Màu Đen Màu Xám

Chương 152: Q.5 - Chương 152: Phá Vỡ




Giáo sư Snape vẫn vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, lúc tôi cùng Harry đã học xong buổi học Bế quan bí thuật thì lập tức rời đi, giống như không muốn ở lại nơi này dù chỉ một phút.

Bất kỳ ai đều có thể nhận ra Harry rất kỳ lạ, cậu ấy là một thanh niên có làn da mạnh khỏe, vậy mà sắc mặt có thể tái nhợt đến như thế thì đúng là bất thường.

“Harry.” Hermione lo lắng nói.

“Không sao.” Harry miễn cưỡng cười, “Tớ chỉ nhớ đến cuộc thi Tam pháp thuật… thời điểm Cedric chết và Voldemort sống lại.”

“Harry…” Tôi gọi.

“Thật sự là không có chuyện gì. Chẳng qua là bị bắt nhớ lại thôi.” Harry phiền muộn kéo cổ áo mình, “So với mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều… những ngày mình sống tại đường Privet Drive thì vẫn bị những cơn ác mộng quấy rầy.”

Cậu ấy dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Nếu cái bùa chú kia bắn ngược lên người Voldemort…” Cậu ấy dường như nhớ tới cái gì đó, “Như vậy thì vì sao hắn lại không chết?”

“Bùa chú Avada cũng không nhất định giết chết người, Harry.” Hermione nói, “Tớ có xem một quyển sách có nói rõ ràng về bùa chú Avada… Này, đừng giật mình nhé, đây chẳng qua là một phần của quyển sách đó. Tóm lại, nếu ma lực không đủ mạnh… bùa chú Avada có khi chỉ làm đối phương chảy máu mũi.”

“Cái bùa đó không thể nào là không đủ mạnh cả, Hermione,” tôi nhíu mày nói, “Đó là bùa do Voldemort phóng ra… Nếu hắn muốn, hắn có thể giết chết bất kỳ ai… Harry, vì sao lại nghĩ đến chuyện đó?”

“Nhờ giáo sư Snape ban tặng.” Harry không thoải mái lại kéo kéo cổ áo, “Tớ lại nghĩ đến buổi tối đó, lời Voldemort nói. Hắn nói… Có vẻ như trong mấy thí nghiệm của hắn thì có hai cái có tác dụng… Bởi vậy, cho dù dính bùa chú trí mạng nhưng hắn vẫn không chết.”

Tôi và Hermione nhìn nhau.

“Harry, cậu phải nói lại cho chúng tớ tình huống tối hôm đó.” Hermione ngắt lời phản đối của Harry, nghiêm túc nói, “Cậu biết là đến tận hôm nay bọn tơ vẫn không muốn nhắc tới chuyện này… Bọn tớ biết chuyện này đối với cậu rất là đau đớn. Nhưng hiện tại chúng tớ buộc phải làm vậy, Harry… Bùa chú Avada căn bản là không thể ngăn cả, cậu là người sống sót duy nhất. Bọn mình biết rõ…” Cô ấy hít một hơi, dũng cảm tiếp tục nói, “… Voldemort, cuối cùng hắn dùng cách nào mà có thể sống sót khi trúng bùa Avada. Thí nghiệm của hắn là chỉ nhằm vào bùa chú Avada hay là uy hiếp từ tử vong.”

“Dù thế nào cũng phải làm thế sao?” Harry không thoải mái nói.

“Xin lỗi.” Hermione xin lỗi.

“Được rồi, để mình nói cho các cậu biết.” Harry dùng giọng nói bình tĩnh, con mắt xanh biếc chôn giấu lửa giận, “Lúc mình để Cedric cùng cầm chén, là mình, sau đó các cậu đã biết, bọn mình bị truyền tống đến một nghĩa địa. Đuôi trùn giết chết cậu ấy, sau đó trói mình trên bia mộ… bia mộ của Voldemort.”

Harry nói càng lúc càng nhiều, tôi viết ngoáy trên sổ ghi chép cũng càng ngày càng nhiều. Cho đến khi cậu ấy nói xong thì cũng không có ai nói chuyện… rất nhiều chuyện thật sự không thể tưởng tượng ra nổi.

“Vậy để mình tổng kết lại.” Tôi cầm cái bút lông chim chọc chọc vào quyển sổ, “Cha Voldemort tên là Tom Riddle. Ông ta là một Muggle… Voldemort giết chết ông ấy.”

“Đúng vậy.” Harry nói.

“Mẹ Voldemort là phù thủy… mang thai ông ta khi bị cha ông ta vứt bỏ, bởi vì khó sinh mà chết. Tên của Voldemort…” Tôi nhíu mày, “Tom? Marvolo? Riddle, từ tên cha của hắn cùng…?”

Tôi đánh dấu hỏi sau cái tên của hắn.

