ông ấy suy yếu vô lực nói, “Con của tôi, đó là con trai tôi…”
Ông ta lảo đảo đi tới trên sân bãi, quỳ gối trước người Cedric, nước mắt
người cha rơi xuống, ông ta nâng cậu lên, hôn lên khuôn mặt Cedric.