Màu Đen Màu Xám

Chương 211: Q.5 - Chương 211: Chương 212: Chiến đấu ở Bộ pháp thuật




Trong nháy mắt tôi cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hermione, còn có thanh âm hoảng hốt lộn xộn của Harry, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác chân thực.

“Sirius?” Tôi thấy Harry nhảy dựng lên, sắc mặt cậu ấy xanh mét, gắt gao nắm chặt cánh tay ông Weasley, “Chú ấy…chú ấy làm sao vậy?”

“Harry.” Ông Weasley thấp giọng nói, “Lúc nãy Tử Thần Thực Tử tấn công Bộ pháp thuật, cháu cũng biết chỗ ta từng bị tấn công…”

“Vũ khí!” Ron bừng tỉnh thốt ra, cậu ta khẩn trương nhìn cha mình, “Voldemort cần vũ khí ở chỗ đó, phải không?”

Ông Weasley có vẻ ngoài ý muốn nhìn cậu ta một cái.

“Đúng vậy! Chúng ta đã ngăn cản bọn chúng, Sirius bị thương rất nghiêm trọng… Các bác sĩ của bệnh viện thánh Mungo chưa từng thấy vết thương nghiêm trọng như thế. Nếu có thêm thời gian, ta tin bọn họ có thể tìm ra cách chữa trị… nhưng Sirius không thể chịu đựng lâu như thế được.” Ông Weasley khổ sở lắc đầu, “Harry, cậu ấy muốn gặp cháu. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, ta không xác định cậu ấy còn thanh tỉnh được bao lâu nữa. Vì vậy... chúng ta đi thôi!”

Đại não của tôi dường như không hoạt động. Tôi thậm chí còn quên cả hô hấp.

Tôi hốt hoảng đứng dậy từ trên ghế, nhìn ông Weasley nắm chặt tay Harry, kéo cậu ấy rời khỏi quán.

“Chờ tụi con một chút!” Ron kích động kêu lên, “Tụi con cũng muốn đi!”

“Khóa cảng của ba có hạn chế số người, nó không thể đem theo nhiều người như vậy đâu, Ron.” Ông Weasley nói.

Hermione che miệng. dường như để che dấu thanh âm nức nở của cô nàng.

“Bác đưa Sylvia đi cùng!” Hai mắt của Hermione đẫm lệ, đẩy tôi đến bên cạnh ông Weasley, giọng điệu kiên định không để người khác cự tuyệt, “Ít nhất cũng phải dẫn cậu ấy đi! Bác không thể để một đứa con không gặp được cha mình lúc ông ấy đang bị thương được!”

Tôi nương theo lực đẩy của Hermione, lảo đảo bước đến.

“Sylvia!” Hermione vội vàng đỡ tôi, dùng ánh mắt lo lắng nhìn tôi, “Này, cậu có sao không?”

“Đúng.” Tôi thoát khỏi tay Hermione, cố gắng đứng thẳng trên hai chân đã mềm nhũn, “Chúng ta đi thôi, Weasley tiên sinh!”

“Được rồi!” Ông Weasley nhìn tôi một cái. Ông vươn một tay ra đỡ tôi, một tay kéo Harry, chúng tôi nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi quán, đi đến ngõ nhỏ phía sau quán.

Ông Weasley lấy ra một sợi dây chuyền có vẻ ngoài hoa lệ từ trong túi áo.

“Đặt tay lên Khóa cảng. Chuẩn bị xong chưa?” Ông hỏi, “Vậy thì…”

Giống hệt như có một cái móc móc vào người tôi, và kéo tôi về phía trước bằng một sức mạnh không gì cản nổi. Hai chân tôi nhấc khỏi mặt đất, tay dính chặt vào sợi dây chuyền. Dường như có một luồng gió mạnh hút lấy tôi và khiến tôi không thể mở mắt.

Tôi có thể cảm nhận được bả vai của Harry ngay bên cạnh tôi. Dòng khí lạnh tràn ngập trong mũi và khoang miệng của tôi. Tôi bị sặc và ho khan trong khi đang được đưa đi.

Đau đớn trong cổ họng khiến đầu óc tôi thanh tỉnh được một chút. Ngay khi vừa thanh tỉnh, tôi mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng.

Nhưng khi tôi chưa kịp nghĩ kỹ càng, hai chân tôi đã tiếp đất, theo quán tính, tôi ngã lăn trên mặt đất.

Tôi mở to mắt đánh giá xung quanh, trong nháy mắt có chút mờ mịt, sau đó, tim tôi trùng xuống.

Cho dù tôi chưa từng đến bệnh viện Bệnh viện thánh Mungo, tôi cũng biết chỗ này tuyệt đối không phải nơi đó. Tôi đang bị ngã trong một hoa viên bỏ hoang, cành khô lá vụn trên mặt đất bốc lên mùi hôi khó chịu.

Harry mờ mịt ngã ngay bên cạnh tôi. Trước mắt chúng tôi, một tòa dinh thự sang trọng đứng trong ánh nắng nhưng bên trong những ô cửa sổ hình thoi lại chứa đựng sự âm u hắc ám.

“Đây là chỗ nào?” Harry thì thào, đứng dậy. “Chú Sirius ở đâu?”

Cậu ấy định quay nhìn ông Weasley nhưng rất nhanh bị đánh ngất từ phía sau bởi một câu thần chú. Harry lập tức lâm vào hôn mê, nét mặt cậu ấy vẫn là vẻ mờ mịt khó hiểu. Mấy cành cây khô bị gáy cậu ấy đè gãy, tạo ra những âm thanh nho nhỏ.

Trái tim tôi đập nhanh, quay đầu lại nhìn.

“Đừng cử động, tiểu thư.” Ông Weasley hoặc là người nào đó, đang chĩa đũa phép ngay sau lưng tôi .”Tôi không muốn có điều gì xảy ra ngoài ý muốn cả đâu… à phải rồi, mang tiểu thư đây đến nơi này vốn đã là một chuyện ngoài ý muốn rồi.” Ông ta dường như nghĩ rằng câu chuyện mình nói rất thú vị nên mỉm cười, “Cô có thể lấy đũa phép đang giấu trong tay áo ra được chứ?”