“Cha cùng mẹ hắn sống cùng một thôn.” Tôi tiếp tục nói, “Ông ngoại hắn ở… hắn từng chỉ cho cậu xem.”

“Thôn trang mà có Muggle và phù thủy cùng sống có không ít, nhưng, họ Riddle ở Muggle cũng không phải là một cái họ phổ biến, đúng không? Harry cũng nhìn thấy nơi đó, có lẽ tìm ra nơi đó cũng không khó.” Hermione ghi điều này lên giấy.

“Được rồi… Cái này cũng không khó nhưng tra điều này có tác dụng gì?” Harry hỏi.

“Ai mà biết được…” Hermione vừa ghi vừa nói, “Ai mà biết được, Harry?”

“Voldemort sử dụng máu của Harry để sống lại… Nói cách khác, sự bảo hộ của mẹ Harry với cậu ấy không hề có tác dụng với Voldemort, đúng không? Hơn nữa sự bảo vệ ấy cũng sẽ tồn tại trong cơ thể hắn.”

Hermione gặt đầu, “Thời điểm năm thứ nhất, Voldemort bám vào người Qurrell… Khi đó Harry chạm vào hắn thì hắn sẽ bị thương mà hiện tại thì không.”

Tôi cố gắng nhớ lại, nhớ ra Quirrell là giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nhất. Hiển nhiên là chuyện tôi không biết còn rất nhiều…

“Chuyện năm nhất mình cũng có ấn tượng… Thế năm thứ hai? Căn phòng bí mật năm thứ hai là chuyện gì?”

“Đó cũng là Voldemort… Voldemort năm mười sáu tuổi, giấu trong nhật ký một ít trí nhớ. Hắn mê hoặc… một học sinh” Hermione ho khan, “Mở ra căn phòng bí mật, thả con tử xà ra.”

“Tử xà?” Tôi chậc chậc nói, “Trí nhớ của Voldemort? Merlin ơi, làm thế nào… Đây là tinh thần mạo hiểm của Gryffindor sao? Các cậu thật là quá liều lĩnh…”

“Tớ muốn bình tĩnh một chút.” Harry dài mặt ra nói, “Một con tử xà dài hai mươi thước Anh, bên cạnh còn có một thiếu niên Voldemort phóng bùa chú vào cậu…”

Tôi ngẩn ra, nhăn lông mày lại.

“Phóng bùa?” Tôi nghĩ đến cái gì, “Các cậu không thấy có điều gì kỳ lạ sao? Trí nhớ không thể phóng bùa phép.”

“Cái gì?” Harry kinh ngạc nói.

“Cậu nói đúng!” Hermione bỗng nhiên hiểu ra kêu lên, “Mà tại sao trí nhớ của hắn có thể tùy tiện hoạt động?”

“Các cậu đang nói cái gì vậy?” Harry buồn bực nói, “Những thứ có kèm theo trí nhớ… Ví dụ như chân dung, không phải là có thể hoạt động sao?”

“Phù thủy có rất nhiều phương pháp đảm bảo tư tưởng của họ ở lại nhân thế… Harry,” Tôi nói, “Là sau khi chết, những phép thuật liên quan đến trí nhớ đều chỉ có thể hoạt động sau khi người đó chết. Hơn nữa chân dung chỉ có thể hoạt động trong khung ảnh thôi… Bọn họ không thể rời khỏi khung ảnh, biến thành một vật thể thực chất được, cầm lấy đũa phép và cả phóng bùa chú.”

“Như vậy… điều này chứng tỏ?” Harry nhìn tôi hỏi.

“Chứng tỏ…” Tôi suy nghĩ, nhụt chí nói, “Cái này cũng không chứng minh cái gì. Có lẽ hắn phát minh ra chú ngữ mới, cậu biết hắn là một phù thủy cường đại mà.”

Hermione cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không có kết quả. Cô gõ cái bàn, “Được rồi, để chúng ta tiếp tục suy nghĩ và phân tích.”

“Voldermort… thí nghiệm Trường sinh của hắn là cái gì?” Tôi nhìn vào quyển sổ, “Chỉ có tác dụng với bùa chú giết người? Hay là có tác dụng với cái chết?”

“Tớ nghĩ là có tác dụng đối với cái chết,” Harry ỉu xìu nói, “Bởi tên hắn là chinh phục cái chết mà không phải là bùa chú lấy mạng.”

Tôi và Hermione cùng nhau cười.

“Còn về phần những bùa chú quay ngược trở lại… Bọn mình cũng không có hiểu biết nhiều. Trong lịch sử có rất ít chuyện như vậy phát sinh? Quyết đấu huynh đệ đũa phép. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, “Tôi gấp quyển sổ lại, duỗi lưng ra, “Chết tiệt, những cái này đáng lẽ phải do các phù thủy trưởng thành lo lắng… đã muộn lắm rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Draco nói chính xác, buổi sáng ngày hôm sau, tôi trở lại biệt thự Sadie, nhận được thư danh mục sách năm mới, cùng với… huân chương huynh trưởng.

