Edit: Nguyen_Khanh
Thời điểm dùng bữa sáng, Blaise dùng đôi mắt hoa đào của mình ngắm đi ngắm lại tôi và Draco, trên môi treo nụ cười đầy ẩn ý.
Tôi bị cậu ta nhìn mà sợ hãi, kiên trì nói: “Cậu đang nhìn gì thế Blaise?”
Cậu ta cười lớn nói: “Ồ, tớ nghĩ cậu hẳn phải biết chứ, Sylvia.”
Tôi cẩn thận nói: “Cậu hiểu lầm gì chăng?”
“Hiểu lầm!” Blaise cảm thán nói, “A, không không, tớ đương nhiên…cái gì cũng không biết~”
Cậu ta nhìn tôi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tôi nhất thời cảm thấy được mình muốn hộc máu.
Parkinson buông dao nĩa, nhìn xem Draco, lại tà tà liếc tôi một cái.
“Các cậu…” Cô nói, “Tựa hồ có chuyện gạt tớ?”
Draco dường như không có nghe thấy, chỉ tập trung vào chén đĩa của mình.
Parkinson hùng hổ: “Blaise!”
“Pansy, Pansy, cậu làm tớ thương tâm nha~” Blaise cười cười nói, “Nếu tớ thật
sự đã biết cái gì, làm sao lại không nói cho cậu biết đâu!”
Parkinson nheo nheo đôi mắt màu tối lại nhìn Blaise, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ.
“Parkinson!” tôi vội vàng ngắt lời cô, ngăn không để cô tiếp tục thẩm vấn “Bắt đầu
từ khi nào cậu lại nhiệt tình tìm hiểu nhất cử nhất động của người khác
như mấy cô gái nhà Hufflepuff thế? Cho dù là có hay không có việc gì, tớ cho rằng cũng chẳng cần thiết phải nói cho cậu biết hết!”
Parkinson đánh giá tôi, tựa như tiểu nữ vương cao ngạo hừ lạnh: “Tốt nhất là không có.”
Sau giờ học Biến hình, tôi ở trong phòng học thu thập sách giáo khoa cùng
bút lông chim, mãi cho đến lúc Draco mất hết kiên nhẫn mà phải đi đến.
“Cậu chuẩn bị ở lại đây ngốc đến giờ cơm trưa à?”
Tôi xoay người nhìn Draco, lui ra phía sau vài bước giống như bị kinh hách, che miệng lại nói: “Trời ạ! Là tiên sinh Malfoy, vật phẩm riêng của
tiểu thư Parkinson.”
Lông mày Draco giật giật, biểu tình trên mặt giống như muốn đánh cho tôi một trận.
Tôi kinh hoảng nhìn xung quanh: “Cậu… cậu đi mau đi… nếu để tiểu thư Parkinson biết cậu nói chuyện với tớ…”
Draco không thể nhịn được nữa mà bước lại đây, nắm lấy cánh tay của tôi, hung tợn nhìn tôi.
Tôi phát hiện cậu có thể bạo phát ngay lập tức, vội vàng nói sang chuyện
khác, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Hình như sáng nay Blaise đã biết được gì
đó…cậu đã nói với cậu ta chuyện gì rồi?”
Draco ho khan một tiếng nhằm che dấu, bất tri bất giác buông tay, nghiêng đầu: “Uhm…Không có gì.”
Tôi hoài nghi nhìn cậu đến khi sắc mặt đỏ dần lên, thanh âm ngân dài: “Hả…?”
“Tớ không có nói gì cả!” Dường như là có tật giật mình, Draco nổi giận đùng đùng nói, “Cậu không tin tưởng tớ!”
“Không không, tớ đương nhiên tin cậu!” tôi thấy được thì phải thu tay, vội
vàng trấn an cậu, Draco thật giống động vật nhỏ lông xù, “Bất quá tớ
cũng không hy vọng mình trở thành đề tài nói chuyện phiếm của các cậu!”
Draco hừ một tiếng: “Đương nhiên sẽ không.”
Chúng tôi rời khỏi phòng học Biến hình mà đi về phía phòng học Bùa chú.
Giữa trưa, vào thời điểm thu thập sách vở trong phòng ngủ, tôi phát hiện
trong đống sách giáo khoa cũ có một quyển sách mỏng 《 Lịch sử biến thiên của bùa chú 》. Tôi nhìn nó thật lâu mới ra ra. Hồi năm hai, tôi đã mượn nó trong tủ sách riêng của giáo sư Flitwick. Tôi quên trả còn thầy ấy
cũng quên nhắc tôi.
Lớp đầu tiên vào buổi chiều là lớp Độc dược,
hiện tại còn một tiếng nữa mới đến. Tôi quyết định đem trả ngay, chỉ vì
nó quá mỏng, tôi sợ nếu không trả ngay thì sẽ quên mất.
Tôi bỏ nó vào trong túi, đi ra khỏi tầng hầm, hướng về phía cầu thang phía trước mà đi.
Văn phòng giáo sư Flitwick ở lầu tám. Lên đến nơi tôi đã muốn thở không ra hơi.
Lướt qua Gryffindor phòng nghỉ cửa, tôi đang muốn hướng ma nguyền rủa văn
phòng đi đến, lại ở loáng thoáng địa nghe thấy có người ở cãi nhau.