Tôi rút đũa phép giấu trong tay áo ra, từ từ đứng dậy, trên mặt mang theo biểu tình sợ hãi mà một cô gái mới lớn nên có, thật ra thì cũng phải là giả bộ, trong lòng lại hy vọng có thể làm giảm bớt cảnh giác của hắn ta.

Và vô cùng hiển nhiên là thái độ của đối phương cũng chẳng thay đổi chút nào. “Xoay người lại nào tiểu thư! Rồi đi vào trong nhà nào!”

Trái tim tôi đập điên cuồng, từ từ xoay người, hy vọng có thể tìm được cơ hội chạy trốn. Nhưng mà sự do dự của tôi lại khiến hắn ta nâng đũa phép lên uy hiếp. Tôi chắc chắn chỉ cần tôi thể hiện thái độ bất hợp tác, tôi sẽ được đãi ngộ như Harry ngay lập tức.

Tôi không dám tiếp tục do dự, xoay người, nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong tòa nhà kia.

Dù sao đi chăng nữa, tỉnh táo vẫn tốt hơn hôn mê nhiều.

Thân thể Harry lơ lửng cách mặt đất vài cm, bị kéo lê trên mặt đất.

Phía sau, người giả dạng ông Weasley lặng im đi thẳng.

Tôi cố gắng đi chậm chừng nào hay chừng nấy, vừa ổn định tinh thần vừa cố gắng đánh giá xung quanh.

Dù xung quanh có nhiều chỗ đã bị phá hủy nhưng có thể thấy được trước đây nơi này là một trang viên cổ xưa vô cùng hoa mỹ sang trọng. Nơi này trông khá quen mắt. Suối phun trong hoa viên tuy bị hư hỏng nhưng vẫn đang phun nước, trên bãi cỏ còn có mấy con công màu trắng đi tới đi lui.

Ngay khi nhìn thấy con công trắng kia, trong nháy mắt tôi liền biết đây là chỗ nào, là trang viên Malfoy. Tôi từng nhìn thấy nơi này trên Nhật Báo Tiên Tri.

Trái tim tôi còn đập mạnh hơn nữa, vì tôi cuối cùng cũng biết kẻ đưa tôi và Harry đến đây là một Tử Thần Thực Tử.

Tôi hơi hơi quay đầu, định quan sát người đi sau lưng tôi một chút.

Nhưng hắn ta lại không lưu tình cũng như không kiên nhẫn chọc đũa phép vào vai tôi, lực đạo khá lớn khiến tôi lảo đảo cả người “Đừng giở trò. Ta không phải đám giáo sư luôn bảo hộ các ngươi ở trường pháp thuật đâu!”

Những chỗ như thế này thường có ma pháp bảo hộ, cho dù là trang viên Sadie đã muốn suy tàn nhưng cũng có được chân chính ma pháp bảo hộ.

Có lẽ cho dù tôi có thể đào thoát khỏi hắn nhưng cũng khó có thể chạy ra được phạm vi của trang viên.

Nhưng đây chính là cơ hội chạy trốn duy nhất của tôi, tôi không biết sau khi vào trong thì sẽ có chuyện gì xảy ra với tôi.

Ngay khi tôi vẫn còn đang miên man suy nghĩ, chúng tôi đã đến trước cửa chính.

Cửa lớn tự động mở ra, bên trong là một đại sảnh rất lớn. Một tấm thảm lớn đẹp đẽ trải trên mặt đất.

Trước một cánh cửa gỗ có một người đàn ông thấp bé đang ngồi. Hắn liếc nhìn chúng tôi một cái, đứng lên.

“Đã…đã đắc thủ rồi hả?” Hắn lắp bắp hỏi.

Người đàn ông phía sau tôi hiển nhiên không có hứng thú trả lời hắn.

Càng đến gần, tôi càng thấy rõ diện mạo của hắn, Peter Pettigrew. Hắn ngạc nhiên nhìn ta, hắn ta đặt tay lên tay nắm cửa, khẽ vặn.

Phía sau cánh cửa là một phòng khách rất rộng, một cái bàn dài được dựng sát chân tường, có hơn hai mươi người hoặc đứng hoặc ngồi ở khắp nơi trong phòng.

Cơ hồ ngay lập tức, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối hận như bây giờ, nếu trước đó tôi vẫn còn có cơ hội trốn thoát nhưng ngay lúc này, đối mặt với hơn hai mươi người, ý nghĩ muốn trốn thoát cũng không sinh ra nổi.

Hiển nhiên người đàn ông sau lưng tôi cũng có cùng ý nghĩ như thế. Ngay khi cánh cửa gỗ vừa khép lại, hắn liền thu hồi đũa phép của mình, đắc ý ngồi xuống một cái ghế rồi nói: “Ta đã hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, thành công đưa Harry Potter đến đây.”

“Ah...Ta nghĩ mệnh lệnh của chủ nhân chỉ là đưa Harry Potter tới. Mà đây là ai này? Một Slytherin tặng kèm với đứa trẻ vàng sao? Chúng ta cần một Slytherin để làm gì?” Một thanh âm cười nhạo vô cùng quen thuộc, sau đó chậm rãi thong thả bước lại gần, “Lại gặp mặt rồi, tiểu thư Hopper.”

Tôi cưỡng chế sợ hãi, rất nhanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Lucius Malfoy đang lạnh lùng nhìn tôi, trên mặt mang theo ý cười giả dối. Mà ngay phía sau hắn, những kẻ mặc áo choàng Tử Thần Thực Tử nhìn tôi hoàn toàn không có hảo ý.

Tôi cơ hồ không thở nổi, nhìn thật nhanh qua những kẻ đứng trong căn phòng này, không có giáo sư Snape.

Nhưng ngay lập tức, tôi cũng hiểu rõ cho dù giáo sư có ở đây, cũng chẳng có cách giải quyết nào. Mặt khác, tôi lại cảm thấy tuyệt vọng, vì tôi phải tự lực cánh sinh, tự tìm cách bảo toàn bản thân ngay trong đại bản doanh của Tử Thần Thực Tử.

