Màu Đen Màu Xám

Chương 121: Q.4 - Chương 121: Lễ Tình Nhân Năm 4




Tháng một đã qua, tháng hai đã muốn đến. Một cái lễ tình nhân nữa rất nhanh sẽ lại tới.

Tôi vì quà tặng cho Draco khổ não một thời gian rất lâu, mãi đến khi Blaise cho tôi một quyển danh sách đặt hàng qua bưu điện. Từ bên trong tôi đặt mua một sản phẩm luyện kim làm quà rồi đi kí đặt đồ.

Hai tuần sau, sản phẩm luyện kim đã trở thành thứ tôi muốn tặng quà. Đó là một miếng gim cài áo bằng bạc, phía trên có một con ngân xà chậm rãi cử động. Draco có thể dùng nó cố định áo choàng, hơn nữa nó có thể ngăn trở một phần ma pháp thương tổn.

Xét theo phẩm hạnh bất lương trước sau như một của Draco cùng tiếng xấu của cậu ấy ở Hogwarts, tôi nghĩ tác dụng phòng hộ này hết sức có ích. Nếu không phải sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc thì ít nhất phải có một phần tư học sinh trong toàn trường muốn thực hiện một ít nguyền rủa ác ý lên cậu ấy.

Vẫn giống như những lần trước, tôi sớm đã làm xong rất nhiều phần sô cô la tình bạn, chỉ chờ ngày hôm sau để nhóm cú mèo đưa vào trong tay người thích hợp.

Sáng ngày lễ tình nhân, thời điểm khi tôi tiến vào Sảnh đường thì mới phát hiện đại bộ phận học sinh đã sớm tới rồi. Thoạt nhìn mỗi người tựa hồ so với bình thường đều ngăn nắp hơn một chút, trên mặt mang biểu tình nóng lòng nhưng vẫn cố gắng ra vẻ không quan tâm.

Vào thời điểm ăn được một nửa bữa sáng thì một nhóm cú mèo vỗ cánh phần phật bay vào, lượn vòng phía trên bàn ăn rồi ném những bó hoa tươi về hướng các nữ sinh.

Việc Pansy Parkinson vẫn nhận được rất nhiều bó hồng cũng không lạ. Trên thực tế, từ khi Parkinson mười hai tuổi thì cô ấy đã rất xinh đẹp rồi.

Ngạc nhiên chính là tôi vậy mà cũng nhận được một bó.

Tôi vừa kinh ngạc lại tò mò nhìn bó hoa màu hồng nhạt, cuối cùng tìm được một tấm thiệp màu vàng trên bó hoa, phía trên có ghi tên người gửi tặng: Corney Dever.

Tôi tuy không nhận ra người có tên này, nhưng điều đó cũng không ngăn trở sự vui thầm trong lòng. Sống tới hai kiếp nhưng đây là lần đầu tiên tôi được tặng hoa khiến tâm hư vinh của con gái chiếm được thỏa mãn cực độ.

Nhưng chưa được bao lâu thì bó hoa đã bị Draco một phen lấy đi.

“Draco!” Tôi bất mãn nói.

Ánh mắt Draco rũ xuống nhìn tấm thiệp đang mở một chút, khinh miệt cười cười, sau đó nhìn về một hướng: “Ravenclaw.”

Tôi theo ánh mắt của cậu ấy nhìn về phía bàn Ravenclaw nhưng cũng không phát hiện cái gì.

Draco giật nhẹ khóe miệng, vung bó hoa lên. Tôi vội đi ra ngoài nhặt nó trở lại.

“Nó là quà của mình, Draco.”

Parkinson ngồi phía đối diện bĩu môi, ngọt ngấy nói: “Merlin ở trên! Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa gặp qua… gặp qua vải len sọc buộc hoa đáng yêu mê người như vậy, thật đáng yêu.”

Cô ta ở giữa một đống hoa lớn vây quanh hướng tôi nhẹ mỉm cười.

Tôi vừa nghe xong thì phần hư vinh nữ tính trong lòng lập tức biến mất không còn gì.

Tôi buồn tẻ thở dài, hứng thú đùa nghịch sợi dây bó hoa dễ thương mê người kia.

“Vứt đi.” Draco nói.

“Hả?” Tôi giật mình nhìn cậu ấy, “Không.”

Chân mày Draco hơi nhíu lại, đề phòng nhìn tôi nói: “Vậy cậu muốn nhận sao, Sylvia?” [Nhận ở đây là chấp nhận tình cảm người gửi hoa nha. Giải thích cho ai không hiểu.]

“Mình sẽ không nhận, nhưng chính mình sẽ xử lý nó, Draco.” Tôi nói, “Mình cho rằng ít nhận phải tôn trọng người tặng.”

Draco ngạo mạn nói: “Dám can đảm mơ ước người thuộc sở hữu của tớ, thật không đáng tôn trọng.”