Tôi thật cẩn thận địa theo góc chỗ tìm hiểu đầu đến, phát hiện vài cái người quen
——
Sirius cùng Snape giáo thụ đứng ở phòng làm việc của hiệu trưởng đích tảng đá
quái thú bên cạnh, đang ở kịch liệt địa khắc khẩu, mà Harry cau mày cúi
đầu, đứng ở bọn họ bên người.
“Tôi thật không hiểu tại sao Dumbledore cho rằng phải là anh mới dạy được cho Harry!” Sirius không kiên nhẫn nói.
“Đừng nói giống như tôi muốn làm việc đó lắm vậy, chó ngu ngốc!” giáo sư
Snape cười lạnh nói, “Tôi còn muốn thằng nhóc ấy vĩnh viễn đừng xuất
hiện trước mắt tôi đấy.”
“Anh có thể dạy tốt cho nó sao?” Sirius
phiền chán mà lạnh nhạt nói, “Tôi ngờ rằng thêm mấy năm nữa, Harry vẫn
chẳng biết được gì!”
“A, tôi chẳng thể cam đoan Potter có thể học được,.” Giáo sư Snape lạnh lùng nói, “Có lẽ nó với Chó ngu ngốc như anh giống nhau chăng? Đầu đầy bã đậu!”
“Anh vẫn giống như hồi còn đi học, lúc nào cũng làm cho người ta chán ghét.” Sirius ác ý mỉm cười
nói, “Vẫn duy trì cái bản mặt ba mươi năm như một ngày, tôi chắc nên vì
sự cố gắng của anh mà cảm động nhỉ?”
Đôi mắt đen của giáo sư
Snape chợt phát ra tia thù hận. Ông lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh một
câu, tốt nhất đừng có nhắc đến quãng thời gian còn trong trường!”
“Phải không? Thật không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ mãi không quên quãng thời
gian đó.” Sirius khiêu khích nói xong. Chú ấy nhìn giáo sư Snape với vẻ
chờ mong, giống như rất hy vọng giáo sư có thể rút đũa phép ra mà quyết
đấu với mình một trận vậy.
Giáo sư Snape tức giận nhìn chú ấy. Nhưng là không được như Sirius mong muốn.
“Ai đang ở đó? Đi ra!” Giáo sư nói với giọng nói lạnh lẽo.
Trong lòng tôi trầm xuống, ngoan ngoãn đi ra.
“Giáo sư.” Tôi nói.
“Ồ, Sylvia.” Sirius nói. Chú hướng tôi thoải mái mà cười cười, tôi không để ý đến chú ấy. Vừa mới nhìn thấy ác ý giữa chú ấy và giáo sư Snape khi
nãy, tôi còn dám ở ngay trước mắt giáo sư mà tỏ vẻ hiền lành… chắc đầu
óc tôi có vấn đề rồi!
“Nghe lén chỉ sợ không phải một cái thói quen tốt, tiểu thư Hopper.” Giáo sư Snape lạnh lùng nói.
“Con chỉ là đi ngang qua, giáo sư!” Tôi lấy quyển sách trong túi ra “Con đem sách trả cho giáo sư Flitwick.”
“Văn phòng giáo sư Flitwick ở bên phải, không phải bên này!” Giáo sư Snape nghiêm khắc nói, “Hiện tại, lập tức rời đi.”
Tôi không dám ngẩng đầu lên, cất sách rồi lập tức rời đi. Thanh âm khiêu
khích của Sirius ở phía sau truyền đến, hiển nhiên có vẻ rất thích thú.
Tôi trả sách cho giáo sư Flitwick rồi đi đến lớp Độc dược.
Giáo sư Snape lúc nào cũng cẩn thận và nghiêm túc, luôn duy trì thói quen
bước vào lớp ngay sau tiếng chuông. Nhưng hôm nay, giáo sư lại đến lớp
muộn đến mười mấy phút, khoan thai đi vào.
“Mở sách giáo khoa
trang 96.” Giáo sư Snape nói. Lông mày giáo sư nhíu lại, môi mỏng ngậm
chặt, đồng thời liếc nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đen hung hăng u ám.
Tôi không chút nghi ngờ rằng việc giáo sư đến muộn chắc chắn có liên quan
đến Sirius, tôi thậm chí hoài nghi Sirius phải chăng đã nói gì đó khiến
giáo sư khó chịu. Bởi vì… so với năm học trước, thái độ của giáo sư đối
với tôi càng ác liệt hơn!
Tan học, tôi lại gần Draco nói: “Giữa trưa tớ lên lầu tám, trông thấy giáo sư Snape và Sirius cãi nhau.”
Draco dương dương tự đắc: “Tớ nghĩ việc họ không hòa thuận vói nhau là việc tất cả mọi người đều biết.”
“Ý tớ là…” Tôi do dự một chút nói, “Hôm nay tớ nghe được họ nói về chuyện lúc còn đi học…”
“Chủ nhiệm cùng Black tuổi khá gần…Có lẽ bọn họ là cùng năm.” Draco suy nghĩ một chút nói, “Hiển nhiên, bất hòa giữa Slytherin cùng Gryffindor đã có từ rất lâu.”
Tôi giả cười nói: “Ồ, tựa như cậu với Potter?”
“Này thực ghê tởm.” Draco chán ghét nhíu mày nói: “Tớ nghĩ tớ biết viện trưởng rốt cuộc chán ghét Black bao nhiêu rồi!”
Tôi khô cằn cười cười, hạ quyết tâm: tôi tuyệt đối sẽ không cho cậu ta
biết, tôi đã bắt đầu cùng với kẻ mà cậu ghét nhất xưng tên với nhau.