Editor: Nguyen_Khanh
Lần đầu tiên Draco nổi giận với tôi.
Ngày nghỉ kế tiếp, bất luận là tôi dùng cách gì tiếp cận cậu, hoặc là cười
làm lành, cậu vẫn như cũ không chịu để ý đến tôi, tính tình biến thối.
Cho đến cuối cùng, vì sự lạnh nhạt của cậu, tôi rốt cuộc cũng đánh mất hứng thú làm lành của mình, quyết định không tiếp tục lượn qua lượn lại
trước mắt cậu nữa
Vì thế tính tình của cậu lại càng có vẻ tệ hơn.
Tôi biết, cậu không đợi lời giải thích của tôi, mà là sự nhượng bộ của tôi
hoặc là nguyên nhân tôi khăng khăng muốn mặc bộ lễ phục kia.
Không phải tôi không muốn mặc lễ phục Draco tặng, nhưng tôi lại hy vọng vũ
hội đầu tiên trong đời mình được mặc lễ phục mà Sirius tặng.
Nguyên nhân sao?
Tôi có thể nói ra sao? Thật ra Sirius là cha của tớ?
Sirius đã trở thành một anh hùng, ngọn cờ mới trong việc chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó.
Mà Tử thần Thực tử đã muốn ngóc đầu trở lại .
Tôi còn nhớ rõ Weasley nói qua, cha của Draco là một Tử thần Thực tử. Cho
dù tôi biết kẻ cực đoan Gryffindor này luôn luôn cho rằng Slytherin
chính là hậu phương của Tử thần Thực tử, lời cậu ta nói mang phần nhiều
là ác ý, không đáng tin. Thế nhưng tôi không thể mạo hiểm. Khi không thể xác định Lucius Malfoy có hoàn toàn không phải tử thần Thực tử hay
không, tôi không thể nói bí mật này ra với Draco.
Đó cũng không
phải không tin tưởng Draco, tôi rất tin, chỉ cần tôi không muốn tiết lộ
bí mật này, cậu nhất định sẽ không hé răng với bất kỳ ai. Nhưng thế giới pháp thuật này lại có bùa chú có thể khiến người ta đem tất cả bí mật
sâu kín nhất nói ra không sót một chữ: Nhiếp hồn thuật hoặc thuốc
Chân-thật…Chỉ cần cậu không thể chống cự được mà tiết lộ bí mật, sự an
toàn của tôi và Blaise sẽ không được bảo đảm.
Tôi biết tôi quá
mức cẩn thận. Chúng tôi cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, nhưng
cẩn thận đâu có gì không tốt. Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng xảy
ra, tôi sẽ khiến Blaise gặp nguy hiểm, chỉ cần nghĩ như vậu, tôi liền
đánh mất dũng khí của chính mình.
Tôi và Draco giận dỗi khiến
Parkinson hết sức cao hứng, cô nàng bắt đầu tích cực chuẩn bị cho vũ hội Giáng Sinh, lải nhải suốt về lễ phục của mình, giống như chắc chắc
Draco sẽ mời cô nàng làm bạn nhảy.
Đối với sự khiêu khích của Parkinson, tôi chỉ mỉm cười cho qua, tôi chẳng có hứng thú ứng chiến, buồn bực mà trốn vào Thư viện.
”Hermione.” Tôi nói.
”Cậu đến sớm!” Hermione cao hứng nói.
”Thật khó tin!” tôi mỉm cười nói, “Hôm nay Thư viện lại rất im lặng.”
”Chẳng qua vì ở đây không có danh nhân thôi!” Hermione bĩu môi nói.
”Được rồi, chuyện này thật khiến cho người ta cảm thấy may mắn.” Tôi ngồi
xuống cạnh cô, “Có lẽ anh ta không nên xuất hiện ở nơi công cộng.”
”Này, đừng nói như vậy!” Hermione chôn đầu trong cuốn sách, cũng không ngẩng
đầu lên nói, “Thật ra làm một danh nhân cũng không dễ dàng. Victor cũng
không dễ dàng đâu.”
Tôi há miệng nhìn cô. Bị tôi nhìn, cô có vẻ ngượng ngùng, cơ thể hơi vặn vẹo.
”Victor?” Tôi hoài nghi nghiêng nghiêng tai, chậm rãi nở một nụ cười, “Cậu gọi
anh ta là Victor? Merlin a! Tôi không nghe lầm chứ?”
”Sylvia!” Hermione khiển trách kêu.
”Được rồi được rồi!” tôi mỉm cười nói, “Nói đi, Khi tớ không xuất hiện, hai người đã xảy ra chuyện gì thế?”