Trên mặt tôi nóng lên, trong lòng có điểm ngọt ngào, ho khan một tiếng quay đầu đi. Parkinson tức giận dẩu miệng lên.

Lại một đám cú mèo phần phật bay vào. Căn cứ theo lệ thường thì lần này là đưa sô cô la cho các nam sinh.

Tôi len lén liếc mắt nhìn bàn giáo viên một cái. Giáo sư Snape đang im lặng uống canh. Lòng tôi run sợ nhìn lên trần nhà, sợ trong đàn cú mèo kia có con cú mèo Gadda. Thời điểm lễ tình nhân năm trước Blaise đưa cho giáo sư Snape một túi sô cô la to đùng làm mọi người chú ý, kết quả là hôm đó tôi được ở lại quét dọn lớp Độc dược.

Nhưng đến lúc nhóm cú mèo rời đi cũng không thấy bóng dáng Gadda khiến tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng tôi lập tức nghĩ tới phương thức Blaise cùng giáo sư Snape liên lạc không hẳn là qua cú mèo.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Parkinson kéo Draco sang một bên nói gì đó với cậu ấy. Tôi một mình đi ra Sảnh đường, chậm rãi hướng phòng học đi đến.

“Sylvia!” Có người ở sau lưng gọi.

Tôi xoay người, phát hiện là Harry gọi.

“Ừm… cảm ơn sô cô la của bồ.” Cậu ta đi tới nói.

Tôi lộ ra một nụ cười: “Là sô cô la tình bạn thôi mà, đừng khách khí.”

“Ăn thật ngon.” Cậu ta hướng tôi tươi cười, đi ra.

Parkinson hùng hổ từ phía sau đi tới, đụng vào cánh tay tôi một chút.

“Sylvia Hopper, đừng tưởng cô có thể thắng,” cô ta cười lạnh nói, “Cô cho là… cô cho là...”

Tôi ù ù cạc cạc nhìn cô ta. Cô ta hít thở sâu một chút, cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người đi ra.

Draco ôm một đống sô cô la, mang theo Gaul cùng Crabbe đã đi tới.

“Cậu cùng Parkinson nói gì đó, đúng không?” Tôi nhìn cậu ấy nói.

“Mình cái gì cũng chưa nói.” Lông mày Draco nhíu lại, không vui nói, “Potter vừa rồi nói cái gì?”

“Cảm ơn sô cô la của mình.” Tôi nháy nháy mắt, bổ sung, “Sô cô la tình bạn. Blaise, Gaul và Grabbe đều có.”

“Thật không sai. Blaise, Gaul, Grabbe… Ngay cả Potter đều có. Mà mình lại không có.” Draco đem đống sô cô la đang ôm giao cho Gaul, cười lạnh nói.

“Mình nghĩ cậu còn có thể nhớ rõ đại khái,” tôi ngạc nhiên nói, “Cậu từng nói qua, sẽ tuyệt đối không ăn cái gì mình làm mà.”

“Đúng vậy.” Draco hít một hơi thật sâu, căm giận nói: “Mình có nói thế.”

“Cho nên…” Tôi lấy từ trong túi ra một bao sô cô la nhét vào tay cậu ấy, lộ ra một cái tươi cười, “Mình mua cho cậu một khối ở tiệm Công Tước Mật.”

Draco sắc mặt âm trầm cầm gói sô cô la từ tiệm Công Tước Mật, dường như tức giận bị áp chế lại có xu hướng bùng lên.

“Đừng như vậy chứ, Draco. Vui vẻ lên một chút đi.” Tôi mỉm cười nói, “Cậu xem, ngay cả hoa cậu cũng chưa tặng mình, mình cũng không buồn.”

“Mình không định tặng hoa,” Draco thở phì phì, lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi xách, “Hơn nữa, đây là quà cho cậu!”

Tôi kinh ngạc nhận lấy cái hộp nhỏ, mở ra nhìn, bên trong là một đôi hoa tai.

“Rất đẹp, chẳng qua cậu cũng biết mình không có lỗ tai, Draco.” Tôi nhìn cậu ấy nói.

“Cậu có thể xỏ.” Draco xụ mặt nói.

Tôi ho khan một tiếng, quyết định không trêu cậu ấy nữa.

“Tặng cậu.” Tôi đem miếng gim cài đưa cho cậu ấy, “Đây mới là quà. Gim cài hộ thuẫn, có thể hấp thụ một phần ma pháp thương tổn.”

Nghĩ nghĩ một chút, tôi bổ sung nói: “Kiểu dáng này làm theo bản vẽ của mình. Chính mình tự thiết kế nó.”

Draco nhận lấy, sắc mặt hình như dễ nhìn hơn một chút. Bất quá cậu ấy vẫn còn cố gắng xụ mặt soi mói, hừ một tiếng, “Chế tác thực thô ráp.”

