Màu Đen Màu Xám

Chương 42: Q.2 - Chương 42: Lễ Valentine




Granger ra viện ngay sau đó, tiếp theo lại đến ngày mười bốn tháng hai,

Trước đó một ngày, tôi gửi sô cô la qua cú cho Blaise, bổ sung thêm một túi Sô cô la Ếch nhái. Tôi nghĩ trừ bỏ sô cô la tôi tự làm, cô sẽ cảm thấy thích thú đối với một con sô cô la Ếch nhái.

Lễ tình nhân hôm nay là một tai nạn, tại sảnh đường bốn phía trên tường đều là các đóa hoa tươi màu phấn hồng. Càng tệ hơn là, có rất nhiều hoa giấy hình trái tim rủ xuống từ trên trần nhà màu xanh nhạt.

Lockhart ngu ngốc sung sướng nói: “Trong trường học cần nâng cao tinh thần!”

Tốt lắm, ông ta cổ vũ như vậy đấy, trừ ông ta thì những nam giới khác - chính là nhóm giáo sư đều có vẻ mặt nhẫn nại. Giáo sư Snape vẫn vẻ mặt đen như thế, mặc dù năm nay ông ấy không nhận được sô cô la.

--- Trải qua việc sô cô la bị không nể tình biến mất vào năm ngoái, tôi sẽ không tiếp tục tự làm mất mặt mình.

“Tất cả mọi người, lễ tình nhân vui vẻ!” Lockhart lớn tiếng nói, “Đến tận bây giờ, đã có bốn mươi sáu người tặng thiệp chúc mừng cho tôi, tôi rất cảm ơn! Đúng là tôi quyết định, vì mọi người mà sắp xếp tạo một sự vui vẻ nho nhỏ này --- nhưng không chỉ có thế!”

Lockhart vỗ tay, đi từ cánh cửa thông bới hành lang bước vào trong là mười hai khuôn mặt người lùn ảm đạm. Hơn nữa bọn họ còn khác với những người lùn khác đó là Lockhart đều cho họ đeo đôi cánh màu vàng, lưng đeo cây đàn.

“Những người bạn của ta, các vị thần tình yêu mang theo thiệp chúc mừng” Lockhart sung sướng nói, “Trong hôm nay bọn họ sẽ đến mọi nơi, tặng mọi người thiệp chúc mừng lễ tình nhân.”

Ngạc nhiên vui vẻ cái quỷ ấy, nếu thần tình yêu có hình dạng này tôi nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người không còn muốn yêu đương nữa.

Suốt một ngày, các “Thần tình yêu” liên tục tiến vào các lớp học, đưa các thiệp chúc mừng, làm cho các giáo sư cực kỳ phiền chán.

Lớp Độc dược cũng có các “Thần tình yêu” không biết sợ tiến vào. Chúng bị giáo sư Snape vô cùng đẹp trai thoải mái vung tay lên vứt ra khỏi lớp học. Ông ấy lần đầu tiên được Gryffindor vỗ tay hoan hô, cuối cùng bởi vì tiếng vỗ tay này ông ấy đã trừ năm điểm của nhà Gryffindor.

Cho dù tan học, cũng có thể thấy những khuôn mặt cau có của các học sinh bị nhóm “Thần tình yêu” cuốn lấy. Nhóm Slytherin nhìn thì nhàn nhã hơn, bởi vì các học sinh nhà khác rất ít khi thích một người Slytherin, mà nữ sinh Slytherin thưởng thức lại không thể dễ dàng tha thứ cho nhóm người lùn này. Thành ra nhón Slytherin có đầy đủ nhàn nhã lại vui vẻ tìm một chỗ đứng, tùy ý cười nhạo nhóm người đáng thương bị đưa thư tình.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Huynh trưởng Hugh Coffey, vua ngầm của nhà Slytherin bị một người lùn ngăn cản. Các học sinh nhà khác ở quanh đấy thấy thú vị, hiển nhiên là bọn họ bị cười nhạo nên cực kỳ khó chịu, bây giờ họ muốn cười nhạo một người Slytherin duy nhất bị đưa thư tình.

“Này! Cậu Hugh Coffey!” Người lùn lạnh lùng nghiêm mặt nói, đối mặt với huynh trưởng Coffey nói, “Ở đây có một bức thư tình của cậu.”

Tôi cho rằng đây là khiêu khích.

Rõ ràng là huynh trưởng Coffey cũng nghĩ như thế.

Anh ta vừa đi vừa lấy đũa phép, phóng một bùa chú hóa đá đến người lùn, bước chân cũng không chậm lại đi qua.

Những người vây xem ngạc nhiên há hốc mồm.

“Thi triển phép thuật trên hành lang! Anh bị trừ ít nhất là năm điểm!” Một học sinh nói.

Huynh trưởng Coffey dừng lại, con mắt màu nâu lạnh lùng nhìn qua học sinh đó.

“À, tôi cho rằng” anh ta lạnh nhạt nói, “Đây là phòng vệ chính đáng.”

Học sinh nhà khác khá phẫn nộ, nhưng rõ ràng có thể trừ điểm ở đây--- chỉ có bản thân anh ta.

Đến buổi trưa, tôi gặp giáo sư Lockhart.

“À, trò Hopper.” Ông ta thân thiết nháy mắt với tôi, giống như tôi nên mừng rỡ vì việc ông ta có thể nhớ được tên tôi vậy.

“Xin chào, giáo sư Lockhart.” Tôi vừa đi vừa nói chuyện.

Ông ta nở nụ cười hở ra tám cái răng theo tiêu chuẩn, nói với tôi: “Hì hì, trò có biết, cho dù là một Slytherin, đôi khi cũng sẽ có dũng cảm đúng không.”

“À…” Tôi ngạc nhiên trả lời, cùng với cái nhìn thoáng qua, ông ta dùng ánh mắt cổ vũ tôi.

Cuối cùng tôi suýt nữa ngã sấp xuống. Tôi hiểu được ý của ông ta.

Đúng vậy, là một nữ sinh “thích đến mức để ảnh của ông ta trong sách bùa chú”, không gửi thiệp chúc mừng cho ông ta chỉ có thể là do quá mức ngại ngùng đúng không?

Tôi chạy thật nhanh.

Nhưng hiển nhiên là một ngày này đối với tôi còn chưa hết xui xẻo, đến lúc chạng vạng, tôi nhìn thấy nhóm ba người ở bên hồ.

Tôi cầm túi của tôi, muốn đi qua chỗ bọn họ cùng trò chuyện, nhưng Potter kinh ngạc mặt trắng bệch lôi kéo hai người kia nhếch nhác không chịu nổi chạy trốn rất nhanh, giống như tôi là một người lùn gắn đôi cánh vàng vậy.

Điều này làm tôi xấu hổ cùng bực bội. Tôi cảm thấy sự đồng tình cùng thiện ý mà mình dành cho bọn họ mà đau lòng, tôi thầm thề sẽ không bao giờ… để ý đến nhóm ba người bọn họ nữa.

Lễ tình nhân là một tai nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.