”À…” Hermione ngượng ngùng bất an nói, “Anh ấy mời tớ làm bạn nhảy!”
”Vũ hội Giáng Sinh?” Tôi nói, “Và cậu đáp ứng rồi? Trời ạ, tớ còn nhớ rõ mấy ngày trước cậu còn bảo người ta không đẹp!”
”Bọn tớ…bọn tớ có nói chuyện…” Hermione ôm ngực, tựa hồ hưng phấn đến nỗi
không thở nổi, “Cậu biết không? Bọn tớ nói về những quyển sách mà tớ và
anh ấy đã đọc qua! Thậm chí anh ấy còn chỉ ra những điểm thú vị trong
sách mà tớ đã bỏ sót!”
”Phải không? Anh ta quả thật rất giỏi.”
Tôi kinh ngạc nói. Xét thấy số lượng và phạm vi sách mà Hermione là một
con số khổng lồ, sự kinh ngạc của tôi không xuất phát từ sự lễ phép mà
chân chính kinh ngạc.
”Sylvia, tớ phát hiện trước kia suy nghĩ
của tớ rất sai lầm.” Hermione mang theo hưng phấn kiểu ‘tìm được đồng
loại’, ảo não nói, “Tại sao chỉ vì anh ấy là một cầu thủ giỏi liền nhận
định anh ấy là ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’ cơ chứ!”
”Thực ra anh ta không phải?” Tôi nói.
”Quả thật không phải.” Hermione gật đầu đồng ý, “Tớ có một số vấn đề nghĩ
mãi không ra, anh ấy thậm chí không cần tra tư liệu cũng có thể giải đáp cho tớ.”
”A~ cậu bị sự uyên bác của anh ta làm cho mê mẩn.” Tôi trêu chọc nói.
Hermione hất nhẹ mái tóc màu đỏ của mình, mặt hơi đỏ, ngượng ngùng nhưng dũng
cảm thừa nhận: “Đúng vậy, tớ rất hy vọng mình có thể giỏi như anh ấy.”
”Chờ khi cậu đến tuổi của anh ta, cậu nhất định cũng sẽ được như anh ta.” Tôi
nói.
Ánh mắt Hermione lòe lòe tỏa sáng, cô cảm thán nói: “Chỉ hy vọng được như thế.”
”Cậu nói cho họ biết chưa? Các học sinh Nhà Gryffindor ấy?” Tôi nói, “Tớ dám đảm bảo toàn bộ nữ sinh đều ganh tỵ với cậu, có lẽ còn có cả nam sinh
nữa.”
”Tớ không nghĩ đó là ý hay.” Hermione nói, “Tớ nghĩ họ sẽ xé xác tớ mất!”
”Ừ, rất có khả năng!” Tôi nói, “Cũng không nói cho Harry và Weasley?”
Hermione lắc đầu nói: “Cũng không có. Lại nói tiếp, còn cậu thì sao?”
”Bạn nhảy sao?” Tôi do dự một chút nói, “Còn không có.”
”Tớ đã nghĩ Malfoy sẽ mời cậu.” Hermione có vẻ ngoài ý muốn nói. Cô cẩn
thận nhìn tôi, “Tớ thật ra đã sớm phát hiện…quan hệ của hai người không
chỉ là bạn.”
Tôi bất đắc dĩ cười cười nói: “Bọn tớ cãi nhau…tớ nghĩ cậu ta sẽ mời Parkinson đi.”
Hermione lộ ra biểu tình cực kỳ chán ghét.
”Nếu đây là sự thật! Tớ cảm thấy Malfoy nên nâng cao thưởng thức của cậu ta!”
”Thực tế, Hermione, cậu không thể không thừa nhận Parkinson là một cô gái đẹp.” Tôi rầu rĩ nói.
”Nói thật, tớ thật ra chẳng thể hiểu nổi tụi nam sinh!” Hermione khinh
thường nói, “Giống như chỉ cần bộ dạng xinh đẹp, cũng chẳng quan tâm đến đầu óc của các cô nàng có hay không.”
”Đối với thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, xinh đẹp quả thật rất trọng yếu.”
”Đầu óc quan trọng hơn! Còn có nhân cách!” Hermione nghiêm khắc nói.
Tôi nhìn cô, lý trí quyết định không tranh cãi với cô nữa.
”Cậu nói đối với…”
”Thậm chí nếu đối phương quá mức xinh đẹp, họ còn có thể vứt bỏ đầu óc của
chính mình nữa…” Hermione tiếp tục nói, “Cậu biết không? Ron mời Fleur!”
”Sao?” Tôi khiếp sợ nói, “Fleur? Là cô gái trông giống tiên nữ của trường Beauxbatons?”