Tôi kéo dài mặt: “Nếu cậu không thích có thể trả lại cho mình.”

“Mình miễn cưỡng nhận lấy.” Draco đem gim cài hình con rắn nhỏ bỏ vào trong túi, ngạo mạn ngẩng đầu rời khỏi.

Sau khi tan học vào giữa trưa một lúc, tôi đụng phải Martina Hosea trên thang lầu. Chị ấy đang cầm vài quyển sách cùng một bó hoa to đi về hướng phòng ngủ.

“Merlin ơi, Martina, chị đi học mà còn mang theo hoa sao?” Tôi nói.

“Sáng hôm nay không kịp đem về phòng nghỉ.” Martina mỉm cười nói.

“Để em cầm giúp cho.” Tôi cầm lấy bó hoa, nhìn nhìn nói, “Chị được yêu quý rất nhiều.”

“A.” Martina mỉm cười.

Tôi nhìn thấy tấm thiệp để trên bó hoa.

“Ocil?” Tôi hứng thú nhìn Martina, “Là cậu ta tặng?”

Martina nói mật khẩu cho cửa đá, chúng tôi đi vào, “Ừ, là cậu ấy.”

“Ocil …” Tôi thăm dò nói, “Thực ra cậu ta không tồi.”

“Đúng vậy.” Martina vén một lọn tóc rối ra sau tai, “Cậu ấy rất có sức sống… Là một người con trai đặc biệt đáng yêu, đặc biệt mê người.”

Martina lộ vẻ tương đối thẳng thắn, thẳng thắn đến gần như vô tư. Tôi ngạc nhiên nói: “Hai người…”

“Tụi chị cái gì cũng không có.” Martina cắt đứt lời của tôi, mỉm cười nói, “Chị đã có hôn phu.”

Tôi giương miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Thực xin lỗi… Em nghĩ đến nhóm các chị…” Tôi thở dài nói, “Trước kia em không biết chị có vị hôn phu. Ý em là, chị thậm chí chưa từng có biểu hiện đang yêu.”

“Anh ta là người nước Đức,” Martina mỉm cười gật đầu, “Yêu đương và các việc khác… Em cũng biết chị không thích làm chuyện lãng phí thời gian.”

“Trời ạ,” tôi nói đùa, “Chị đừng nói với em là ngay cả thời gian yêu đương chị cũng không có?”

“Không, Sylvia. Ý chị là…” Cô ấy suy nghĩ một chút, kéo tôi ngồi xuống ghế salon trong phòng nghỉ, “Có lẽ em cho tới bây giờ cũng không chú ý, từ trước đến nay chuyện yêu đương ở Slytherin so với ba nhà khác đều ít hơn, đúng không?”

“Em có chú ý tới…” Tôi chần chừ nói.

“Em cho rằng điều này là do Slytherin tự hạn chế sao?” Chị ấy thở dài một tiếng, nói.

Tôi hiểu được ý của chị ấy.

“Không.” Tôi nhìn chị ấy nói, “Bởi vì Slytherin hầu như là quý tộc thuần huyết.”

“Đúng vậy.” Chị ấy khẽ mỉm cười nói, “Trong quý tộc Slytherin, có một phần tư trước khi nhập học đã đính hôn, một phần tư trong lúc đang đi học đính hôn, một phần tư đính hôn trong hai năm sau khi trưởng thành. Nhưng mà vô luận là ai, hôn nhân đều tuần hoàn theo quy tắc của hôn nhân quý tộc.”

Từ khi mới nhập học tôi đã nhạy cảm nhận thấy được quy tắc này, thế nhưng từ trước tới nay tôi vẫn không nhớ tới nó.

“Hôn nhân của quý tộc thuần huyết Slytherin thông thường đều liên quan tới ích lợi, huyết thống… của gia tộc. Bởi vậy nên tình yêu vườn trường bình thường luôn không bệnh mà chết. Trong tình huống như vậy thì yêu đương chỉ là trò chơi nhàm chán mà thôi. Trong lòng của toàn bộ Slytherin đều biết điều này.” Martina tiếp tục nói, “Nhưng cũng không hẳn là không có ngoại lệ, luôn luôn có nhóm người yêu mà tình trạng gia đình vừa vặn môn đăng hộ đối.”

“Tình trạng gia đình môn đăng hộ đối.” Tôi vô thức lặp lại lời chị ấy.

”Nhà Malfoy là đại quý tộc, Sylvia, một trong hai mươi dòng họ có tiền nhất giới phù thủy toàn nước Anh. Em là một cô gái thông minh, nhất định em hiểu chị muốn ám chỉ cái gì.” Marina thở dài một tiếng, đứng lên nói, “Chị về kí túc xá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.