Nền là màu xanh lá cây, trên là hình con rắn bạc Slytherin với một ký tự “P”.

Nó vô cùng hoa lệ và xinh đẹp, làm cho Blaise nhiệt tình ôm hôn thắm thiết.

“Mẹ biết là con gái của mẹ rất giỏi, đúng không?” Cô kiêu ngạo nói.

“Mẹ ơi,” Tôi ỉu xìu nói, “Mẹ biết là con không có hứng thú với nó mà.”

“Không có hứng thú” là cách nói bảo thủ, thức tế là tôi coi cái huân chương này là một gánh nặng. Làm huynh trưởng thì cần phải đi tuần tra ở xung quanh ký túc xá của mình trước giờ giới nghiêm, cần giám sát hành vi của học sinh cùng nhà, nhưng không có quyền lợi gì xứng đáng với trách nhiệm bỏ ra… huống hồ huynh trưởng nhà Slytherin cũng không dễ làm như những nhà khác, những con rắn nhỏ kiểu ngạo cũng không dễ dàng đồng ý dưới trướng người khác.

Huống hồ, hiện tại tôi còn có nhiều chuyện cần lo lắng như vậy.

Sau tối hôm cùng Hermione và Harry phân tích, tôi có chút lo lắng, cảm giác như tôi đã bỏ qua điểm gì đó.

Điều này làm tôi lo lắng vô cùng, có thể làm cho cuộc sống sau này của tôi càng gian nan hơn.

Vài ngày qua tôi đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy. Tôi ngồi dậy, kéo rèm cửa ra.

Trời vẫn còn sớm, một bãi cỏ lớn, có chút màu lam của bầu trời, rừng cây ở phía xa xa làm một màu xanh thẫm. Phía chân trời lộ ra một đường màu hồng, mặt trời sắp lên.

Tôi thở dài, mở cửa phòng ngủ đi xuống tầng hai, đi đến phòng bếp rót một ly sưuã, sau đó vừa đi lên tầng vừa uống.

Lúc chuẩn bị mở cửa phòng ngủ, tôi thấy phòng Blaise có âm thanh nho nhỏ, cũng chuẩn bị mở cửa ra.

“Sao hôm nay mẹ dậy sớm vậy, Blaise?” Tôi bật đèn hành lang, xoay người sang chỗ khác, “Con còn nghĩ rằng mặt trời chưa lên, thì mẹ sẽ không rời giường mà…”

Trái tim tôi ngừng đập.

Là giáo sư Snape, một mái tóc đen nhẹ nhàng thoải mái, đang cài mấy nút áo cuối cùng trên cổ.

Chú ấy như bị ánh sáng đột ngột của đèn hành lang làm chói mắt, sau đó mắt nhìn đến tôi, động tác trên tay ngừng lại.

Tôi trợn mắt há mồm và giáo sư Snape đang cứng người lại đang nhìn chằm chằm nhau.

Khiếp sợ trong chốt lát, tôi lại có dũng khí đối diện với giáo sư, thời gian qua đi thì dũng khí cũng bay nốt.

Ánh mắt tôi tránh né ánh mắt của giáo sư, lặng lẽ đi đến cánh cửa phòng ngủ, thấy một bên chăn phập phồng theo hô hấp, lộ ra bên ngoài là mái tóc đen xoăn, Blaise đương nhiên là đang ngủ rất ngon.

Tôi không nhịn được lại liếc nhìn giáo sư.

Lại nhìn phòng ngủ một cái.

Lại nhìn giáo sư một cái.

Mặt giáo sư nghiêm lại, nhanh chóng thắt nút xong.

“Trò đã có thời gian đi dạo vào sáng sớm.” chú ấy duy trì khuôn mặt không thay đổi, thân thể thẳng tắp, hơi hơi nghếch cằm nói, “Ta cho rằng đầu óc trò đã có thể hoàn mỹ chống đỡ Chiết tâm trí thuật?”

“Em không đi dạo…” Tôi nao núng nói, “Em vừa mới rời giường thôi…”

Giáo sư Snape dừng lại, sau đó thở mạnh một hơi, khí thế càng thêm kinh hồn so với trước kia.

Tôi nhìn theo áo choàng bay phần phật của ông ấy biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Blaise đang ngủ ngon lành.

Blaise không hề biết gì hừ hừ mấy tiếng, xoay người, cái tay chui ra khỏi chăn.

Tôi nhìn chằm chằm cô, trong lòng im lặng rơi lệ.

“Merlin ơi… cô vĩnh viễn không biết rằng hình ảnh kia đã đánh sâu vào tâm trí tôi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.