“Ah…cô bé đáng thương…” Lucius Malfoy dối trá nói, “…đang sợ hãi.”

Trong phòng vang lên tiếng cười thưa thớt.

“Mày mang một con nhóc đến làm gì thế, Crouch?” Một Tử Thần Thực Tử bất mãn nói, “Nó trông thấy mặt tao rồi!”

“Đó không phải là vấn đề lớn, Jonathan.” Tử Thần Thực Tử kia nói, “Chẳng lẽ mày nghĩ chúng ta sẽ để nó sống sót mà báo tin ra ngoài sao?”

“Rodolphus, tao có thể giải quyết con bé đó ngay lập tức!” Một Tử Thần Thực Tử đầy lông ở phía bên kia căn phòng lên tiếng. Hắn liếm liếm môi, nhìn tôi chăm chú đầy vẻ tham lam, “Hương vị ngọt ngào biết bao…thịt của nó chắc chắc vô cùng mềm mại…”

Tử Thần Thực Tử ngay bên cạnh hắn chán ghét nhíu mày.

Trái tim tôi co rút, sợ hãi tột độ khiến toàn thân tôi phát run.

“Mày sợ bị nhận ra đến thế sao, Jonathan?” Người đàn ông đưa chúng tôi đến, được gọi là Crouch, lạnh lùng hỏi, “Mày vẫn còn muốn ngụy trang thành kẻ vô tội, đạo mạo sống giữa bọn chúng phải không?”

Tử Thần Thực Tử đầu tiên lên tiếng bắt đầu nao núng.

“Đương nhiên không phải. Tao rất vinh hạnh khi được chủ nhân tha thứ và trở lại bên cạnh chủ nhân…Chẳng qua thân phận của tao còn có thể phục vụ cho chủ nhân…” Hắn ngượng ngùng cười nói, “Con nhóc này là một Slytherin đúng không? Hiện tại thuần huyết không còn nhiều lắm, vì chuyện này mà mất đi một thuần huyết không phải là rất đáng tiếc sao?”

“Ah…con bé đó đương nhiên thuần huyết…” Crouch đắc ý nói, “…và rất có thể nó là con gái của Sirius Black.”

“Con gái của Sirius Black?” Người phụ nữ ốm yếu đang ngồi cạnh lò sưởi âm tường hoa lê đứng bật dậy. Bà ta tiến về phía trước, thanh âm chói tai tràn ngập thù hận lặp lại lần nữa, “Con gái của Sirius Black sao?”

“Đừng kích động, Bella!” Lucius Malfoy lười biếng nói, “Ai cũng biết Sirius Black không có kết hôn. Tiểu Crouch của chúng ta không biết đã nghe đồn đãi từ chỗ nào cái tin tức nhảm nhí này, hắn ta còn tưởng thật nữa…”

Crouch quay đầu lại, ánh mắt thù hận nhìn Lucius.

“Đó là sự thật!” Dường như cảm thấy bị sỉ nhục, hắn tức giận nói. Dừng lại một chút, hắn hất cằm lên đầy đắc ý, “Y như chủ nhân đã dự đoán, khi tao vừa nói Sirius Black sắp chết, Harry Potter liền không chút nghi ngờ đi theo tao. Tao cũng chẳng muốn rắc rối, mang theo một mình Potter là đủ rồi. Nhưng cô bạn bé nhỏ của nó nói cho tao biết, tao nên mang con nhóc này đi cùng…”

Crouch thẳng lưng, liếc Lucius Malfoy một cái, “…bọn nó nói con bé này là con gái của Sirius Black!”

“Ngu xuẩn.” Lucius lạnh lùng đánh giá.

Người phụ nữ kia đi về phía tôi, nắm lấy tóc tôi, kéo tôi đến chỗ cửa sổ có ánh sáng mặt trời chiếu vào.

Vừa đau vừa sợ hãi, nhịn không được tôi khẽ rên một tiếng. Nhưng người phụ nữ này chỉ dùng những ngón tay với bộ móng dài nắm chặt cằm của tôi rồi nhìn tôi trong ánh mặt trời. Nhờ vậy tôi cũng thấy rõ diện mạo của bà ta. Mái tóc quăn dài rối tung, lông mi dày như bàn chải, đôi môi dày mang theo nụ cười lạnh lẽo.

Bellatrix Lestrange, nghiêm khắc mà nói bà ta là cô cô của tôi. Nhật Báo Tiên Tri nói bà ta đang bị canh phòng tại phòng bệnh, chưa hề đưa tin bà ta đã được thả tự do.

“Là thật đấy, Lucius!” Bà ta nói, “Nhìn kỹ lại, con bé này giống hệt Sirius! Hừ!”

Khi bà ta buông tôi ra, tôi có thể cảm nhận được cằm tôi đã chảy máu. Tôi ngã trên mặt đất, eo tôi chạm đến thân thể của Harry.

“Đúng thế! Rất giống, đúng không?” Crouch đắc ý nói. Hắn không có ý tốt nào liếc Lucius, “Hình như ông biết con bé này…vậy tại sao ông lại chẳng nhận ra điều đó chứ?”

“Barty thân mến, ai lại rảnh rỗi đến mức đi chú ý đến diện mạo của một con nhóc chứ!” Lucius lười biếng trả lời.

Bởi vì Draco hoặc là vì nguyên nhân khác, hiển nhiên Lucius không có đem mối quan hệ của tôi và Sirius nói cho Voldemort. Tôi đã từng vì chuyện này mà lo lắng không thôi thậm chí còn cãi nhau với Draco một trận, nhưng tôi không nghĩ tới cuối cùng là vì tôi không đủ cảnh giác mà bại lộ thân phận.

Tôi ân hận không thôi.

Cách tấm áo choàng, tôi dùng hết sức của mình nắm chặt lấy Harry. Khi cậu ấy có thể tỉnh lại, một trong hai chúng tôi có thể chạy đi báo tin.

Tôi nghe thấy tiếng thở của Harry.

“Đau…” Cậu ấy mơ mơ màng màng nói, “Sylvia? Sirius...”

