Màu Đen Màu Xám

Chương 80: Q.3 - Chương 80: Đến thăm lúc nửa đêm




Đến nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi âm thanh ở bên ngoài.

“Ngay bây giờ? Đã là nửa đêm, không thể thăm!” bà Pomfrey nói.

Cụ Dumbledore cười nhẹ nói: “À, Bobby, yên tâm, chúng tôi sẽ không đánh thức cậu nhóc đâu. Nhìn một chút là được rồi.

Một âm thanh hơi thở khinh thường vang lên. Tôi đoán là giáo sư Snape.

Tôi vội nhảy xuống giường, nắm mành che quanh gường, đi vào phía trong màn che giường Draco.

Draco mơ màng nói: “Sao thế?”

Tôi vội che miệng cậu ấy lại: “Nói nhỏ thôi… Hình như cụ Dumbledore đưa người đến thăm Potter.”

Draco mơ màng xoa xoa mặt cho tỉnh ngủ. Sau đó cậu ta cười xấu xa. Cậu ta nhỏ giọng nói bên tai tôi : “ Nếu cậu bị phát hiện thì… “

“ Tớ có thể bị phát hiện, thật xui xẻo. “ Tôi nhăn mặt nói, “ Tớ nghe thấy giọng giáo sư Snape. “

Cậu ta lùi sang một bên : “ Cậu lên đây, ở đấy vẫn có thể nhìn thấy chân cậu qua mành che. “

Tôi leo lên giường Draco, hồi hộp chờ đợi.

Có âm thanh cửa bị đẩy ra.

“ Lucius. “ Giọng nói mượt mà như lụa của giáo sư Snape vang lên.

“ Tớ nghĩ… cậu đoán trượt rồi… “ Draco căng thẳng nói.

“ Cái gì cơ ? “ Tôi nghi hoặc nói.

Cậu ta giật mình… sau đó vô lực nằm xuống, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Nhưng cậu ấy mặc kệ, nhỏ giọng nói : “ Đi xuống đi ! Trốn đi ! “

Tôi nháy mắt hiểu được ý của cậu ấy, bởi vì một âm thanh tôi chưa bao giờ nghe thấy nói : “ Draco ? “ Lại còn đi về phía này. Rõ ràng là họ đã nghe thấy âm thanh từ bên này.

Tôi bối rối, nhảy xuống giường, xốc mành phía bên kia, xoay người chuẩn bị chui ra ngoài.

Nhưng mành che đã bị kéo ra. Âm thanh giáo sư Snape ngạc nhiên truyền đến : “ Hopper ! “

“ Trò Hopper ! “ giọng bà Pomfrey “Sao trò lại ở trong này ? “

Tôi chỉ mới kịp đi một bên giầy, một chân hở ra, tóc tai lộn xộn, hai tay cầm mành che, mới chui vào được một nửa, giống như một con chuột có tật giật mình vậy.

Lòng tôi rên rỉ tuyệt vọng.

Có cái gì có thể so với thời điểm xấu hổ này không ?

Tôi cố gắng bình tĩnh đi giầy, cứng ngắc xoay người.

“ … Giáo sư. “ Tôi miễn cưỡng mỉm cười.

Bà Pomfrey có vẻ kinh ngạc, giáo sư Snape nghiêm mặt đen, lạnh lùng nhìn tôi. Cụ Dumbledore cười tủm tỉm.

Còn người đàn ông mặc áo choàng đen, cầm cây gậy đầu hình rắn màu bạc, là cha của Draco mà tôi đã từng nhìn thấy. Giáo sư Snape gọi ông ta là “ Lucius “.

Đó là người đàn ông vô cùng đẹp trai, mái tóc màu bạch kim mềm mại rủ lên vai, sáng màu băng tuyết lạnh lẽo, con mắt màu bạc kim loại, làn da nhợt nhạt. Draco có hình dạng rất giống ông ta, khí chất ngạo mạn không thể nhầm được làm cho tất cả mọi người nhìn thấy họ đều biết đây là hai cha con.

Không giống Draco kiêu ngạo cùng một chút độc ác, tôi ngay lập tức cảm nhận được, đây là một người đàn ông trưởng thành, khí thế mạnh mẽ cùng độc ác làm người khác không thể khinh thường. Draco có vẻ đẹp trung tính, mà khuôn mặt này trên người ông ta lại chỉ có thể dùng từ anh tuấn để nói đến… anh tuấn lạnh lẽo giống kim loại.

Ông ta kinh ngạc nhướn nhướn mày, ánh mắt lướt qua tôi, giống như là nhìn thấy một cái bàn, cái ghế tựa hay là một vật gì đó không phải là động vật sống, một chút cảm xúc đều không hiện ra.

“ Draco ? “ Ông ta dùng âm thanh tao nhã đầy quý tộc kéo dài ra, “ Con có thể giải thích một chút chuyện gì đang xảy ra ở đây không ? “

“ Vâng, thưa cha. “ Draco nghiêm mặt nói, tôi chưa bao giờ thấy hình dáng ngoan ngoãn của cậu ta. “ Đây là người mà con đã từng nói với cha, Sylvia Hopper. Cậu ấy lo lắng cho con nên mới đến thăm, bởi vì đến thời gian giới nghiêm mà chưa kịp trở lại phòng ngủ nên buộc phải ngủ lại bệnh thất. “

“ A ! Là Hopper đã cứu con ? “ Lucius Malfoy quay đầu về phía tôi rồi gật đầu, trên môi là nụ cười nhạt đầy giả tạo, “ Rất vui được gặp cháu. “

“ Chào chú, chú Malfoy. “ Tôi duy trì nụ cười cứng còng, chào ông ta.

“ Ta không thể không ngắt lời mọi người, ta biết là mọi người còn nhiều điểu muốn nói. “ Cụ Dumbledore mỉm cười nhìn chúng tôi, “ Nhưng trò Hopper ở thời điểm này đáng ra phải ở phòng ngủ của mình, có phải không ? Severus, anh có thể đưa trò Hopper về phòng ngủ của mình chứ ? “

Giáo sư Snape dùng con mắt màu đen trừng tôi. Cuối cùng ông ấy xoay người đi ra ngoài.

“ Đi theo tôi, trò Hopper.”

Dọc đường đi tôi đều cúi đầu đi theo giáo sư Snape, áo choàng ông ấy bay phần phật trước mặt tôi. Cho đến khi chúng tôi tới phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, ông ấy mới xoay người nhìn tôi, nói:

“Có lẽ đầu trò Hopper chứa đầy cỏ lác nên không thể hiểu được, nhưng là một giáo sư, tôi có trách nhiệm nhắc trò, nam nữ có khác biệt.”

Tôi cúi đầu xuống, giải thích: “Giáo sư, em thề là không phải như mọi người nhìn thấy…”

Giáo sư Snape nổi giận thở phì phì, cực kỳ tức giận xoay người kéo áo choàng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.