”Cô ta thực ra là hỗn huyết tiên nữ.” Hermione nói.
”Sau đó?” Tôi cẩn thận nói, “Cậu đừng nói là Weasley thành công nha! Tớ nghĩ chắc tớ bị điên rồi, hơn nửa nam sinh trong trường đều muốn mời cô ta!”
”Cậu ta đương nhiên không thành công.” Vẻ mặt Hermione dường như nén cười,
nhưng rất nhanh trở lại như cũ, “Chính là trong khi Fleur còn đang đánh
giá Ron, cậu ta đã bỏ chạy mất…”
”Cậu không thể trách cậu ta, hơn nửa nam sinh trong trường đều đánh mất khả năng nói chuyện của mình khi đứng trước mặt Fleur!” Tôi nhịn cười nói, “Làm sao cậu biết? Tớ không
nghĩ Weasley sẽ kể cho cậu nghe.”
”Nhưng ít ra bọn họ sẽ không bỏ chạy, không phải sao?” Hermione nói, trên mặt cô lại hiện lên vẻ tươi
cười, “Nữ sinh Ravenclaw kể tớ nghe đấy! Cậu biết mà, quan hệ của tớ với họ khá tốt!”
”Được rồi!” Tôi thu lại nụ cười của mình, “Cậu ta lại mời ai tiếp theo?”
Nụ cười của Hermione biến mất.
”Tớ.” Cô trả lời cụt ngủn.
”Ah~ thật là ngoài ý muốn nha~” Tôi nhìn cô nói.
Hermione nghẹn nghẹn, tức giận nói: “Chết tiệt, cậu có biết lúc đó cậu ta nói gì không? Cậu ta nói tớ có thể chọn cậu ta hoặc Harry!”
”Tất nhiên là cậu từ chối!” Tôi nói.
”‘Bọn tớ cần bạn nhảy, nếu bọn tớ không có bạn nhảy thì chắc chắn bọn tớ sẽ
rất mất mặt…’” Hermione bắt chước giọng điệu của Weasley, tức giận nói,“Cậu có thể tưởng tượng được là cậu ta lại nói như thế với tớ không? Đây là lí do cậu ta mời tớ? Sau khi bị người khác từ chối? Tớ không phải là đồ thay thế bổ sung của cậu ta!”
Tôi đồng tình nói: “Cậu có thể nói cho cậu ta biết cậu đã nhận lời người khác!”
”Đương nhiên phải nói chứ!” Hermione thở phì phì nói, “Cậu ta lại nghĩ là tớ
nói dối! Cậu ta nghĩ tớ nói thế vì sĩ diện, hình như cậu ta khẳng định
không có ai muốn mời tớ hết!”
”Giao cho tớ đi!” Tôi quả quyết vỗ
vỗ vai của cô, “Tớ sẽ giúp cậu trang điểm vào hôm Giáng Sinh! Đến lúc
đó, khi cậu xuất hiện lộng lẫy xinh đẹp trước mặt cậu ta, chắc chắn sẽ
khiến cậu ta kinh ngạc đến rớt cằm luôn! Thật ra thì…chỉ cần bạn nhảy
của cậu thôi cũng đủ mang đến hiệu quả tương tự rồi…”
”Tớ rất vui khi cậu giúp tớ trang điểm…” Hermione nhìn tôi nói, “Nhưng còn cậu thì sao?”
”Tớ nghĩ tớ sẽ không tham gia vũ hội!” Tôi nghĩ tới Draco, cố gắng đem sự
khó chịu trong lòng áp xuống, cười cười nói, “Giống như Weasley nói vậy
đó…không có bạn nhảy thật sự rất mất mặt…”
”Đương nhiên là cậu có chứ!” Hermione ngắt lời tôi, “Harry cũng chưa có bạn nhảy, hai người
các cậu có thể cùng đi! Malfoy sẽ rất ghen tị cho xem!”
”Sao cơ?” tôi giật mình nói, “Tớ tưởng cậu ấy rất được hoan nghênh chứ?”
”Đương nhiên rất được hoan nghênh, khá nhiều cô gái mời cậu ấy!” Hermione nở
một nụ cười nói, “Nhưng cậu ấy từ chối hết! Chờ lúc cậu ấy nghĩ lại việc mời một cô gái thì các cô gái đều đã có người mời!”
”Thật bất hạnh nha!” Tôi đồng tình nói.
”Vậy đi!” Hermione không để cho tôi kịp từ chối, “Tớ sẽ nói với Harry!”
”Từ từ…” Tôi chưa kịp ngăn cản thì cô nàng đã chạy đi mất.