Cậu ấy nhảy dựng lên, rút đũa phép ra, sắc mặt trắng bệch chắn phía trước tôi.

Ngay lập tức có ít nhất mười cây đũa phép chĩa thẳng vào chúng tôi.

“Harry nhỏ bé đáng yêu biết bao…” Bellatrix dùng một loại thanh âm khiến người chán ghét nũng nịu nói, “…cậu bé muốn bảo hộ cô bé con sao?”

Bà ta cười lớn.

“Đúng thế nhỉ?” Khóe miệng Lucius hơi hơi nhếch lên, “Tôi chưa bao giờ thấy một thần chú hôn mê nào có hiệu quả kém như thế! Một cô nhóc cũng có thể cứu tỉnh người. Muốn thi triển ra loại pháp thuật kém cỏi này cũng không dễ dàng chút nào nhỉ, Crouch?”

Crouch tức giận đến đỏ bừng, nhưng Lucius không để ý đến hắn nữa, cũng chẳng có vẻ gì để tâm đến đũa phép của Harry. Ông ấy xoay người, chậm rãi đi về phía dựa của mình, “Tôi đoán đêm nay Hội Phượng Hoàng sẽ biết đứa trẻ vàng của bọn chúng đã biến mất rồi…chuẩn bị đi, khi đêm xuống, chúng ta sẽ hành động!”

“Các ngươi muốn làm gì?” Harry vừa sợ vừa giận nói.

“Các ngươi muốn làm gì?” Bellatrix quái thanh quái khí lặp lại lời Harry, lại bắt đầu điên cuồng mà cười to.

“Chúng ta cần cậu đến Bộ Pháp thuật lấy vài thứ…” Lucius ngồi xuống ghế dựa của mình, mắt hơi híp lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Đương nhiên là cậu sẽ giúp rồi, đúng không?”

Trong mắt Harry tràn đầy lửa giận.

“Tốt nhất hãy làm theo lời chúng ta! Nếu cậu muốn huyết mạch duy nhất của cha đỡ đầu của mình có gì bất trắc…” Lucius chậm rãi nói, “Chủ Nghĩa Anh Hùng của cậu đương nhiên sẽ không để cho cô bé gặp nguy hiểm chứ, đúng không?”

Harry lui về phía sau, tận lực dùng lưng mình che chở cho tôi.

“Đừng sợ!” Cậu ấy hít sâu, nhẹ giọng nói, “Chúng ta phải chờ thời cơ...”

“Chúng ta phải chờ thời cơ…” Bellatrix cười đến cơ hồ muốn không thở nổi, “Nghe như bọn nhóc chuẩn bị phản kháng này…”

“Đương nhiên, Potter.” Lucius nở nụ cười châm chọc, “Nếu cậu cho rằng bản thân có thể đào thoát khỏi hai mươi mốt người trong khi còn đem theo một người nữa, cậu có thể thử!”

“Expelliarmus!” Crouch lên tiếng, ngay lập tức đũa phép của Harry bị đánh bay đi.

“Cậu làm gì thế, Crouch?” Bellatrix tức giận.

“Như bà chứng kiến.” Crouch vẫy vẫy đũa phép, đũa phép của Harry từ trên sàn nhà bay tới tay hắn ta. Hắn liếc Lucius cùng Bellatrix một cái, “Nếu nó không có đũa phép thì nó chẳng làm được gì cả, đúng chứ?”

“Lẩn trốn mười mấy năm khiến lá gan của cậu càng ngày càng nhỏ đấy!” Bellatrix khinh miệt nói, “Cậu lại sợ hãi một thằng nhóc, Crouch?”

“Còn bà…vì sống ở Azkaban nên bà mới tự đại được?” Crouch lạnh lùng nói, “Tôi nguyện ý luôn cảnh giác trong nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó!”

“Được rồi, được rồi.” Lucius cười khẽ một tiếng, nói, “Thế thì…hãy chuẩn bị đi!”

“Jonathan, đưa con nhóc này vào địa lao đi!” Bellatrix ngạo mạn ra lệnh.

“Không! Để con bé ở đó đi!” Lucius đăm chiêu, nói, “Đêm nay chúng ta nên đưa con bé theo!”

“Đưa nó theo? Tôi cho rằng quý ngài cẩn thận Crouch sẽ có ý kiến đấy!” Bellatrix mỉa mai.

“A....” Lucius như bừng tỉnh đại ngộ. Ông xoay người lại, giả mù sa mưa nói, “Chúng ta có thể dùng con bé những khi Potter không nghe lời. Có ý kiến gì không, Crouch?”

“Nếu nó có cần một lời khuyên…” Bellatrix liếm liếm khóe môi, lạnh lùng nói, “Tôi sẽ cho nó thấy con bé này sẽ bị hành hạ như thế nào…”

Đám Tử Thần Thực Tử cười lớn tiếng.

Harry xoay người, ôm chặt lấy tôi, nhìn qua có vẻ như do sợ hãi. Dùng tiếng cười của đám Tử Thần Thực Tử để che dấu giọng nói của mình.

“Khi đến Bộ Pháp thuật…tùy cơ ứng biến…”

Tôi phải lắng nghe hết sức chăm chú mới có thể nghe được cậu ấy nói gì, nhưng cũng đủ rồi.

Tôi cũng không thể gật đầu. Ở tại trang viên Malfoy, căn bản chúng tôi không có bất kỳ cơ hội nào.

Khi đám Tử Thần Thực Tử nói chuyện với nhau, trời tối dần. Khi mặt trăng lên cao, Lucius đứng lên.

“Đi thôi. Rodolphus, Bella, Crabbe, Rabasta, Jugson, Dolohov...” Ông chỉ ra vài người, “Chúng ta đi. Nott, Macnair, mang theo hai đứa nhóc!”

Một Tử Thần Thực Tử có dáng người cao lớn đưa chúng tôi đi vòng vèo, tôi chẳng thể nhớ được mấy ngõ ngách đó. Cuối cùng hắn đưa chúng tôi đến một nơi ở rách nát, đẩy cửa nhỏ ra và đi vào bên trong.

Ngay ngoài cửa, tôi nhìn thấy bọn họ đang đứng trong một đại sảnh rất dài, rực rỡ sắc xanh và vàng, mặt sàn là gỗ tối màu. Trên trần được khảm một ký hiệu hình con công màu xanh có thể đổi màu. Ở chính giữa có một đài phun nước, bên cạnh đài phun nước có một người mặc trang phục an ninh của Bộ pháp thuật đang kinh ngạc nhìn về phía này.

Bellatrix từ trong cửa nhỏ đi ra, không chút ngần ngại dùng đũa phép biến ra một tia sáng xanh chói lòa “Avada Kedavra!”

Người kia vẫn giữ vẻ kinh ngạc, ngã xuống, bất động.

Bella điên cuồng cười lớn, vừa đi vừa công kích những nhân viên an ninh bị kinh động đang chạy đến. Có vài người muốn chống trả nhưng bị những Tử Thần Thực Tử đến sau công kích mà ngã xuống.

Đám Tử Thần Thực Tử kết thúc chiến đấu trong nháy mắt, tôi và Harry thậm chí không kịp tìm ra cơ hội chạy trốn.

Tôi thấy sắc mặt Harry trắng bệch đến dọa người, và tôi nghĩ sắc mặt tôi chắc cũng vậy.

Tôi chưa bao giờ gần cái chết đến thế này.

“Nott, Jugson, Rabasta, Rodolphus!” Lucius Malfoy hạ đũa phép xuống, “Kiểm tra xem còn bảo an không!”

“Xì…đồ chỉ tay năm ngón!” Một Tử Thần Thực Tử nói thầm, nhưng hắn vẫn cùng ba kẻ khác đi xem xét xung quanh, những người khác lôi tôi và Harry đi vào thang máy.

Thang máy dừng ở tầng chín. Lucius nắm lấy cánh tay của tôi, đũa phép đặt trên cổ tôi. Tôi bị đẩy vào cầu thang tối bên trong, nghe thấy tiếng của đám Tử Thần Thực Tử đi ra ngoài, lập tức lại có thanh âm niệm chú.

“Đi được rồi.” Bên ngoài cầu thang có tiếng người.

Tôi và Harry bị đẩy xuống cầu thang, chúng tôi thấy có thi thể bị lôi đi.

Tử Thần Thực Tử lôi kéo chúng tôi đi qua một đại sảnh hình tròn, đi vào một trong những cánh cửa giống hệt nhau, qua một gian phòng có rất nhiều đồng hồ, đến gian phòng cuối cùng.

Nơi này vô cùng yên lặng, có trần rất cao. Có nhiều kệ giá sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề, bày rất nhiều quả cầu thủy tinh nho nhỏ.

Bọn chúng dẫn chúng tôi đến trước một cái giá.

“Lấy cái này.” Bellatrix nói.

Quả cầu thủy tinh kia dường như đã rất lâu chưa có người chạm vào, đóng một lớp bụi dày, cái nhãn ố vàng ở phía dưới viết:

S.P.T. to A.P.W.B.D.

Chúa tể Hắc ám và Harry Potter

“Cái nào?” Harry nói.

“Cái có viết tên mày!” Bellatrix thô bạo nói.

“Tôi không thấy cái nào có tên tôi cả!” Harry nhìn cái nhãn ố vàng, mờ mịt nói.

“Thế thì…” Bellatrix chuyển động cặp mắt đen láy, “Lấy cái trước mặt mày ấy!”

“Nhưng mà…” Harry chần chờ, “Tại sao các người không tự lấy?”

Tôi hiểu Harry không nhìn thấy tên cậu ấy. Tôi từng được nghe nói đến một loại ma pháp có thể khiến người ta không thể nhìn thấy được đồ vật có liên quan đến người đó. Như vậy, quả cầu thủy tinh này có liên quan đến Harry và Voldemort.

Giống như sự nghi hoặc của Harry, tại sao đám Tử Thần Thực Tử không tự lấy nó? Nếu nói chỉ có người có tên mới có thể lấy nó, thế thì tại sao Voldemort không đích thân đến lấy nó? Ngược lại lại hao tổn tâm cơ lừa gạt Harry đến?

Tôi nhớ rõ tôi từng xem qua truyện cổ của Muggle, quỷ quái thường dùng những thủ đoạn tương tự để lừa gạt con người giao linh hồn mình cho chúng. Tôi không biết quả cầu thủy tinh này là thứ gì nhưng tôi biết Harry tuyệt đối không thể lấy nó giao cho bọn chúng.

Tôi có thể làm cái gì? Tôi nên dùng cách gì để ngăn cản đây?

Phía dưới áo choàng, tôi từ từ hạ tay xuống thắt lưng, cố lấy đũa phép của mình, bất ngờ chạm vào thắt lưng của mình, quà sinh nhật của Draco, có thể mang theo thuốc phòng thân.

Trên đai lưng có tám chỗ giắt tám loại thuốc phấn khác nhau, bên phải chính là Phấn Ẩn thân...

Bellatrix giảo hoạt nheo mắt lại. Bà ta lôi tôi từ trong tay Lucius kéo qua, đặt đũa phép lên yết hầu tôi, uy hiếp.

“Lấy!” Bà ta thô bạo nói, “Nếu không mày sẽ thấy…”

Harry cắn chặt răng nhìn nhìn tôi, tay duỗi ra lấy quả cầu thủy tinh.

“Đúng thế…” Bellatrix nhịn không được tiến về trước một bước, ôn nhu nói, “Harry, giao nó cho ta nào...”

Chính là lúc này.

Tôi nắm một nắm phấn Ẩn thân tung lên mình, sau đó nhanh chóng cúi xuống, trốn về phía sau.

Bellatrix nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, cảnh giác tránh đi đám bột phấn màu vàng, thần tốc bắn về phía chỗ tôi đã cúi xuống một bùa chú khiến người ta hôn mê. Nhưng không trúng.

“Là ai?” Bà ta hổn hển kêu, thi triển phép thuật lên chỗ trống.

Tôi vội vàng nhảy ra, trốn vào phía bên kia cái giá, cúi thấp đầu, mò mẫm các loại thuốc của mình.

“Mulciber, Crabbe, Dolohov!” Tôi nghe thấy tiếng bà ta ra lệnh, “Tản ra, đến những lối đi khác, thi chú vào tất cả những chỗ trống!”

Tay tôi ướt đẫm thuốc nước, dùng sức đẩy cái giá nhưng nó không nhúc nhích chút nào. Tôi cắn răng, quyết tâm cao độ, chạy đà mấy bước va vào cái giá.

Cái giá hướng về phía đám Tử Thần Thực Tử và Harry đổ xuống. Lọ thuốc nước rơi trên mặt đất, thuốc tiếp xúc với mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã khiến mặt đất vỡ toang. Vô số quả cầu thủy tinh va chạm vào nhau khi cái giá đổ, mảnh vỡ thủy tinh bắn loạn xạ khắp nơi, mấy cái giá cũng bắt đầu đổ theo. Có rất nhiều cái bóng trắng ngà hiện ra trong không trung, tiếng nói từ những cái bóng đó vang vọng trong gian phòng, tiếng đổ vỡ, tiếng la hét… tất cả loạn thành một đoàn.

Tôi dùng hết sức kéo cổ áo của Harry, kéo cậu ấy từ giữa đám Tử Thần Thực Tử đang ngã trái phải ra. Nói thì nói vậy nhưng cũng không tốn sức mấy, còn mặt đất thì vô cùng hỗn độn.

Vì dùng lực quá mạnh, tôi ngã lăn trên mặt đất, đẩy bả vai Harry.

“Chạy! Chạy mau!”

Harry chật vật đứng dậy, vô cùng to gan đoạt lấy đũa phép của tên Tử Thần Thực Tử ngay bên cạnh cậu ấy, nhanh nhẹn tránh thoát khỏi những luồng sáng pháp thuật phóng tới, vừa chạy vừa thi chú vào những lối nhỏ ở hai bên, “Reducto!”

Sau lưng cậu ấy lại càng hỗn loạn hơn nữa.

“Cô điên rồi!” Giữa một loạt các thanh âm nhức óc, tôi nghe thấy tiếng của Lucius, “Bella! Dừng lại! Chúa tể muốn quả cầu tiên tri, nếu không có nó…”

“Bây giờ còn quản quả cầu tiên tri gì chứ!” Bellatrix tức giận kêu to, “Harry Potter sắp thoát rồi! Nhanh đuổi theo! Giết con nhóc đó!”

Đám Tử Thần Thực Tử ngã trái ngã phải trên mặt đất. Tôi thừa cơ đứng thẳng người dậy chạy ra khỏi cửa.

Xoay người lại nhìn, đã có vài kẻ đứng dậy đuổi qua bên này.

Tôi mặc kệ là loại thuốc gì, tùy tiện ném mấy lọ lên mặt đất, thoát ra ngoài rồi dùng thần chú khóa cửa lại. Sau đó chạy về hướng sảnh tròn khi nãy.

Harry đang chạy ra từ một cái cửa phòng, nhìn quanh một chút rồi lại mở một cửa khác chạy vào.

“Harry!” Tôi vội vã chạy theo.

“Sylvia?” Harry cảnh giác hỏi.

“Là tớ…” tôi chạm vào cánh tay Harry, thở dốc.

Harry nắm lấy cánh tay tôi.

“Điên thật!” cậu tức giận nói, “Tớ không tìm thấy cửa ra!”

“Đừng động đậy! Đám Tử Thần Thực Tử sắp đuổi kịp rồi!”

“Cậu còn thứ dùng để ẩn thân không?”

“Hết rồi…” tôi vỗ vỗ lồng ngực đang đau đớn, “Lúc tung ra tớ cũng chỉ dính được chút chút, phấn Ẩn thân chắc sắp hết hiệu lực rồi! Nghe!”

Ngoài cửa vang lên thanh âm của Tử Thần Thực Tử.

“Tao đi vào cửa này! Bọn mày chia ra đi!” Có người nói rồi hắn đạp cửa đi vào.

Harry vẫy đũa phép hắn khiến hắn đập mạnh lên cửa, cánh cửa sập lại. Nhưng hiển nhiên đã khiến những kẻ khác chú ý, cửa bị người ta dùng lực mở ra.

“Thuốc…”

Tôi vội vàng ném ra một lọ thuốc vào người hắn. Ngay lập tức hắn giống như một con cá thiếu nước, mắt mở to trừng trừng, tay ôm cổ lăn lộn trên mặt đất. Hóa ra là một lọ thuốc giúp bơi lội như cá. Tôi nhanh chóng cho hắn một bùa hôn mê.

Phía bên kia, Harry đã cùng tên Tử Thần Thực Tử vào cuối cùng lăn trên mặt đất, đũa phép của hai bên bị ném qua một bên. Trong tình huống như vậy, hiển nhiên dùng cách của Muggle thì tốt hơn là phù thủy. Tôi nhắm vào đầu hắn, cầm đại một cái đồng hồ trên bàn, hung hăng đập xuống.

“A...rất soái đó!” Harry chưa định hồn lại, đứng dậy, mắt nhìn vào cái đồng hồ bị tôi vất trên mặt đất.

Tôi trả đũa phép lại cho cậu ấy, đem đũa phép nhặt được bẻ gẫy hết. “Có bao nhiêu cánh cửa bên ngoài?”

“12 cánh cửa!”

“Vậy tỷ lệ chúng ta tìm thấy cửa ra ngay là một trên mười một. Cậu muốn ra ngoài đánh cuộc xem cửa ra ở đâu hay tiếp tục ngốc ở đây?”

Harry nhìn quanh gian phòng này, không có cửa sổ cũng không có chỗ trốn.

“Ra ngoài.” Cậu quả quyết nói.

Tôi và Harry chạy ra phòng đi tới viên đại sảnh, nhưng mặt khác một cánh cửa đột ngột địa mở ra, một người nam nhân xuất hiện tại trước cửa, kêu to: “Petri…”

“Hex Deflection (Khôi giáp hộ thân)!” Tôi và Harry đồng thời kêu lên. Thần chú bị phản kích trở về, người đàn ông ngã quỵ, thân thể mắc kẹt tại trong khe cửa.

“Ở đó!” Harry mừng như điên. Tôi nhìn theo ngón tay cậu ấy chỉ, phát hiện chỗ người kia xuất hiện chính là cửa ra. Cánh cửa khi nãy cuối cùng cũng mở ra, Bellatrix, Lucius Malfoy cùng mấy Tử Thần Thực Tử khác chạy ra.

“Cho ngươi này….” Harry hô to, ném quả cầu thủy tinh ra hướng khác.

Đám người Tử Thần Thực Tử kinh hoảng tiếp quả cầu, còn chúng tôi vội vàng chạy đi, theo hành lang chạy vào thang máy.

“Sao cậu lại ném cho bọn chúng?” Tôi thở dốc hỏi.

“Nếu không chúng ta làm sao chạy thoát được? Yên tâm đi…tớ thấy nó đã vỡ rồi…Sylvia...” Harry thở dốc nói, “Cậu nói đúng, hiệu quả ẩn thân của cậu sắp hết rồi, tớ đã có thể loáng thoáng thấy cậu rồi…Ah, bọn chúng đuổi kịp rồi hả?”

“Hình như là không…tớ nghĩ bọn mình tạm thời an toàn rồi. Cậu có bột Floo không? Chúng ta nên trực tiếp dùng lò sưởi trong đại sảnh để chạy đi là tốt nhất!” Tôi vén áo choàng lên nhìn thắt lưng của mình, chỉ còn hai lọ thuốc.

“Tớ không có…nhưng người ta thường đặt cạnh lò sưởi đấy!” Harry nói

Thang máy “đinh” một tiếng rồi dừng lại.

Tôi và Harry đồng khởi thở phào. Harry đi ra trước, còn tôi sau khi ấn những số của tầng khác thì cũng bước ra.

Một đạo thần chú lặng yên đánh trúng tôi. Tôi cảm thấy toàn thân mình cứng đờ, ngã lăn trên mặt đất. Trước mặt tôi, Harry cũng đứng im, cứng ngắc dựa vào tường.

Một người đàn ông từ từ đi ra từ phía sau đài phun nước. Rodolphus Lestrange, hắn đã cũng với ba người khác bị Lucius sai đi tìm các nhân viên bảo an, lúc này đã quay trở lại.

“Ồ, hai đứa mày chạy thoát từ bên trong?” Hắn ngạc nhiên, từ từ đi tới, “Chúng tao đúng là đã xem nhẹ bọn mày. Tư vị thất bại trong gang tấc như thế nào nhỉ?”

Đó là mùi vị của tuyệt vọng. Tôi đã nghĩ hai chúng tôi đã được an toàn. Chỉ cần thêm ba mươi giây, ba mươi giây thôi là chúng tôi đã có thể rời khỏi đây.

“Một mình tao tóm được bọn mày…Chúa tể sẽ tưởng thưởng thế nào cho tao đây?” Hắn đi đến trước mặt tôi, dùng mũi giày nhẹ nhàng đá đá mặt tôi, “Sẽ rất hậu hĩ sao?”

Mệt mỏi, chán ghét, sợ hãi, tuyệt vọng...tôi ngập chìm trong những cảm xúc tiêu cực ấy. Tôi vô lực nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, không muốn nói thêm bất kỳ điều gì.

“Mày muốn làm gì những đứa trẻ của tao?” Một thanh âm ngập tràn lửa giận vang lên, “Obstacles (Chướng ngại trùng điệp)!”

“Sirius!” Harry kinh hỉ kêu lên.

Tôi mở mắt, thấy Rodolphus bị một lực mạnh mẽ đánh bay vào tường, mắt cùng mũi chảy máu. Mà ngay tại chỗ không một bóng người khi nãy, Sirius Black đi tới, trên gương mặt anh tuấn hầm hầm giận dữ.

Sau lưng Sirius, các thanh âm “bốp bốp” liên tục vang lên, rất nhiều thành viên Hội Phượng Hoàng xuất hiện tại đó.

“Tử Thần Thực Tử vẫn còn ở phía dưới!” Harry kích động kêu lên, “Chú Sirius…làm sao chú biết bọn cháu ở đây?”

Rodolphus vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng lại bị Sirius không chút lưu tình dùng một thần chú khác đánh đến bất động.

“Là chúng ta nhận được tin. Chúng ta có biết Voldemort muốn tìm thứ gì đó ở Bộ pháp thuật từ lâu rồi…” Sirius giúp Harry thoát khỏi giam cầm, chớp chớp mắt. “Hermione và Ron cũng phát hiện chuyện kỳ lạ, hai đứa nó thông báo cho McGonagall.”

Chú ấy xoay người đi đến trước mặt tôi, quơ quơ đũa phép.

Tôi cảm thấy toàn thân được buông lỏng, đau đớn và mệt mỏi tràn ngập khắp mỗi đốt xương. Sirius do dự, hơi nghiêng người nhưng tôi làm mặt lạnh giả vờ không thấy, cố gắng tự mình đứng dậy.

Sirius ngượng ngùng cười cười, thu tay.

“Hai đứa…có thể kiên trì lâu như vậy…” Chú cười cười, “Làm tốt lắm!”

“Đúng vậy!” Lupin đi tới, nhìn tôi và Harry cười cười, “Việc kế tiếp cứ giao cho chúng tôi! Tonks, Coria, Quincy, Terence, mọi người cùng tôi lục soát xung quanh một chút! Những người khác hãy theo Moody đi xuống phía dưới…”

“Còn tôi?” Sirius vội vàng nói, “Tôi đi với ai?”

“Cậu không ở cùng bọn trẻ sao?” Lupin nói, “Chúng ta cần có người bảo hộ bọn trẻ!”

“Ta...” Sirius nhìn tôi một cái. Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, chuyên chú nhìn Harry. Sirius lắc lắc đầu, “Không được. Cậu nên để người khác bảo hộ bọn trẻ!”

“Chúng ta cũng không thiếu chỗ!” Lupin mỉm cười nói. Giáo sư là một thủ thế, mấy phù thủy trẻ cùng rời đi với Lupin, những người khác đi cùng Moody vào thang máy.

Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người chúng tôi. Không khí có chút mất tự nhiên.

Harry nhìn tôi, lại nhìn Sirius.

“Hai người làm gì thế?” Harry ngạc nhiên hỏi, “Vẫn chưa làm hòa được sao? Được rồi, Sylvia... Chiều nay khi kẻ giả dạng bác Weasley nói chú Sirius bị thương chẳng phải cậu đã rất lo lắng sao?”

“Im miệng, Harry!” Tôi đỏ mặt quát.

“Thật sao?” Mắt Sirius sáng rực lên, chú hân hoan nhìn tôi, “Là thật sao Sylvia… Experlliamus!”

Chú ấy quát to một tiếng.

Ngay phía kia, tại chỗ Rodolphus bị đánh ngất, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, tránh thoát được thần chú này, nhảy đến phía sau cột đá. “Mơ màng ngã xuống đất!”

“Hex Deflection (Khôi giáp hộ thân)!” Sirius nhanh chóng nhảy sang một bên, vọt đến trước cột đá.

Thang máy đột nhiên “đinh” một tiếng. Bellatrix chật vật bước ra.

“Sirius Black!” Bà ta tức giận, rống lên rồi vọt qua, không thèm nhìn đến chúng tôi, liên tục phóng các tia sáng ma pháp về phía Sirius.

“Này, bây giờ là hai đối một rồi!” trên mặt Harry lập tức lộ ra vẻ lo lắng, “Chúng ta phải giúp Sirius!”

Đương nhiên, không cần cậu ấy nói, chúng tôi cũng phải làm như vậy thôi. Tôi nhặt đũa phép của mình rơi trên đất, phát hiện ra dù chỉ là hành động đơn giản như vậy nhưng cũng khó khăn vô cùng. Ma pháp khi nãy vẫn còn hiệu quả, nó khiến cả người tôi vẫn còn cứng ngắc.

Tôi quay nhìn Harry, hiển nhiên cậu ấy cũng thế.

Sirius sạch sẽ lưu loát hạ gục Rodolphus, xoay người đấu với Bellatrix.

Hiện trong cả gian đại sảnh chỉ còn thanh âm đọ sức của Sirius và Bellatrix. Hai Black, đồng dạng tóc đen dài, diện mạo tương tự nhau. Bọn họ quơ đũa phép của mình như múa kiếm, ánh lửa trên đầu đũa phép bắn khắp nơi.

“Mày giết Rodolphus!” Bà ta thét chói tai, “Mày giết anh ấy!”

“Đúng vậy! Dường như mày quan tâm đến hắn lắm nhỉ?” Sirius đùa cợt nói, “Ngoại trừ cẩu tạp chủng Voldemort, mày cũng còn quan tâm được người khác à?”

“Câm mồm!” Bellatrix thét lên, “Mày dám dùng cái miệng ti tiện của mày nhắc đến tên Ngài sao? Mày dám dùng đầu lưỡi dơ bẩn của mày làm bẩn tên Ngài, sao mày dám…”

“Như thế nào? Mày vẫn không biết à? Hắn ta chỉ là con lai, mẹ hắn là một Squib, cha hắn là một Muggle…” trên mặt Sirius hiện ra vẻ oán hận cùng chán ghét, “Mà con chó cái như mày lại đưa em trai tao đến trước kẻ vô sỉ đó, mày dắt nó vào con đường chết…”

“Câm mồm, câm mồm, câm mồm!” Bellatrix điên cuồng kêu la.

“Đúng thế, mày còn làm được gì nữa?” Sirius cười nhạo, “Sao mày không đến và giết tao đi?”

Một luồng ánh sáng chói lòa xuất phát từ đầu đũa phép của Bellatrix đánh Sirius nặng nề bay đến phía đầu kia của đại sảnh. Trên gương mặt bà là vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

“Không ai hiểu rõ mày hơn tao, Sirius Black, một Gryffindor chủ nghĩa anh hùng cá nhân ngu xuẩn... Nếu tao giết con gái và con trai đỡ đầu của mày, có phải mày sẽ càng thống khổ hơn, đúng không?”

“Mày dám… Bella!” Sirius gầm thét nhảy dựng lên, giống như nổi điên, “Da thịt héo rũ!”

Nhưng bà ta không hề trốn tránh, đũa phép trong tay chỉ thẳng vào tôi.

Tôi sợ hãi thở gấp, liều mạng muốn tránh đi nhưng tay chân lại không theo sai sử, cả thân mình cứng ngắc không thể di động.

Trong nháy mắt, dường như thời gian bị ngưng đọng, tôi nhìn thấy tia sáng đỏ chói lòa bắn về phía tôi.

Tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Nhưng thật lâu thật lâu, tia sáng đó cũng không đánh trúng tôi.

Tôi mở mắt nhìn, cách tôi không xa, Bellatrix nằm trên mặt đất, áo choàng cùng da thịt đen đúa nhăn nhúm giống hệt như một thây ma.

Và không biết bằng cách nào, Sirius đã vượt qua một khoảng cách dài như thế mà chắn trước mặt tôi.

“Sirius!” Harry liều mạng vùng vẫy, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mở to đầy sợ hãi “Sirius! Sirius!”

“Con không sao chứ?” Sirius chậm rãi nói.

Tôi mờ mịt nhìn chú, mùi máu tràn ngập trong khoang mũi tôi.

Quần áo của chú vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, máu chảy ướt y phục, từ từ chảy xuống, đọng lại thành vũng dưới chân chú rồi từ từ lan ra.

Ánh mắt chú lấp lánh tỏa sáng, sắc mặt lại trắng bệch như giấy, trên mặt mang theo ý cười.

“Con không sao là tốt rồi!”

Ánh mắt chú có hơi ươn ướt, vươn bàn tay lạnh ngắt ra nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Sylvia...”

Sau đó chú ngã xuống, thanh âm ngã xuống nặng nề vang lên.

Người cha anh tuấn nhất thế gian ngã xuống. Cha tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.